Sáng sớm Hạ Hi Tuyền vừa vào công ty, thấy nhóm người ngày hôm qua đã hoàn
toàn thay đổi, hôm nay tinh thần đã lại phấn chấn rồi đi tới đi lui ở
trong phòng làm việc. Mà Lý Hạ Thu luôn luôn tới trễ, bây giờ cũng đang
ngồi ở phòng làm việc.
“Ơ... xem ra đúng như các cụ nói thật,
sau này phải sử dụng giọng điệu đó để nói chuyện với em mới được! Nếu em mà ngày ngày đều thế này, thì tiền gửi ngân hàng của chị chắc chắn sẽ
từ từ tăng lên đấy!” Hạ Hi Tuyền đùa giỡn nói!
“Được rồi, hôm
trước thật sự là em sắp điên. Nghỉ ngơi một ngày em đã hồi phục trọn vẹn rồi nha!” Lý Hạ Thu hất hàm, nhìn Hạ Hi Tuyền nói. Ngày hôm trước, điện thoại vừa tới, cô ấy chỉ hận không được cầm dao đi chém đám người kia,
có ý gì chứ. Rõ ràng chính là công ty của các cô trúng thầu rồi, thế mà
lại muốn tìm người khác chen chân vào. Tìm công ty trong nước còn dễ
nói, lại còn tìm công ty nước ngoài chứ. Đây rõ ràng là muốn làm mất mặt của Lý Hạ Thu cô sao? Đầu óc bốc hỏa, bô bô nói với nhân viên, kết quả
là kích thích được tinh thần quần chúng! Vì vậy vỗ bàn, hôm nay tiếp tục làm thêm giờ, hơn nữa còn là suốt đêm. Cho nên mới có cảnh hôm qua lúc
Hạ Hi Tuyền tới nhìn thấy.
“Tiểu Hạ, chị mặc kệ em muốn được Dự
án này bao nhiêu, nhưng những Dự án khác vẫn còn phải làm tiếp tục! Em
không đến nỗi nói rằng làm xong vụ này em ngưng luôn đấy chứ!”
“Sao chị lại nói những lời này, em có làm chuyện gì phi pháp đâu. Không phải em đây chỉ là sốt ruột thôi sao?”
“Biết là tốt rồi, được rồi, em hãy gọi hết những người tham gia Dự án này lần trước tới đây. Chúng ta họp, xem phân công cụ thể thế nào đi!!”
“Vâng, được ạ!” Lý Hạ Thu gật đầu, nhấn số nội bộ căn dặn thư ký.
Chờ tất cả mọi người đến đông đủ, Hạ Hi Tuyền bắt đầu nói chuyện: “Là như
vậy, tôi nghĩ, chuyện ngày hôm trước, các vị đang ngồi đây đều rất rõ
ràng. Còn nữa, trong tay các bạn cũng có Dự án khác đang tiến hành, vậy
phiền những người phụ trách trình bày tiến độ Dự án của mình đi.”
Hạ Hi Tuyền vừa dứt lời, có tới gần mười người giơ tay. Người phụ trách
đều báo cáo tiến độ, nói xong rất hồi hộp nhìn Hạ Hi Tuyền, bởi vì Dự án lần này đối với họ mà nói là một cơ hội hiếm có. Làm xong Dự án này, về sau trong công việc, họ cũng đều dày dạn kinh nghiệm cả.
Hạ Hi
Tuyền gật đầu một cái, thấy bọn họ đều khẩn trương nhìn mình, thì cười:
”Đừng căng thẳng, tôi không muốn lấy người bên ngoài vào đâu, tôi cho
các bạn thời gian từ giờ tới trưa, bàn giao xong công việc cho những
người khác. Ngày hôm qua tôi đã nhận được tin tức, lần này cạnh tranh
cùng chúng ta là Công ty thiết kế Y. Tôi với Tổng giám đốc Lý và Tổng
giám đốc Ngụy đã bàn bạc qua, hồ sơ Dự án này của đợt trước chúng tôi đã xem xét kỹ càng rồi. Cho nên, công việc tiếp theo, chúng ta sẽ phải ‘bế quan tỏa cảng’ để hoàn thành. Dĩ nhiên, không phải là chúng tôi không
tin tưởng các bạn, chỉ là Dự án này rất triển vọng đối với công ty, đối
với tôi và các bạn đều rất quan trọng. Thời gian cách ly là 14 ngày, nếu như không thể tham gia thì bây giờ có thể rút lui!”
Toàn bộ nhân viên nghe Hạ Hi Tuyền nói thì đưa mắt nhìn nhau. Sau mấy phút suy tính
không có ai bày tỏ muốn rút lui. Lúc này, Hạ Hi Tuyền mới nói tiếp: “Vậy thì tốt rồi, công việc phải bàn giao thì mau bàn giao đi, ba giờ chiều, chúng ta chính thức bắt đầu ở Khách sạn quốc tế XX, có vấn đề gì
không?”
