Vòng Tròn

Chương 38



Editor: Cogau

“Con không biết, không biết...” Hạ Hi Tuyền ôm mẹ Hạ lắc đầu kêu khóc.

Mẹ Hạ vỗ nhẹ lưng con gái, đợi cô bình tĩnh lại mới mở miệng: “Tiểu Hi, Nguyên Bảo và Phương Chính mới gần sáu tuổi, con không thể để những năm tháng sau này chúng thiếu tình thương của cha được! Còn nữa, con cảm thấy Phương Minh Vĩ làm như vậy nguyên nhân cuối cùng là gì đây?”

“Anh ấy đã yêu người khác, cô gái đó là người mà mẹ anh ấy ưng ý, con nghĩ thành phố B không mấy người không biết!” Hạ Hi Tuyền nói đến đây, hơi cười khổ, cũng chỉ có cô là người biết cuối cùng.

“Năm đó, quả thật mẹ của nó làm quá mức, nhưng con cũng kích động, khi nào thì con lại trở thành người thiếu kiên nhẫn như vậy chứ!” Mẹ Hạ phân tích nói.

“Con biết, nhưng lần này mặc dù mẹ của anh ấy tham dự, nhưng thứ con quan tâm nhất là thái độ của anh ấy, con nghĩ đối với cô gái đó anh ấy cũng hài lòng đi!”

“Có lẽ không phải như con nghĩ, gọi điện thoại cho Tiểu Hạ, hỏi con bé chút đi!” Mẹ Hạ tin vào con mắt nhìn người của mình, bà tin tưởng Phương Minh Vĩ không phải người như vậy!

“Hai ngày nữa đi, mẹ, mẹ để cho con suy nghĩ đã!”

Mẹ Hạ gật đầu, bà biết không thể ép cô quá: “Vậy hai ngày nữa thì con gọi nha, đi ngủ đi!”

Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái, tới phòng của hai con kiểm tra, sau đó trở về phòng của mình. Bởi vì ngày mai còn phải tới trường dạy, nên Hạ Hi Tuyền lấy điện thoại di động ra. Trên thực tế, số điện thoại di động ở thành phố B sẽ không gọi, mà hai ngày nay cô đều không mở máy. Do dự mấy giây, mới lấy thẻ sim thành phố B ra, bỏ vào phía trong cùng tủ đầu giường. Sau đó, lấy thẻ sim sử dụng ở thành phố C ra, lắp vào máy, mở máy lên.

Ban đầu, Hạ Hi Tuyền cố ý không có nói cho Phương Minh Vĩ biết số điện thoại di động này, sau thì quên mất. Cho nên, chỉ có mấy tin nhắn của giảng viên cùng bộ phận ở Trường Đại học thôi, Hạ Hi Tuyền xem xong, đem điện thoại di động ném ở một bên, bắt đầu chuẩn bị tài liệu giảng dạy ngày mai.

Ngày hôm sau, khi Hạ Hi Tuyền vào phòng làm việc, thấy cô giáo Tôn luôn luôn chào đón cô nhiệt tình thì lại chống đầu ngồi đờ ra ở đó.

Bởi vì bàn làm việc của Tôn Kiêu ở đối diện với Hạ Hi Tuyền, Hạ Hi Tuyền gõ bàn một cái ra hiệu. Thấy Tôn Kiêu không để ý tới, cô bắt đầu chuẩn bị dụng cụ giảng dạy cần dùng. Qua một lúc lâu, Tôn Kiêu bỗng nhiên “Ah...!!” một tiếng. Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Em ‘ah’ cái gì vậy?”

“Chị tới khi nào thế?” Tôn Kiêu hỏi, cô ấy không nhìn thấy cô đi vào.

Hạ Hi Tuyền giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Nửa tiếng rồi.”

“Ôi...! Sao chị lại gầy đi nhiều như vậy!?” Tôn Kiêu kêu lên.

“Vậy sao, cố ý giảm cân đấy...” Hạ Hi Tuyền làm bộ như hả hê nói, Tôn Kiêu ngày ngày đòi muốn giảm cân.

“Stop!” Tôn Kiêu khinh thường: “Em không tin đâu. Vả lại, Đoàn trưởng Phương nhà chị mà không quất cho chị ấy chứ, sao lại gầy thế!”

Hạ Hi Tuyền nghe được mấy chữ ‘Đoàn trưởng Phương’ đó thì dừng tay đang lật tài liệu lại: “Chị và anh ấy không liên quan!”

Tôn Kiêu kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi, chỉ cười an ủi với Hạ Hi Tuyền.

“Được rồi, chị lên lớp đây! Hôm nay, em không có lớp sao?” Hạ Hi Tuyền cầm giáo án lên, đứng dậy.

