“Được!” Phương Minh Vĩ liền vội vàng gật đầu: “Vậy bây giờ em chính là bạn gái anh đấy!”
“Đúng nha! Này bạn trai, em đói rồi, anh có thể mời em ăn bữa cơm không?” Hạ Hi Tuyền thành khẩn nói.
Phương Minh Vĩ cười: “Được, bạn gái, em muốn ăn gì?”
Hạ Hi Tuyền cầm thực đơn trong tay, chọn năm món ăn, tất cả đều là món cay: “Gỏi bồn bồn tôm, cá hấp,... “
Khi Hạ Hi Tuyền gọi đồ ăn, thì Phương Minh Vĩ ngồi ở phía đối diện cảm thấy rất rõ ràng dạ dày anh co bóp dữ dội. Xem chừng, ăn bữa cơm này xong,
anh sẽ phải đến bệnh viện điểm danh trước rồi.
Biểu hiện của anh
bị Hạ Hi Tuyền nhìn hết vào mắt, nhưng cô vẫn cố ý giả bộ không nhìn
thấy, vẫn cười hì hì chọn đồ ăn như cũ. Chọn xong, chờ cho nhân viên
phục vụ đi đặt món thì mới cố ý giả bộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra: “Thật
xin lỗi, mới vừa rồi em không hỏi anh, anh có ăn cay được không vậy?”
Phương Minh Vĩ nghe thấy thế, sao không biết cô thăm dò mình chứ: “Ăn một chút cũng được...” chỉ đành nói để giữ thể diện.
Hạ Hi Tuyền cười “Ha ha...“.
Cả bữa cơm chỉ có một mình Hạ Hi Tuyền không ngừng ăn, Phương Minh Vĩ thì
thỉnh thoảng gắp thêm đồ ăn cho cô, còn mình thì chỉ ăn chút cơm không,
rồi để đôi đũa xuống nhìn Hạ Hi Tuyền một mình ăn rất vui vẻ, lâu lâu
lại đưa tờ giấy ăn tới cho cô.
“Anh không thích ăn à?” Hạ Hi Tuyền biết rõ nhưng vẫn còn hỏi, nháy mắt nhìn Phương Minh Vĩ.
“Không có, anh không làm sao mà ăn cay được, giờ em chịu khó ăn đi, sau này anh sẽ cố gắng để cho mình thích ứng với đồ ăn cay.”
Hạ Hi Tuyền nhìn anh một cái, tiếp tục ăn đồ ăn của mình, nghĩ thầm: “Vớ vẩn, để xem anh còn có thể chịu đựng được bao lâu!”
Nhưng cho đến cuối cùng, Phương Minh Vĩ cũng không nổi giận, toàn bộ quá
trình đều rất galang. Mà Hạ Hi Tuyền thì lại cực kỳ xảo quyệt, bốc đồng
rằng bạn gái thì thế nào, cô liền làm như vậy.
Một hồi muốn ăn
thứ này, nói Phương Minh Vĩ đi mua, mua về đã rồi lại nói mình không
muốn ăn nữa, mọi việc cứ như thế, nhiều lần không ngừng, mà Phương Minh
Vĩ chân chạy lại chẳng có câu oán hận nào, Hạ Hi Tuyền nói không muốn ăn nữa thì anh xách ở trên tay, cười nói: “Không sao, đợi em muốn ăn cái
gì thì nói, anh sẽ đi mua, cái này cứ giữ lại trước, có khi một lát nữa
em lại muốn ăn đấy.”
Hạ Hi Tuyền âm thầm giở giọng coi thường: “Tùy anh thôi, anh không ngại phiền toái là tốt rồi!”
Cuối cùng, Phương Minh Vĩ đưa Hạ Hi Tuyền trở về trường, lúc xuống xe Hạ Hi
Tuyền nhìn Phương Minh Vĩ, nghĩ thầm, ông anh nói nhanh một chút đi. Nói nhanh một chút đi, nói rằng anh vẫn cảm thấy hai người chúng ta không
thích hợp, nói xong ‘bà chị’ sẽ đem tiền cho anh, sau đó mỗi người một
ngả.
Nhưng Phương Minh Vĩ dường như nhìn ra Hạ Hi Tuyền đang suy
nghĩ gì vậy, trên đường đưa cô trở về ký túc xá một câu cũng không nói,
đến lầu dưới của ký túc xá vẫn còn rất dịu dàng nói với cô: “Hẹn gặp
lại, Hi Tuyền, ngày mai chúng ta lại có hẹn đấy.”
Trong lòng, Hạ
Hi Tuyền mắng mình: “Mày đúng là đồ hèn, cứ từ chối thẳng không phải tốt rồi sao. Nếu tiếp tục thì sau này sẽ khó nói đấy.”
