Vòng Tròn

Chương 2



“Hạ Hi Tuyền, chị đừng kéo em, để xem anh ta có dám đánh không, mình không biết lái xe còn đổ thừa người khác, đừng tưởng rằng có người quen mà tôi không dám làm gì anh nha!” Lần này là Lý Hạ Thu chuẩn bị đánh nhau với người khác rồi.

“Chào Đại đội trưởng!” Tiểu Trình Quân đang ngồi ở một bên lập tức đứng lên, nhanh nhẹn chào người sau lưng Lý Hạ Thu.

Lý Hạ Thu lùi về phía sau liếc một cái, phát hiện người lôi kéo cô không phải Hạ Hi Tuyền, rõ ràng chính là ‘bạn trai cũ’ mà mấy giờ trước cô thề không gặp lại. Đầu tiên khi nhìn thấy Từ Kiếm Phong, cô hoàn toàn tỉnh rượu! Sau đó im lặng!

Từ Kiếm Phong kéo bạn gái vào trong lòng, rồi quay đầu lại hỏi Hạ Hi Tuyền “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Hi Tuyền kể lại đầu đuôi câu chuyện. Chỉ nghe thấy Từ Kiếm Phong cười nhạt một tiếng: “Tôi còn chưa bao giờ biết, ở thành phố B còn có một quy định như vậy, Đại đội trưởng Hà, đây là quy định anh lập khi nào vậy? Xin chỉ bảo giùm!”

Đại đội trưởng Hà nghe xong lời này cũng biết xong rồi, đám thanh niên này lại gây họa cho anh ta rồi. Trước kia, tìm đến người quen nhờ vả thì nhiều nhất cũng chỉ là giảm chút tiền bồi thường hoặc là tiền phạt bớt đi một ít, nhưng đổi trắng thay đen như vậy vẫn là lần đầu anh ta gặp phải. Thôi, mặc kệ thế nào, trước mắt cần trấn an mấy người này đã, vì vậy liền vội vàng lắc đầu nói: “Tổng Giám đốc Từ, anh hiểu lầm rồi, cấp dưới không hiểu chuyện khiến cho bà xã của anh bị dọa, xảy ra chuyện như vậy, thật sự tôi rất ngại, anh yên tâm tôi nhất định sẽ xử lý tốt! Ai làm chuyện này?” Đại đội trưởng Hà chỉ ngón tay vào Tiểu Trình Quân “Từ ngày mai, bắt đầu đình chỉ công tác của cậu, vả lại . . .”

“Đại đội trưởng Hà, nếu đã nói rõ tình huống có phải chúng tôi có thể đi được rồi không?” thừa dịp Từ Kiếm Phong nói chuyện, Lý Hạ Thu thoát ra khỏi ngực của anh, xoay người ôm cánh tay của Hạ Hi Tuyền đi ra ngoài, Từ Kiếm Phong không có cách nào đành phải cùng đi ra ngoài, quay đầu lại nói một tiếng: “Hôm nay làm phiền anh rồi Đại đội trưởng Hà, có thời gian thì cùng nhau ăn cơm, tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, không cần tiễn.”

Đại đội trưởng Hà luôn miệng nói “Không dám, vậy anh đi thong thả ạ“. Chờ nhóm người của Từ Kiếm Phong đi xa, sau đó mới nói với một cảnh sát giao thông bên cạnh “Cậu đi xử lý, giải quyết sự tình cho tốt đi“.

Vì vậy, ông anh BMW buồn bực, những người này từ đầu tới đuôi cũng không nghía hắn một cái, hắn cũng là nhân vật chính mà! Tại sao có thể không nhìn như vậy chứ!

Lý Hạ Thu kéo Hạ Hi Tuyền đi thẳng ra sân của Đội cảnh sát giao thông, đã sớm có người lái xe của các cô tới đây rồi, Hạ Hi Tuyền chờ Từ Kiếm Phong vừa đi tới liền kéo tay Lý Hạ Thu ra: “Tiểu Hạ, em để Tổng Giám đốc Từ đưa em về nha! Cả đêm không ngủ chị không có sức lực đưa em nữa.” nói xong cũng không nhìn Lý Hạ Thu một cái, chỉ nói với Từ Kiếm Phong một câu “Tổng Giám đốc Từ! Hôm nay làm phiền anh rồi, nhờ anh đưa tiểu Hạ về nha. Hẹn gặp lại!” Nói xong lên xe luôn mà không quay đầu lại, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy một chiếc Audi A8 biển số Quân đội đậu ở bên cạnh.

“Đi thôi, em yêu“.

“Ai là em yêu của anh, chúng ta đã chia tay rồi, Tổng Giám đốc Từ, anh tự về đi! Em sẽ gọi xe để về“.

Từ Kiếm Phong kéo tay Lý Hạ Thu lại: “Đừng làm rộn, em đi một mình anh không yên lòng, lại nói trên người em không có gì cả thì về thế nào, anh có chìa khóa của em, nhưng để ở nhà“.

Lý Hạ Thu không còn cách nào, đành phải đi theo anh lên xe, vừa lên xe đầu Lý Hạ Thu lập tức nổ “ầm” một tiếng, đây không phải là Phương Minh Vĩ sao? Không thể trách Lý đại tiểu thư lại hoảng sợ như vậy bởi vì kể từ sau khi Phương Minh Vĩ và Hạ Hi Tuyền ly dị, đã sáu năm rồi, cô chưa từng gặp lại anh ấy. Hơn nữa cũng không nghe bất cứ tin tức gì của anh ấy, tuy nhiên cô cũng không cố ý đi tìm hiểu. Lý Hạ Thu nhìn nụ cười nhã nhặn của Từ Kiếm Phong. Sau đó, Phương Minh Vĩ cũng cảm thấy Từ Kiếm Phong rung rung ở bên cạnh! Cố gắng đè nén nụ cười, hắng giọng một cái “Xin chào, Hạ Thu, đã lâu không gặp“.