“Không, lát nữa có một buổi diễn thuyết, có một nhân vật quan trọng của thành phố tới, em muốn đến xem.” Tôn Kiêu có chút mất tự nhiên nói đến.

“Diễn thuyết á, ai vậy, Học viện chúng ta tổ chức à?”

“Ừ, học viện chúng ta, là...” Tôn Kiêu cắn môi: “Giang Khánh Đông!”

Hạ Hi Tuyền nhíu mày, vỗ bả vai Tôn Kiêu, tỏ vẻ an ủi, rồi đi.

Hạ Hi Tuyền dạy xong hai tiết học, ngồi lên xe của trường tới Hội trường lớn. Đi hơn nửa vòng của trường, khiến Hạ Hi Tuyền như có cảm giác trở về điểm xuất phát, giống như chưa từng ở chung với Phương Minh Vĩ mấy ngày qua vậy. Hạ Hi Tuyền hiểu, loại cảm giác này chỉ là an ủi lòng mình, nó đang giả dối vì mình, để cho lòng mình không đến nỗi quá khổ sở như vậy mà thôi.

Hạ Hi Tuyền đi tới cửa Hội trường lớn, thấy có vẻ khác thường, hội trường chứa mấy ngàn người mà đầy ắp người. Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tôn Kiêu ra ngoài đón cô, lúc đang đợi, nhìn poster tuyên truyền dán ngoài cửa.

Người đàn ông trên poster, hai tay khoanh trước ngực, một tay đưa lên vuốt cằm, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười. Dáng dấp tuấn tú, nhưng trong nội tâm cũng tản ra một vẻ nho nhã. Hạ Hi Tuyền từng nghe nói qua người đàn ông này, là con của một gia đình danh giá nổi tiếng của thành phố C, cưới thiên kim của thị trưởng thành phố C, gần đây mới từ nước ngoài trở về, từng làm quản lý cấp cao cho ngân hàng Wall Street ở Mĩ. Gần đây mới trở về tiếp quản sự nghiệp gia tộc, bởi vì từng là sinh viên của Học viện kinh tế C, cho nên lần này Học viện kinh tế C mời anh ta, anh ta mới vui vẻ đồng ý như vậy. A đúng rồi! Anh ta còn là mối tình đầu của cô giáo Tôn!

Không bao lâu thì Tôn Kiêu ra tới, dẫn Hạ Hi Tuyền nhanh chóng đi vào lối đi đặc biệt. Hạ Hi Tuyền ngồi xuống bên cạnh Tôn Kiêu, nhìn xung quanh, trời ơi, toàn bộ lãnh đạo của trường đều đến đông đủ, còn có mấy người lãnh đạo của thành phố C đó nữa, chợt hai mắt Hạ Hi Tuyền tỏa sáng, kéo Tôn Kiêu: “Aizz... đó không phải là Lộ Lịch Thần nhà em sao?”

Tôn Kiêu bất đắc dĩ gật đầu, rồi lập tức kéo Hạ Hi Tuyền đi về phía sau bục khán đài. Có mấy sinh viên thấy Hạ Hi Tuyền, liền đi tới chào hỏi, Hạ Hi Tuyền nhận ra ngay mấy người trong số bọn họ, cũng lên tiếng nói chuyện.

Chợt nghe tiếng kêu ‘Đồ bỉ ổi!’ của một cô gái, theo bản năng Hạ Hi Tuyền quay đầu lại, thấy một người cô gái ăn mặc rất thời thượng cầm một ly nước hắt về phía Tôn Kiêu.

Hạ Hi Tuyền tiến lên kéo Tôn Kiêu, kiểm tra xem cô ấy có bị thương không, cũng may chỉ bị dính ít nước lên tóc và mặt. Che chở cô ấy ở phía sau, đã thấy người đàn ông mới vừa rồi vẫn còn diễn thuyết - Giang Khánh Đông giữ chặt người phụ nữ tạt nước Tôn Kiêu rồi. Cô gái đó vừa đánh vừa đá Giang Khánh Đông: “Giang Khánh Đông, anh tới đây diễn thuyết chính là vì muốn gặp cô ta! Tôi muốn cho toàn trường này đều biết, cô ta là một kẻ cướp chồng.”

“Đủ rồi!” Một giọng nam trầm mạnh bỗng cất lên, Giang Khánh Đông buông tay đang giữ cô gái kia ra, cô ta lập tức nhào về phía Hạ Hi Tuyền.

Hạ Hi Tuyền đá một phát, làm cô ta ngã lăn ra đất, rồi còn lạnh lùng quát: “Ở đâu ra người đàn bà điên này vậy!” Cô ta đờ người ra không đứng lên.