“Không có!” Sau khi mọi người kích động trả lời, cũng rất kích động đi xuống chuẩn bị. Mới vừa nghe nói đối thủ là Công ty thiết
kế Y thì rất nhiều người ở trong lòng lo lắng, đây chính là Công ty
thiết kế Y đấy! Hồi còn đang học, thầy cô đều lấy những Dự án kinh điển
của họ ra để giảng! Nhưng khi Hạ Hi Tuyền nói rằng cần phải cách ly để
hoàn thành hạng mục này thì đều kích động được ý chí chiến đầu của tất
cả mọi người. Công ty thiết kế Y thì sao chứ, bọn họ cũng là người mà,
họ không nhìn thấy khi Tổng giám đốc Hạ nói ngừng một chút cũng không có sao, nếu như cuối cùng họ chiến thắng, thì có nghĩa là họ đã đánh bại
được đối thủ đã từng là thần tượng!
Nếu như mà biết rõ họ nghĩ
như thế nào, Hạ Hi Tuyền có lẽ phải hôn mê, bởi vì cô xuất thân không
phải học quảng cáo. Về điểm này, chỉ có những người học chuyên nghiệp
hoặc nghe Lý Hạ Thu nói cô mới biết, nhưng Hạ Hi Tuyền học nhiều năm mỹ
thuật nên cũng có chút bản lĩnh. Cho nên mỗi lần đưa ra ý kiến cho các
cô thì đều tương đối hữu dụng. Cho nên đám người đó quên rằng, Hạ Hi
Tuyền là học kinh tế.
Khoảng mười giờ, Phương Minh Vĩ điện thoại
tới nói đã đến nơi, Hạ Hi Tuyền thuận tiện nói cho anh biết, khoảng hơn
mười ngày tới đều muốn cách ly để làm Dự án!
“Hả... em cũng ở trong nhóm đó sao?” Phương Minh Vĩ thất vọng.
“Em đương nhiên cũng ở trong nhóm rồi, dự toán nào mà không phải em tính
chứ, vả lại mặc dù em không phải là người chuyên nghiệp, nhưng có những
lúc người đứng ngoài cũng có thể đưa ra ý kiến khác nhau.” Hạ Hi Tuyền
nói đạo lý rõ ràng.
Phương Minh Vĩ chỉ có thể không ngừng phụ
họa, nói: “Vâng! Nhưng bà xã, đó chính là nói chúng ta phải hơn mười
ngày không thể gặp nhau đấy.”
“Đúng vậy...”
“Aizz...” Phương Minh Vĩ thở dài một hơi.
Hạ Hi Tuyền nghe xong thì cười hì hì: “Trước kia, lúc hai chúng ta yêu nhau thì cũng sẽ 1-2 tháng không gặp nhau mà!?”
Phương Minh Vĩ có chút ngượng ngùng, gãi đầu không lên tiếng.
“Được rồi, có mấy ngày đâu.” Thật ra thì Hạ Hi Tuyền cũng không muốn xa anh.
Hai người hàn huyên xong thì cúp điện thoại. Sau khi Hạ Hi Tuyền gọi điện
thoại cho mẹ Hạ sắp xếp xong thì đến ngay khách sạn, Khách sạn này là
tài sản của Từ Kiếm Phong, cho nên bảo Lý Hạ Thu gọi điện thoại, giữ lại 'Phòng Tổng thống' trên tầng cao nhất. Cả lầu trên cùng này, mười bốn
ngày không kinh doanh. Mà những ngày này, tất cả thức ăn đều do khách
sạn phục vụ.
Khi mọi người biết phúc lợi mình được hưởng thì đều
vui sướng, đây chính là 'Phòng Tổng thống' của Khách sạn quốc tế XX đó
nha. Tất cả mọi người vào ở, rồi bắt đầu công việc lần này, toàn bộ hành trình, trừ điện thoại của Lý Hạ Thu được mở, còn điện thoại di động của những người còn lại đều thống nhất tắt máy.
Mà lúc Hạ Hi Tuyền
đã sắp xếp xong tất cả, thì Đoàn trưởng Binh đoàn Pháo binh lại nghênh
đón hai vị khách. Là mẹ Phương - Mã Anh và Trần Mẫn.
Người dẫn
vào là lính cần vụ của Phương Minh Vĩ - Tiểu Hà, dọc đường đi Mã Anh
không ngừng hỏi thăm Tiểu Hà chuyện của Phương Minh Vĩ hai ngày nay.
Tiểu Hà rất kín miệng, mẹ Phương hỏi cái gì cũng đều là: “Báo cáo, tôi
không biết ạ.”