Lý Hạ Thu nhìn lên nhìn xuống đánh giá Phương Minh Vĩ, cũng trả lời một câu “Chào anh” rồi nhắm mắt lại dựa vào cửa sổ xe.

Từ Kiếm Phong cười xin lỗi với Phương Minh Vĩ.

Phương Minh Vĩ nhún vai một cái, liền lái xe, trong lòng cũng hiểu tại sao Lý Hạ Thu có thái độ này. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di~endd@`nl3quy’d0n.c^m

Xe đi gần mười phút, thì điện thoại Từ Kiếm Phong đổ chuông, lấy ra nhìn, liền đưa điện thoại di động ra phía sau.

Lý Hạ Thu nhìn điện thoại trước mặt, ngẩn ra rồi mới cầm lấy nghe máy.

“Hi Tuyền, chị về tới rồi à?” Thật ra thì mỗi lần Lý Hạ Thu gọi điện thoại cho Hạ Hi Tuyền đều gọi ‘chị gái’, nhưng hôm nay là cố ý gọi cho Phương Minh Vĩ đang lái xe phía trước nghe. Lý Hạ Thu nhạy bén quan sát thấy tay cầm tay lái của Phương Minh Vĩ nắm thật chặt.

Ở đầu kia điện thoại, Hạ Hi Tuyền lại cho là cô gái nhỏ này tức giận, nên thở dài “Xin lỗi, Tiểu Hạ, là chị gửi tin nhắn cho Từ Kiếm Phong, không phải chị cố ý không đưa em về, em và Từ Kiếm Phong tiếp tục như vậy không phải biện pháp, hãy vui vẻ nói chuyện với anh ấy đi“.

“Em không trách chị đâu, mấy ngày nay chị cũng không thể nào ngủ, ngày hôm qua lại cả đêm không ngủ, quả thật không có sức đưa em, ngày mai em sẽ đến công ty làm, chị hãy yên tâm đi“.

“Vậy thì tốt, chị tới thành phố B chỉ một thời gian thôi, mấy ngày nữa chị phải về, ngày mai em tới công ty đi, vừa hay chúng ta từ từ bàn giao công việc“.

“Vâng, được, vậy chị nghỉ ngơi đi! Ngày mai gặp ở công ty!”

“Được, ngày mai gặp ở công ty” sau khi cúp điện thoại, Lý Hạ Thu liền đưa điện thoại di động đưa trả lại cho Từ Kiếm Phong!

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà hai người bọn em một đêm không ngủ, em thì người đầy mùi rượu vậy?” Cuối cùng, Từ Kiếm Phong không nhịn được, hỏi.

“Hôm qua tâm tình em không tốt, đi uống rượu một mình, say, sau đó nhân viên phục vụ quán bar gọi điện thoại cho Hi Tuyền tới đón em! Như vậy đấy, có vấn đề gì không?”

“Ừ . . . “ Từ Kiếm Phong cười “Tạm thời không có vấn đề gì!” trong lòng yên lặng rồi thêm một câu: “Về nhà em sẽ có vấn đề đấy!” sau đó yên lặng dùng ngón tay đẩy đẩy mắt kính!

Dọc theo đường đi không nói lời nào, chờ Từ Kiếm Phong và Lý Hạ Thu xuống xe, Phương Minh Vĩ nặng nề ngồi dựa vào xe, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng Hạ Hi Tuyền từ trong Đồn cảnh sát giao thông đi ra vừa mới nhìn thấy hồi nãy, cảm giác Hạ Hi Tuyền thay đổi rất nhiều, trước kia Hạ Hi Tuyền trong trong ngoài ngoài đều lộ vẻ đầy sức sống, còn bây giờ lại làm cho người ta cảm thấy rất chững chạc, những trẻ trung trước đây đều một mực cởi bỏ.

Không biết có phải là một đêm không ngủ không, ngay cả nụ cười cũng làm cho người cảm thấy rất miễn cưỡng, cũng làm cho trái tim Phương Minh Vĩ bị bóp nghẹt, sau khi nhớ lại đủ thứ, Phương Minh Vĩ cảm thấy từ trong đáy lòng dâng lên một cảm giác bất lực.

Kể từ khi ly hôn với Hạ Hi Tuyền, Phương Minh Vĩ lựa chọn vào bộ đội đặc công, sáu năm qua trôi qua rất vất vả, mỗi lần về thăm nhà mẹ anh đều kiếm cớ giới thiệu với anh với đủ loại các cô gái, anh cũng nghiêm túc đi tìm, nhưng những cô gái đó đối với anh mà nói thì so với người qua đường chẳng khác nhau chút nào, để cho anh độc thân sống hết đời, cũng chưa phải coi như hết! Cần gì phải làm trễ nải tuổi thanh xuân của người khác đây.

Anh đã 36 rồi, thanh xuân đã không còn nữa. Huống chi, năm nay quân chủng điều động, một là thân thể có chút nguyên nhân, hoàn toàn không thể đảm nhiệm được. Cha anh sau khi thương lượng liền ép anh trở về, nên bây giờ anh đảm nhiệm chức Thành đội trưởng của Thành phố. Thứ hai là tuổi của cha mẹ càng ngày càng cao, cũng chỉ có một mình anh là con trai, thế mà đến nay anh vẫn một thân một mình, về sau chỉ sợ cũng vậy thôi!

Trở về chỉ là để cho mình sau này không cần quá tiếc nuối mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.