Sinh viên ở đó cũng bị dọa sợ, may mà có một quan chức trẻ tiến tới đỡ cô gái đang ngồi dưới đất dậy. Cô gái vừa rồi ngồi dưới đất nhìn chằm chằm Hạ Hi Tuyền và Tôn Kiêu vẻ căm tức, quay đầu lại mở miệng nói chuyện với người đàn ông, gọi: “Ba!”

Lúc này, có người đi vào phía sau khán đài, Hạ Hi Tuyền không thời gian quan tâm xem người đến là ai, xoay người lại xem Tôn Kiêu: “Kiêu Kiêu, em có sao không?”

Tôn Kiêu cúi đầu không nói lời nào, một nữ sinh vừa nói chuyện với Hạ Hi Tuyền đứng ở một bên liền đưa gói khăn giấy qua, Hạ Hi Tuyền nhận lấy lau nước trên mặt và trên tóc cho Tôn Kiêu.

“Có chuyện gì vậy, đây là?” Người vừa tới hỏi, mọi người im lặng.

Cô gái đánh người thấy là lãnh đạo nhà trường, giãy giụa nói: “Quý nhà trường thật là có phong trào hiếu học nha, cô giáo mà chuyên đi quyến rũ...”

“Câm miệng! Tề Lộ!” Giang Khánh Đông quát lên.

“Dẫn cô ấy về đi!” Người đàn ông mới vừa quát Tề Lộ im miệng lên tiếng căn dặn người đỡ cô ta.

Bỗng một người đi tới, kéo Tôn Kiêu đang ở trong ngực Hạ Hi Tuyền vào trong lòng mình, cầm lấy khăn giấy trong tay Hạ Hi Tuyền, cẩn thận lau cho Tôn Kiêu: “Đợi chút, Thị trưởng Tề, tôi đến là muốn hỏi Quý Thiên Kim một chút, vợ tôi sao lại đi quyến rũ người khác rồi!” Người đến là chồng Tôn Kiêu – Lộ Lịch Thần.

Thị trưởng Tề vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lộ Lịch Thần, trong lòng hối hận muốn chết, chỉ có thể nói: “Tổng giám đốc Lộ, anh hiểu lầm rồi...!”

“Dù tôi hiểu lầm, thế thì nước ở trên người vợ tôi là chuyện gì xảy ra?” Lộ Lịch Thần nhìn người trong ngực hỏi: “Kiêu Kiêu..., em có sao không?” Lộ Lịch Thần dịu dàng hỏi.

Tôn Kiêu mệt mỏi lắc đầu, buồn bực ở trong ngực Lộ Lịch Thần nói: “Lịch Thần, anh đưa em về nhà đi!”

“Cô giáo Hạ, cô giúp tôi thu dọn đồ đạc của Kiêu Kiêu nhé, cứ để ở chỗ cô đi, hai ngày nữa tôi sẽ tới lấy. Hôm nay rất cám ơn cô!” Lộ Lịch Thần nói xong, bế Tôn Kiêu lên, gật đầu với Hạ Hi Tuyền một cái, sau đó nhìn mọi người nói: “Tôi hi vọng anh Giang, cô Tề, thị trưởng Tề, hãy cho Tôn Kiêu nhà tôi và cô giáo Hạ một giải thích rõ ràng về chuyện ở trường ngày hôm nay!” Nói xong thì ôm Tôn Kiêu đi thẳng. diê~n.đa`n.l3qu’ydo^n.cOm

Những người còn lại, tất cả đều vây lại hỏi Hạ Hi Tuyền chuyện gì mới vừa xảy ra, Hạ Hi Tuyền cười lạnh: “Không phải mọi người nên hỏi cô Tề sao?”

Mọi người im lặng, đó là thiên kim nhà thị trưởng, huống chi thị trưởng còn ở đây, không hỏi cô thì hỏi ai.

Hạ Hi Tuyền thu hết vẻ mặt của họ vào trong mắt, tính tiểu thư ngày xưa hoàn toàn bị kích phát, nói rồi cũng không quản lãnh đạo của nhà trường đang ở đây, quay đầu bước đi, giày cao gót vang lên lộp cộp.