Hạ Hi Tuyền buồn buồn nói câu “Hẹn gặp lại!” rồi cúi đầu đi.
Dọc đường đi, trong đầu Hạ Hi Tuyền hai luồng suy nghĩ đối lập.
Hạ Hi Tuyền A: Đồ ngốc, tại sao mày không chấp nhận anh ấy chứ. Cũng lớn từng này rồi mà còn chưa từng yêu, có bẽ mặt hay không!
Hạ Hi Tuyền B: Hạ Hi Tuyền mày vẫn nên từ chối thẳng thừng anh ấy đi, chẳng lẽ mày quên kết quả của mẹ rồi sao?
Hạ Hi Tuyền A: Rõ ràng là mày thích anh ấy, không phải sao?? Mày là đồ
tiểu quỷ nhát gan, cả đời gặp được một người mình thích chẳng dễ dàng gì đâu đấy?!
Hạ Hi Tuyền B: Đàn ông á, chẳng có gì tốt cả, thừa dịp tình cảm của mày với anh ấy còn chưa sâu sắc, hãy nhanh cắt đứt đi Hạ
Hi Tuyền!
Tiểu quỷ nhát gan, đàn ông chẳng có ai tốt cả, tiểu quỷ nhát gan, đàn ông chẳng có gì tốt cả. Hai âm thanh cứ một mực va chạm
trong đầu của Hạ Hi Tuyền. Chợt Hạ Hi Tuyền như nghĩ tới điều gì đó,
xoay người lại chạy như bay xuống dưới lầu. Nhưng chạy đến chỗ mới vừa
chia tay với Phương Minh Vĩ thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Hạ Hi Tuyền
vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho anh. Ai biết nhất thời kích động, điện thoại di động không cầm chắc rớt xuống đất,
pin cũng bung ra. Hạ Hi Tuyền phiền não dậm chân: “Aizz...” rồi nắm
tóc, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại di động.
“Anh còn không phát
hiện, em sao lại vội vã như vậy đấy.” Phương Minh Vĩ ngồi xuống nhặt
điện thoại di động lên, cười đưa cho cô. Thật ra thì Phương Minh Vĩ căn
bản vẫn chưa đi, vừa rồi anh ở phía sau gốc cây, có thể là Hạ Hi Tuyền
quá gấp, nên không nhìn thấy anh. Mà Phương Minh Vĩ thấy cô nôn nóng dậm chân mới hiện thân.
Hạ Hi Tuyền sững sờ nhìn người đàn ông nở nụ cười ở trước mặt rồi “Oa...” một tiếng khóc lên.
Lần này làm cho Phương Minh Vĩ hoàn toàn bị dọa, ném điện thoại di động
trong tay xuống rồi nhanh chóng lau nước mắt cho Hạ Hi Tuyền. Mới đầu,
Hạ Hi Tuyền còn có chút xấu hổ, nhưng khi thấy Phương Minh Vĩ ném điện
thoại di động của cô đi, thì khóc càng thương tâm hơn.
“Aizz..
., em đừng khóc, có việc gì em cứ nói với anh.” Phương Minh Vĩ luống
cuống tay chân lau nước mắt cho cô, nghĩ thầm không biết xảy ra chuyện
gì, ngày đầu tiên nói yêu thương mà đã làm cho bạn gái khóc, miệng mình
quả thật vụng về, không biết dỗ người gì cả. Chỉ biết quanh đi quẩn lại
nói câu như vậy mà thôi.
“Anh, sao anh,... sao anh lại vứt
điện thoại của em đi? Anh có biết cái điện thoại này rất quý không vậy?
Hư mất rồi, anh đền cho em đi!” Hạ Hi Tuyền đứt quãng khóc ròng nói.
Phương Minh Vĩ vội vàng nhặt điện thoại di động lên, lắp lại giúp cô, sau đó
mở máy. Rồi đưa cho Hạ Hi Tuyền: “Được rồi đấy... chưa hư đâu. Nếu
như em thích, anh sẽ mua cho em cái mới, thôi, đừng khóc nữa. Đứng lên
đi.” Phương Minh Vĩ đưa tay ra đỡ cô.
Hạ Hi Tuyền giật lấy điện thoại, sau đó đẩy tay Phương Minh Vĩ ra, vừa khóc vừa nói: “Anh đừng đụng vào em...”
Phương Minh Vĩ hết cách rồi, đành phải buông tay ra, ở đây anh chỉ muốn đỡ cô
mà thôi, sợ cô ngồi xổm lâu lúc đứng lên sẽ tê chân.
