Sau khi đã xác định Lý Hạ Thu mang thai, Hạ Hi Tuyền liền không dám sai khiến cô ấy, nhưng việc ở trường, vì là cuối học kỳ, nên cũng chồng chất. Hạ Hi Tuyền hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là gọi mẹ tới nhờ chăm sóc người giùm.
Cũng may, sức khỏe mẹ Hạ khá tốt, ở nhà cũng chỉ là đưa đón tụi nhỏ rồi nấu cơm thì được, nhưng không chịu nổi trong nhà có một phụ nữ có thai cho nên vẫn rất vất vả.
Bây giờ Lý Hạ Thu là ăn cái gì cũng ói, còn cố tình chết cũng không cần nghe điện thoại của Từ Kiếm Phong, Hạ Hi Tuyền sợ kích thích tới phụ nữ có thai, chỉ có thể yểm trợ giúp cô ấy.
“Tổng giám đốc Từ, thật sự là cô ấy rất tốt, thật đấy!” Hạ Hi Tuyền lại đang nghe điện thoại của Từ Kiếm Phong ngày ngày đều gọi tới, mỗi ngày đều phải nói đi nói lại câu nói đó.
“Được, vậy em có thể nói cô ấy nghe điện thoại không??”
Hạ Hi Tuyền nhìn cô gái đang ói nửa chết nửa sống trước mặt, lắc lắc tay chỉ vào điện thoại hỏi: “Điện thoại của Từ Kiếm Phong có nghe không?”
Lý Hạ Thu nén nước mắt không còn sức, lắc đầu, bây giờ mỗi ngày cô ấy đều ói tới muốn khóc, còn nghe điện thoại của kẻ đầu sỏ đó sao, dẹp qua một bên đi.
“Cô ấy không nghe đâu, không cần lo lắng cho cô ấy, em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, vài ngày nữa em sẽ đưa cô ấy về cho anh.” Hạ Hi Tuyền nói thật quyết định với Từ Kiếm Phong.
“Được, làm phiền em rồi.”
Hạ Hi Tuyền vừa định cúp điện thoại, thì Từ Kiếm Phong vội vàng nói: “Đừng cúp máy vội.”
“Còn có việc gì sao?”
“Phương Minh Vĩ, mỗi tuần đều gọi điện thoại cho anh hỏi tình hình gần đây của em.”
Hạ Hi Tuyền yên lặng mấy giây, rồi cúp điện thoại.
Lý Hạ Thu thấy vẻ mặt cô bất thường, cho là Từ Kiếm Phong nói lời gì xúc phạm: “Chị gái, chị làm sao vậy?”
Hạ Hi Tuyền quay lại thấy Lý Hạ Thu vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, liền vội vàng lắc đầu: “Không có gì, em vẫn khó chịu sao?”
Lý Hạ Thu lắc đầu: “Lúc trước chị có thai cũng như vậy à?”
Hạ Hi Tuyền gật đầu, khi đó nghi ngờ là thai đôi, vốn tâm tình cũng không tốt, thời điểm nghiêm trọng nhất còn ói ra tia máu nữa, có một lần Hạ Hi Tuyền thật sự là quá khó chịu liền ôm bụng khóc, đó là lần đầu tiên khóc kể từ sau khi ly hôn. Cũng kỳ lạ nha, sau lần khóc đó thì cũng không bị ói nữa, bắt đầu thèm ngủ nghiêm trọng. Mẹ Hạ vui mừng nói, hai bảo bối thật biết chuyện nha, mới nhiêu đó mà đã biết thương mẹ. Từ đó về sau, cho dù là phù chân không thể đi, rồi buổi tối thân thể nặng trở mình không được, hoặc là không ngủ được thì Hạ Hi Tuyền cũng cắn răng không rơi một giọt nước mắt nào, cũng không kêu một tiếng khó chịu nào.
“Cũng giống như vậy thôi, chờ đến khi sinh con ra thì em cảm thấy những khổ sở bây giờ không thấm vào đâu cả.”