Hạ Hi Tuyền tức giận trở lại phòng làm việc, trong lòng không khỏi cười lạnh, thật là ‘Trời thì cao mà Hoàng Đế thì ở xa’, một đứa con gái nhỏ của Thị trưởng cũng dám làm ầm ĩ như vậy, mà Đại học C còn là trường Đại học trăm năm danh tiếng nữa chứ. Cũng không lâu lắm, Hạ Hi Tuyền liền tỉnh táo lại. Tiếp theo đây, khẳng định là có rất nhiều người muốn tìm cô nói chuyện đấy, Tôn Kiêu thì không sao rồi, phía nhà trường có lẽ chỉ biết tìm cô phiền toái thôi. Mặc dù, những lời vừa nãy của Lộ Lịch Thần sẽ có chút tác dụng, nhưng có lẽ nhà trường sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.

Quả nhiên, tới buổi chiều, Trưởng khoa nói cô ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, tiền lương thì vẫn trả đủ. Hạ Hi Tuyền cười cười, gật đầu một cái, về phòng làm việc, bắt đầu thu dọn đồ đạc, càng nghĩ trong lòng càng phiền.

Ngồi lặng yên ở trên ghế, cố gắng nhẩm xem sổ tiết kiệm của mình có bao nhiêu tiền, thật ra thì những năm này, vì đã mua mấy căn hộ, nên trong tay Hạ Hi Tuyền đúng là không còn nhiều tiền gửi ngân hàng. Bỗng nhớ tới, mình vẫn còn một tài khoản khác, lúc này Hạ Hi Tuyền mới gọi điện thoại kiểm tra. Sau khi nhân viên ngân hàng báo số dư lên tới hơn một tỷ kếch xù, Hạ Hi Tuyền bình tĩnh nói “Cám ơn.” Rồi cúp điện thoại, thu dọn thật nhanh đồ đạc của mình và Tôn Kiêu, đi ngay.

Nghĩ thầm: “Chị đây có nhiều tiền thế, còn cần chút công việc của anh sao, chị không làm nữa.” Trên đường đụng phải mấy người cùng Viện trưởng đứng ở cửa phòng làm việc, Viện trưởng đang chuẩn bị gọi cô lại, nhưng chỉ thấy cô giáo Hạ phách lối – ngay cả ánh mắt cũng không liếc lại một cái, đi thẳng mà chẳng thèm nhìn họ, một nhóm người giương mắt nhìn Hạ Hi Tuyền. Chờ phục hồi tinh thần lại, Hạ Hi Tuyền đã khởi động xe, chân đạp cần ga phóng đi.

Trong lòng Viện trưởng thầm than: “Xong rồi, mới vừa biết con gái Chủ tịch Tỉnh ẩn núp ở trong Học viện, cô bé này lại chẳng mang vẻ gì là xuất thân danh giá cả!”

Hạ Hi Tuyền lái xe ra khỏi trường thì bắt đầu khó chịu, không biết gặp phải xui xẻo gì nữa, mới có mấy ngày thôi, đàn ông thì không có, công việc có vẻ như cũng không có, thật là phúc đến thì ít, họa đến dồn dập. Thở dài, quyết định tối sẽ gọi điện thoại cho Lý Hạ Thu.

“Alo...” Lý Hạ Thu cất lên giọng nửa chết nửa sống.

“Em làm sao vậy?” Hạ Hi Tuyền hỏi.

“Aizz... đừng nói nữa, hôm nay em bị bắt đi xem mắt rồi, chị tìm em có việc sao?”

“Tiểu Hạ, hôm chị đưa em tới chỗ ba em, ở ngoài cổng thấy Phương Minh Vĩ đi cùng với một cô gái khác, nhưng hôm đó anh ấy lại nói với chị là trở về đơn vị!”

Lý Hạ Thu yên lặng hồi lâu mới hỏi: “Vậy là chị nói chia tay!”

“Không phải, là anh ấy nói. Hôm đó, chị chuẩn bị nói với anh ấy chuyện tụi nhỏ, nhưng không biết tại sao lại nói thành ‘chúng ta phục hôn đi’. Sau đó, anh ấy nói với chị, anh ấy cảm thấy hai bọn chị không phù hợp.” Nói xong Hạ Hi Tuyền thở ra một hơi, cười tự giễu, thật ra thì nói ra cũng không phải là quá khó chịu như thế!

“Hả...?!” Lý Hạ Thu kinh ngạc.

“Cho nên Tiểu Hạ, nếu em biết chuyện gì, nói cho chị biết, được không?”

“Em biết chút ít chuyện, nhưng chắc hẳn không phải là nguyên nhân bọn chị chia tay!” Rõ ràng rất sợ Hạ Hi Tuyền biết chuyện này, sao đã nói chia tay rồi chứ, Lý Hạ Thu rất không hiểu tại sao Phương Minh Vĩ làm như vậy, nghĩ vẫn nên nói chuyện đã xảy ra đợt trước cho Hạ Hi Tuyền nghe.

Hạ Hi Tuyền sau khi nghe xong thì im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.