“Nhớ chứ! Sao mà quên được.” Phương Minh Vĩ ngồi lên giường ôm Hạ Hi Tuyền
vào lòng: “Cho nên, số này anh phải giữ lại, đây là chứng cứ anh quen
biết em.” Phương Minh Vĩ có điều ngụ ý.
Hạ Hi Tuyền nghe thế cười ha ha, cầm lên một chiếc điện thoại di động khác lắc lắc trong tay:
”Đoàn trưởng Phương là tìm kiếm an ủi trong lòng sao?”
Phương Minh Vĩ nhìn chằm chằm điện thoại di động, chỉ cười mà không nói gì.
Quá trình quen biết của Phương Minh Vĩ và Hạ Hi Tuyền trải qua rất kỳ diệu, năm ấy Hạ Hi Tuyền là một nghiên cứu sinh, là thời điểm sắp vào thu. Lý Hạ Thu kéo Hạ Hi Tuyền theo cô ấy đi dạo phố, hai người đi dạo như hai
kẻ ngốc đến tận hai giờ chiều. Buổi chiều, Hạ Hi Tuyền còn có một tiết
của thầy hướng dẫn, hai giờ rưỡi đi học, bây giờ có chạy tới thì cũng đã vào lớp rồi!
Hạ Hi Tuyền kéo lấy Lý Hạ Thu mắng điên cuồng: “Đều tại em đấy, em biết không, ông thầy hướng dẫn của bọn chị là một kẻ
biến thái...”
“Không biết...” Lý Hạ Thu nói thật: “Bây giờ
chị mắng em, chi bằng gọi cho ông ấy, nói chị ‘tới ngày đèn đỏ’, đau
bụng không đi học được, nếu không thì nói bà nội chị mất cũng được!”
Hạ Hi Tuyền cầm đồ trong tay đánh Lý Hạ Thu: “Mất nết, chị không phải là em... bà nội chị đã mất nhiều năm trước rồi.”
Đành gọi điện thoại cho thầy hướng dẫn vậy, Hạ Hi Tuyền nhấn một dãy số,
liếc Lý Hạ Thu một cái. Khi điện thoại vừa thông thì Lý Hạ Thu đã nhìn
thấy sắc mặt của cô gái vừa rồi còn tức giận đùng đùng trong nháy mắt đã thay đổi, cười tươi như hoa, Lý Hạ Thu liền nổi da gà.
“Dạ, chào thầy Trang ạ, em là Hạ Hi Tuyền.”
Đầu điện thoại bên kia chần chừ một chút: “Ừ.” một tiếng, sau đó Hạ Hi
Tuyền tiếp tục: “Là như vậy ạ, hôm nay em có chút việc riêng, nên không
kịp đến lớp hôm nay, cho nên, xin phép thầy nghỉ ạ.”
Đầu điện
thoại bên kia tùy tiện ‘Ừ’ mấy tiếng rồi cúp máy, sau đó Hạ Hi Tuyền
nhìn chằm chằm điện thoại không thể tin được, ông thầy này thay đổi cách nói chuyện tốt như vậy từ khi nào không biết nữa.
Lý Hạ Thu thấy cô cúp điện thoại mà còn đứng đó, đi tới dùng chân đá cô: “Sao rồi, đồng ý chưa?”
“Đồng ý...”
“Đồng ý rồi sao dáng vẻ chị còn quỷ dị thế?”
“Không phải, chủ yếu là ông ấy đồng ý quá thoải mái.”
Lý Hạ Thu rất khinh bỉ nhìn cô một cái: “Chị cứ hưởng thụ đi... nếu người ta không đồng ý thì chị thoải mái rồi.”
“Không phải, hình như không đúng.” Hạ Hi Tuyền vẫn không thể tin được.
“Aizz ~ aizz ~ chị làm sao vậy chẳng qua là nghỉ một buổi học thôi, có cần
phải như vậy không? Vả lại, không phải là chị đã gọi điện thoại cho ông
ấy rồi sao!” Lý Hạ Thu chẳng hề để ý nói.
Hạ Hi Tuyền nghĩ thầm
‘Đúng vậy nhỉ, vậy còn rối rắm cái gì chứ!’ Rồi xách tất cả đồ đạc trong tay Lý Hạ Thu: “Đi, đi dạo tiếp, lại mua chiếc áo khoác chị mới ưng ý
đó, em trả tiền cho chị.”
“Tại sao chứ?”