“Ah... còn cửa sinh nữa, em muốn giết Từ Kiếm Phong!!!” Lý Hạ Thu nhớ tới những tiếng gào nghe được khi đứng chờ ở ngoài phòng sinh năm ấy.
“Được rồi, hai ngày nữa là ở trường chị nghỉ hè, em định thế nào??”
“Giờ em ở nhà mà đã ói như vậy, nếu lên đường cao tốc, còn ói không??” Lý Hạ Thu cũng rất khó xử.
“Vậy thì ở đây một thời gian đi.” Hạ Hi Tuyền nói, một lát sau mới hỏi: “Tiểu Hạ, có phải Phương Minh Vĩ thường gọi điện thoại cho em hỏi tình hình của chị không?”
“Từ Kiếm Phong nói với chị rồi à, gọi rất thường xuyên...”
“Anh ấy hỏi cái gì?”
“Thì hỏi chị sống có tốt không! Sau đó thì chẳng hỏi gì nữa, có một lần em tức lên, liền hỏi anh ấy ‘Sao anh không hỏi xem chị ấy có lập gia đình không?’ Kết quả, chị đoán xem anh ấy nói gì!”
“Chỉ cần cô ấy sống tốt là được rồi!” Hạ Hi Tuyền cười, nói một câu.
“Mẹ nó, hai người không làm vợ chồng thật là đáng tiếc! Nói y chang không khác chút nào!” Lý Hạ Thu không nhịn được văng tục.
Hạ Hi Tuyền cười, tính tình của Phương Minh Vĩ thì cô quá hiểu, nhưng nguyên nhân lần này cô có nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra được đến tột cùng là tại sao?!
Sau khi trường nghỉ hè, tình trạng nôn nghén của Lý Hạ Thu vẫn không tốt hơn, thời gian trở về thành phố B chỉ có thể kéo dài thêm. Bởi vì mẹ Hạ ở thành phố C thật sự là không quen, vừa được nghỉ là Hạ Hi Tuyền liền đưa mẹ Hạ và hai nhóc về quê.
Hết một phần tư kỳ nghỉ hè, tình trạng nôn nghén của Lý Hạ Thu rốt cuộc cũng đỡ hơn một chút. Vì vậy Hạ Hi Tuyền thấy Lý Hạ Thu cuối cùng không nôn nữa, nhanh chóng đưa cô ấy về thành phố B, bởi vì sau nhiều ngày ở cùng cô ấy nôn như vậy, Hạ Hi Tuyền cũng dần dần nuốt không trôi nữa, cũng muốn ói.
Trước khi lên đường một ngày, Hạ Hi Tuyền nhắn tin cho Từ Kiếm Phong, nói cho anh ấy biết ngày mai đưa vợ anh ấy về, ở nhà chờ, cũng ghi chú rõ là nhà anh ấy.
Sau khi Hạ Hi Tuyền đi hết đường cao tốc, Lý Hạ Thu cũng không nhịn được nữa, nói Hạ Hi Tuyền dừng xe ở bên đường, xuống xe đứng ở ven đường ói như điên.
Hạ Hi Tuyền đứng ở bên cạnh cầm khăn giấy và nước, cẩn thận hầu hạ. Lý Hạ Thu ói nước mắt nước mũi giàn dụa, đứng lên đều phải cố hết sức.
Hạ Hi Tuyền lo lắng nhìn cô ấy: “Tiểu Hạ, em có mệt lắm không?”
Lý Hạ Thu khoát tay, lấy nước trên tay Hạ Hi Tuyền uống một ngụm súc miệng, nghỉ ngơi một hồi mới mở miệng: “Không sao, chúng ta đi thôi, chị lái chậm một chút, lái vững là được!” Nói xong cũng mở cửa xe, lên xe.
Hạ Hi Tuyền đợi cô ấy lên xe mới xoay người lên xe. Dọc đường, Hạ Hi Tuyền nơm nớp lo sợ, chỉ sợ cô gái bên cạnh ồn ào liền ói ra.