Mẹ Phương thì nổi giận, còn Trần Mẫn đã từng
‘biết’ Tiểu Hà rồi nên ngậm bồ hòn làm ngọt, lúc này khuyên nhủ: “Bác
gái, nếu bác muốn biết gì, đợi hỏi anh Minh Vĩ không phải tốt hơn sao,
cậu ấy cũng không biết gì đâu ạ.”
Mẹ Phương thân mật kéo tay Trần Mẫn, vỗ vỗ: “Nếu thằng nhóc đấy nói với bác, thì bác cần gì hỏi cậu ta, bác chỉ mong cháu gả vào sớm một chút, sau này có chuyện gì, bác hỏi
cháu là được rồi.” die~n đa`n le^ qu’y đôn.c0m
“Bác gái...” Trần Mẫn không nghe theo, kêu lên.
“Ha ha...” Mẹ Phương nhìn Trần Mẫn cười không nói lời nào, trong lòng
cực kỳ hài lòng cô con dâu này. Mặc dù diện mạo thì không bằng người
trước đây, nhưng có vẻ gia thế thì đỡ hơn, mặc dù không sánh được với
nhà mình, ba thì chỉ là một cán bộ chức phó phòng, mẹ cũng chỉ là một
bác sĩ trưởng khoa. Nhưng cũng còn tốt hơn chán so với cái cô gái không
cha không mẹ kia. Nói ra cũng có chút thể diện!
Lúc Phương Minh
Vĩ nhìn thấy mẹ anh dắt Trần Mẫn vào phòng làm việc, anh cũng rất muốn
đánh người, hai người này đi chung từ khi nào vậy không biết nữa!
“Mẹ, sao mẹ lại tới vậy?” Phương Minh Vĩ coi như không nhìn thấy Trần Mẫn như trước đây.
“Cái gì, vì sao mẹ lại tới à, con về thành phố giải quyết công việc cũng
không về nhà thăm mẹ. Thật sự là mẹ uổng công nuôi con mà.” Mẹ Phương
nhớ tới liền tức giận, trở về thành phố mấy ngày rồi, thế nhưng cũng
không một lần về thăm nhà, thăm bà một chút. Gọi điện thoại thì chỉ nói
một câu: “Không rảnh“. Nhà người ta đều có cháu trai, cháu gái, còn nhà
bà thì con trai cũng 36 tuổi mà còn độc thân. Bà còn muốn bồng cháu,
nhưng kết quả thì đến thằng con trai nó cũng không thèm gặp bà.
“Mẹ, con về thành phố là có công việc, không phải nghỉ phép!” Phương Minh Vĩ thật sự là bị người mẹ này ép sắp điên rồi, cũng may sang năm là ông ba có thể nghỉ hưu, đến lúc đó cũng có thể chăm nom bà một chút.
“Con còn lý luận ư, mẹ đây sinh con ra để làm gì...” Mẹ Phương nói xong
cũng muốn lau nước mắt rồi.
“Ôi, bác gái, anh Minh Vĩ chỉ nói vậy thôi, bác đừng để trong lòng.” Trần Mẫn an ủi mẹ Phương, thuận tiện nháy mắt với Phương Minh Vĩ.
Nhưng
Phương Minh Vĩ vẫn không nhìn cô ta, nên cái nháy mắt của cô ta vừa rồi, dĩ nhiên là không nhìn thấy. Trần Mẫn không cam lòng, ho mạnh một
tiếng.
Phương Minh Vĩ ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nhưng cũng không
nhìn vào mắt của cô ta, hỏi: “Bác sĩ Trần sao lại rảnh rỗi như vậy!
Không có việc gì lại chạy tới chỗ tôi...”
Sắc mặt của Trần Mẫn trắng xanh, yên lặng cúi đầu đứng ở một bên không nói lời nào. Quả
nhiên mẹ Phương đứng lên, chỉ vào Phương Minh Vĩ: “Thái độ của con là
sao vậy, con gái nhà người ta - con bé theo mẹ tới xem con thế nào đấy.”
“Chẳng sao cả, nhưng mẹ, mẹ cũng vừa mới nói, con gái nhà người ta, mẹ nói mẹ
dẫn theo một cô gái tới chỗ con, người khác nhìn thấy sẽ nói sao đây,
con nhà người ta cũng còn phải lập gia đình nữa. Cô nói đúng không, bác
sĩ Trần!?” Phương Minh Vĩ kiên quyết đáp lại, Trần Mẫn là một mầm tai
vạ, xử lý sớm một chút thì tốt hơn.
Theo tính tình Trần Mẫn những ngày qua, thì giờ đã sớm lau nước mắt mà chạy rồi. Nhưng bây giờ ở
trước mặt Mẹ Phương, cô ta ráng nhịn, cúi đầu cắn môi, nước mắt cũng
muốn trào ra. Mẹ Phương thấy thế rất đau lòng, thương xót nhưng cũng lại rất vui mừng. Thấy cô bé này thật tình thương con trai bà, xem ra bà
phải cùng con trai mình nói chuyện mới được.