“Thì là, em lôi chị ra ngoài đi dạo phố.” Hạ Hi Tuyền hùng hổ bắt bí.
“Em muốn nguyền rủa chị, mua mì ăn liền mà không có gói gia vị!” Lý Hạ Thu
trợn trắng mắt la, người xung quanh nghe cười ầm lên. Hai người cãi nhau ầm ĩ nhưng vẫn tiếp tục đi dạo phố, quên hoàn toàn nội dung cuộc điện
thoại vừa rồi.
Ngày hôm sau, khi Hạ Hi Tuyền ngồi ở trước bàn máy vi tính gõ rầm rầm, bạn cùng phòng Lãnh Tuyết vỗ cô: “Tiểu Tuyền, ngày
hôm qua lúc tan lớp, thầy nói bảo cậu hôm nay đến phòng làm việc tìm
thầy đấy.”
“Hả, sao không nói sớm.”
“Mình cũng mới vừa nhớ ra...” Lãnh Tuyết vỗ mặt nạ giấy trên mặt, nhìn trần nhà nói: “Aizz.
.. đừng nói, lá gan cậu cũng thật to nha, giờ của ông ấy mà cậu cũng
dám trốn.”
“Cái gì, không phải mình đã gọi điện cho thầy ấy rồi sao?!”
“Không biết, nếu như cậu có gọi điện thoại cho thầy ấy, thì thầy ấy cũng sẽ không bảo cậu đến, không phải là gọi lộn số chứ!?”
“Không thể nào, số của thầy ấy, dù có nhắm mắt lại mình cũng có thể bấm được,
nhưng nói thật, không phải là mình gọi lộn số đâu.” Hạ Hi Tuyền vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở lại Lịch sử cuộc gọi.
“Ah. h... “ Hạ Hi Tuyền bưng mặt hét to một tiếng: “Đúng là bấm sai số rồi...
Ôi! Làm sao đây?” Hạ Hi Tuyền điên cuồng đấm cái bàn.
Lãnh Tuyết bình tĩnh liếc cô một cái: “Tốt nhất cậu nhanh thay quần áo đi đi, đừng có ở đây mà kêu ca.”
Hạ Hi Tuyền vẻ mặt đau khổ thay quần áo, ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, hai
tiếng sau lại chán nản trở lại ký túc xá, ngồi trên ghế giả chết.
Lãnh Tuyết vừa nhìn thấy dáng vẻ cô như sắp chết thì cũng biết bị mắng thê thảm. Cầm chân đá đá cô: “Này! Còn sống không???”
“Sống không bằng chết.” Hạ Hi Tuyền bắn ra bốn chữ.
“Ha ha... Được rồi, không phải chỉ bị mắng một trận rồi thôi sao? Buổi tối chị đây mời cậu ăn lẩu!”
“Cậu không có lương tâm... nhìn thấy mình bị mắng, còn có tâm tình đi ăn lẩu...”
“Mẹ kiếp! Vậy cậu không ăn phải không?”
“Ăn, sao lại không ăn, mình muốn hóa giải đau thương thì phải ăn ngon.” Hạ Hi Tuyền đứng lên quơ quơ quả đấm.
Lãnh Tuyết lại chẳng thèm để ý đến cô.
Buổi tối lúc ăn lẩu, Lý Hạ Thu cũng ở đây, nghe nói Hạ Hi Tuyền bị mắng. Vui mừng cầm ly rượu đưa về phía Lãnh Tuyết, nói: “Này phải uống một ly,
chị gái bị mắng, đó là ngàn năm khó có một lần, nào, Lãnh Tuyết hai
chúng ta cạn một ly, ăn mừng. Bạn Hạ Hi Tuyền, có phải chị cũng muốn cạn một ly không?”
Hạ Hi Tuyền cầm đĩa rau xà lách lên định ném vào mặt Lý Hạ Thu, Lý Hạ Thu vội vàng cầu xin tha thứ.
“Aizz... Không phải là chị đã gọi điện thoại cho ông ấy sao!” Lý Hạ Thu cắn chiếc đũa hỏi.
Lãnh Tuyết hừ lạnh một tiếng, uống một hớp rượu, tỉnh táo nói ra sự thật: “Ngu ngốc như con nít, nhấn sai số điện thoại.”