Quả nhiên,
Hạ Hi Tuyền mới vừa đứng lên một cái liền phát hiện chân đã tê rần, nhìn cánh tay đỡ ở bên cạnh, nghĩ tới lời của mình vừa nói, không muốn bám
vào Phương Minh Vĩ. Không thể làm gì khác hơn là tự mình từ từ đứng lên, sau khi đứng thẳng, nhảy từng bước từng bước đến ven đường, tựa vào gốc cây, mới chậm rãi xoa bóp, chờ chân khôi phục.
Cả quá trình này, Phương Minh Vĩ vẫn bên cạnh cô, che chở cho cô.
Phương Minh Vĩ thấy cô vất vả xoa nắn, hạ quyết tâm, ngồi xuống trước mặt cô
cầm chân của cô lên, từ từ xoa bóp huyệt vị. Khoảng chừng nửa phút trôi
qua, khi Hạ Hi Tuyền thấy chân mình không còn tê nữa thì rụt chân lại.
Phương Minh Vĩ từ từ đứng lên: “Bước hai bước thử xem... xem còn tê
nữa không.”
Hạ Hi Tuyền nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, rồi bắt đầu hoạt động chầm chậm.
“Vừa nãy, em chạy xuống gấp như vậy có chuyện gì sao?” Một câu nói Phương
Minh Vĩ làm cho Hạ Hi Tuyền đỏ mặt, nhưng cũng may là buổi tối, nếu
không bị anh nhìn thấy thì không biết làm sao nữa. diê~n da`n lê qu’y
đ0^n.cOm
Nhưng Hạ Hi Tuyền lại quên mất rằng Phương Minh Vĩ đã làm cán bộ quân khu thành phố B mấy khóa liên tục, nên con mắt nhìn...
Trên thực tế Phương Minh Vĩ không chỉ nhìn thấy, mà còn cảm nhận được. Chỉ
là anh đang chờ cô nàng nhát gan này tự mình mở miệng mà thôi, cũng
không dám ép cô vội, ai biết cô có thể xoay người chạy mất hay không.
Cho nên Hạ Hi Tuyền không nói thì Phương Minh Vĩ cũng không lên tiếng.
Sau mấy phút hai người yên lặng, Hạ Hi Tuyền mới lấy dũng khí, quay
người lại đối mặt với Phương Minh Vĩ.
“Phương Minh Vĩ, em chính thức đồng ý với anh, em làm bạn gái của anh...”
Phương Minh Vĩ nhìn cặp mắt đỏ mọng vừa khóc của cô gái ở trước mặt, trong
lòng hạnh phúc tràn đầy. Anh thừa nhận, hôm nay đi gặp mặt là vì tránh
né việc sắp xếp xem mặt ở nhà. Nhưng nhìn thấy Hạ Hi Tuyền, đầu tiên anh thật sự là kinh diễm, quả thật dáng Hạ Hi Tuyền rất thu hút, nhưng vẫn
toát lên vẻ mộc mạc chân chất. Toàn thân không có một thứ hàng hiệu nào, nhưng những trang phục mặc trên người cô, anh chỉ có một loại cảm giác – sự tinh tế, đối với anh chính là sự tinh tế, khéo léo. Phương Minh Vĩ
yên lặng nhớ lại.
Hạ Hi Tuyền thấy anh không nói lời nào, cho là
anh không vui. Âm thầm dậm chân một cái, xoay người định chạy, thật quá
mất mặt mà!
Phương Minh Vĩ vội vàng kéo tay của cô: “Em chạy cái gì chứ?” Mặt mờ mịt hỏi.
“Có phải anh...”
“Không phải... không phải... anh không hối hận, em yên tâm, anh thề, chỉ cần em không nói chia tay, nhất định anh sẽ không nói trước.” Phương
Minh Vĩ vội vàng đảm bảo.
“Vậy nếu anh nói thì sao đây?” Hạ Hi Tuyền nghi ngờ hỏi.
“Vậy thì chính là anh không thương em...” Phương Minh Vĩ vò đầu, vẫn nói thật, sau khi nói xong thì lo lắng nhìn cô.
Sau khi Hạ Hi Tuyền nghe xong, thì đưa tay ôm lấy Phương Minh Vĩ, cho tới
giờ phút này Hạ Hi Tuyền mới xác định, được rồi, chính là anh!
Phương Minh Vĩ biết cô đã xác định, đang muốn đưa tay ôm lại thì Hạ Hi Tuyền
đã buông ra, rồi làm bộ như muốn vuốt tóc, để che giấu.
“Được rồi, em lên đây, tối chúng ta nhắn tin nhé...” Hạ Hi Tuyền cười giơ điện thoại ở trong tay lên, xoay người chạy mất.
Phương Minh Vĩ nhìn phía trước, cô gái này một giây trước còn khóc đau lòng
muốn chết, mà giờ đã nhảy nhảy nhót nhót, trong lòng dâng lên cảm giác
ấm áp tràn đầy.