Hạ Hi Tuyền nhìn hai cô ấy chằm chằm, Lý Hạ Thu cố nén không dám cười,
nhưng bả vai co rụt lại rồi rung lên. Qua hồi lâu mới khôi phục lại:
”Này, hôm qua nghe điện thoại là ai vậy?”
Lý Hạ Thu hỏi như vậy,
Hạ Hi Tuyền mới phản ứng được. Đúng vậy ha, cái người đàn ông mà hôm qua ‘Ừ’ ở trong điện thoại là ai chứ! “Không được, lúc về chị phải gọi điện thoại hỏi một chút...”
Lãnh Tuyết và Lý Hạ Thu nhìn nhau cười một tiếng, rồi lại tiếp tục ăn lẩu.
Sau khi trở lại ký túc xá, Hạ Hi Tuyền tắm rửa sạch sẽ, bò lên giường, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đi.
“Alo
...” một giọng nam trầm rất khêu gợi vang lên đầu điện thoại bên kia, vừa nghe thấy trái tim nhỏ của Hạ Hi Tuyền không khỏi rung động.
“À, Xin chào anh! Xin lỗi một chút ạ, chiều hôm qua lúc khoảng hơn hai giờ có phải anh có nhận một cuộc điện thoại không vậy?”
Bên đầu kia điện thoại yên tĩnh mấy giây mới nói: “Đúng vậy, sao thế?”
“Cái gì mà ‘sao thế’, anh nhận cuộc gọi từ số lạ, không có việc gì thì ‘Ừ’ làm cái gì chứ?” Hạ Hi Tuyền hét vào điện thoại.
“... Vậy em là người chiều hôm qua gọi cuộc điện thoại đó ư?” Đầu bên kia điện thoại chần chừ hỏi.
“Nói nhảm, anh có biết là anh hại chết em hay không vậy?”
“Thật xin lỗi, không biết...”
“Ah
...!” Hạ Hi Tuyền mang theo tiếng khóc điên cuồng hét lên một tiếng
rồi cúp điện thoại. Sau đó từ phía đối diện một chiếc ôm gối bay qua.
Phương Minh Vĩ ở bên này bị tiếng khóc và tiếng thét chói tai làm cho sợ hết
hồn, anh còn đang chuẩn bị nói gì đó, kết quả là bên kia đã cúp máy mất
tiêu rồi. Thật ra thì hôm qua – lúc Phương Minh Vĩ nhận được điện thoại
thì rất nghi ngờ, nhưng lúc đó anh đang ở rạp xem phim, nhiều người ồn
ào nên không nghe rõ nói gì, chỉ tùy tiện “Ừ” mấy tiếng thì cúp máy!
Không nghĩ hôm nay còn có người gọi tới, nhưng nghe giọng thì có lẽ là một cô gái khoảng hơn 20 tuổi, Phương Minh Vĩ bị tiếng thét phía sau làm cho
trong lòng có chút lo lắng. Suy nghĩ một chút vẫn nên gửi một tin nhắn
qua đó đi.
“Xin lỗi, hôm qua tôi ở rạp chiếu phim, lúc nhận được
điện thoại thì xung quanh tương đối ồn ào, nếu như mang đến cho em phiền phức gì, thì tôi xin lỗi!”
Tâm tình Hạ Hi Tuyền buồn phiền cả
một buổi chiều, nhận được tin nhắn của Phương Minh Vĩ thì trong nháy mắt bay hết không còn bóng dáng đâu. Tức giận xong thì dĩ nhiên cũng biết
là chuyện này không thể trách người khác, vì vậy rất xấu hổ nhắn lại một tin: “Ha ha! Vừa nãy giọng em không hay lắm, em không có ý trách anh,
chỉ là em ngu ngốc mà thôi.” Phía sau còn kèm thêm biểu tình nghịch
ngợm.
Phương Minh Vĩ căn bản cũng không trông mong Hạ Hi Tuyền
nhắn lại, lúc nhận tin nhắn ngẩn người một chút. Ngay sau đó bị nội dung chọc cười, nghĩ thầm, cô bé này thật thú vị nha! Sau đó, ngón tay thoăn thoắt nhắn lại.
Kết quả là cứ nói chuyện anh một câu, em một câu như vậy đến tận hai giờ sáng, Hạ Hi Tuyền ráng không được muốn ngủ, thì hai người mới chúc nhau ngủ ngon, mỗi người đều một đêm ngon giấc.
diê~nđ@`nle^qu’ydO^n.c0^m
Ba ngày sau, hai người hẹn gặp mặt ở
trung tâm thành phố. Hạ Hi Tuyền len lén đi, nếu như mà bị Lý Hạ Thu hay Lãnh Tuyết biết, thì nhất định thế nào cũng mắng cô đấy!?
Hạ Hi
Tuyền vừa nhìn thấy Phương Minh Vĩ đã bị anh hấp dẫn, vóc dáng 1m8, một
thân quân phục phẳng phiu, da tay ngăm đen, đàng hoàng ngồi ở đó, bên
cạnh để một quyển tạp chí, hai tay đan vào nhau, ngón tay cái không
ngừng xoay xoay, nhìn ra có vẻ hồi hộp và lo lắng. Hạ Hi Tuyền kéo một
nhân viên phục vụ qua: “Cô bé, khách ở bàn đó đến lúc nào vậy?” Chỉ vào
Phương Minh Vĩ hỏi.
“A, đến được nửa tiếng rồi ạ.”
“Cám ơn... “
Hạ Hi Tuyền nhìn đồng hồ đeo tay, tranh thủ đi tới chỗ Phương Minh Vĩ ngồi.
Hạ Hi Tuyền đưa tay gõ bàn một cái, Phương Minh Vĩ quay đầu lại, mới hỏi: “Phương Minh Vĩ phải không ạ?”
Phương Minh Vĩ khẽ mỉm cười, đứng lên: “Là tôi.”
Hạ Hi Tuyền chìa tay ra: “Em là Hạ Hi Tuyền...” Hạ Hi Tuyền tự giới
thiệu. Lúc này, Phương Minh Vĩ mới đưa tay ra bắt tay với cô.
Bắt tay nhau rồi buông ra. Trong lòng Hạ Hi Tuyền thầm lên tiếng: “Thật đàn ông nha.”
“Cô Hạ, mời ngồi.” Phương Minh Vĩ tạo thế ‘xin mời’. Hạ Hi Tuyền thục nữ
ngồi xuống, Phương Minh Vĩ đưa thực đơn qua: “Nhìn xem muốn uống gì.”
Hạ Hi Tuyền không khách khí gọi ly cà phê, Phương Minh Vĩ cũng theo cô gọi giống nhau.
“À cô Hạ...”
“Gọi em là Hi Tuyền.” Hạ Hi Tuyền lên tiếng cắt ngang lời anh, ngay sau đó
Phương Minh Vĩ gật đầu: “Được... vậy thì em cứ gọi anh là Minh Vĩ.”
Hạ Hi Tuyền cũng cười gật đầu: “Anh tới rất sớm sao?”
“Không có, vừa tới thôi.” Phương Minh Vĩ lơ đãng nói.
Trong lòng Hạ Hi Tuyền lại đánh giá cao Phương Minh Vĩ thêm: “A, vậy à.”
“Hi Tuyền!” diê~nđ@`nle^qu’ydO^n.c0^m
“Vâng...”
“Em có bạn trai chưa?”
“À...” Hạ Hi Tuyền nhìn anh, tỏ vẻ không tin được.
Phương Minh Vĩ gãi gãi đầu: “Là thế này, qua nói chuyện tin nhắn mấy ngày nay, anh thấy chúng ta rất hợp. Cho nên anh không muốn bỏ qua em, ngày mai
anh phải về đơn vị rồi, nếu như em có bạn trai rồi, thì cứ quyết định
như vậy đi, sau này chúng ta vẫn là bạn bè.” Phương Minh Vĩ có phần lẫn
lộn.
“Ha ha...” Hạ Hi Tuyền nhìn bộ dáng của anh cảm thấy rất buồn cười.
“Thật xin lỗi, anh biết như vậy là rất đột ngột, anh bảo đảm anh không phải kẻ lừa đảo đâu.”
“Được rồi, em không nói anh là kẻ lừa đảo.” Hạ Hi Tuyền cắt ngang anh: “Còn nữa, em chưa có bạn trai đâu.”
“Thật sao!?” Phương Minh Vĩ mắt sáng lên mấy lần: “Vậy ý của em là... đồng ý làm bạn gái của anh rồi sao?”
Hạ Hi Tuyền gật đầu: “Vâng, nhưng em cũng có điều kiện, nếu như sau khi
quen biết, nếu giữa chúng ta cảm thấy đối phương không tốt, bất kỳ bên
nào nói lời chia tay, thì bên kia đều phải đồng ý vô điều kiện!”