Vừa vào chung cư, đã nhìn thấy Từ Kiếm Phong đứng ở đó chờ, Lý Hạ Thu xuống xe liền phóng thẳng lên lầu, không nhìn Từ Kiếm Phong một cái.
“Chậm một chút!” Hạ Hi Tuyền cau mày kêu, sau đó liếc nhìn Từ Kiếm Phong, lấy đồ đạc trong xe Lý Hạ Thu ra đưa cho anh ấy: “Đem trả lại hoàng hậu cho anh nha.” Hạ Hi Tuyền ý vị sâu xa nói.
“Làm phiền em rồi, đi lên ngồi một chút đi!” Từ Kiếm Phong khách khí nói.
“Thôi, em lái xe của cô ấy đi đã, anh nhớ chăm sóc tốt cho cô ấy, em đi đây!” Hạ Hi Tuyền nói xong cũng lên xe đi.
Lái thẳng đến chỗ ở, Hạ Hi Tuyền lấy chìa khóa ra mở cửa.
Lại một lần nữa đứng ở căn hộ này, trong lòng Hạ Hi Tuyền trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lần trước vẫn còn hai người, vậy mà lần này chỉ có mình cô. Trên bàn để một cái chìa khóa, đó là của Phương Minh Vĩ. Ngoài chìa khóa ra còn có một tấm séc, Hạ Hi Tuyền cầm tấm séc và chìa khóa lên, nghĩ thầm: “Phương Minh Vĩ, anh cần biết, nếu muốn lấy lại sẽ rất khó khăn đấy!”
Hạ Hi Tuyền dọn dẹp nhà, rồi tắm rửa sạch sẽ, sau đó chạy thẳng tới công ty, Ngụy Sở điện thoại tới nói hiện tại công ty nhận một Dự án tương đối lớn, cần Lý Hạ Thu có mặt. Xét tình huống bây giờ của Lý Hạ Thu, Hạ Hi Tuyền không thể làm gì khác hơn là tự mình đến.
Vừa đến công ty, Hạ Hi Tuyền đi thẳng tới phòng làm việc của Lý Hạ Thu, Ngụy Sở đã sớm chờ ở đó, thấy Hạ Hi Tuyền đến một mình, vẫn tò mò nhìn ngó.
“Đừng nhìn nữa, chỉ có một mình tôi tới thôi, nhà Tổng giám đốc Lý có việc, cho nên chuyện của công ty một tháng này do tôi xử lý.”
“Ah, vậy thì tốt, khi Tổng giám đốc Lý không có ở đây thì tất cả các Dự án đều báo cáo tới điện thoại cho chị ấy. Dự án này hôm qua chúng ta mới tiếp xúc, là khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô thành phố, muốn công ty chúng ta thiết kế một hệ thống nhận diện thương hiệu hoàn toàn mới. Đây là tư liệu của công ty này.” Ngụy Sở nói xong đưa một xấp tài liệu tới, Hạ Hi Tuyền nhận lấy cầm trong tay, sau đó ý bảo Ngụy Sở nói tiếp.
“Trụ sở chính của Công ty này ở Bắc Kinh, là một tập đoàn, sở hữu rất nhiều tài sản. Qua tiếp xúc với người của họ, ý của họ là nếu như chúng ta mà làm tốt Dự án lần này thì họ có thể giao cho chúng ta nhiều Dự án lớn hơn khác.”
“Sao họ biết công ty chúng ta?” Dĩ nhiên, Hạ Hi Tuyền sẽ không cho rằng danh tiếng của công ty mình vang đến tận Bắc Kinh.
“Là Dự án sân vận động lần trước đó, người phụ trách Dự án đó họ giới thiệu chúng ta!”
“Vậy thì tốt, Dự án này cậu bắt tay vào làm đi.” Hạ Hi Tuyền nói xong, Ngụy Sở liền kinh ngạc nhìn cô. Hạ Hi Tuyền cười cười: “Tôi không thể ra mặt, còn Tổng giám đốc Lý thì khẳng định không về được công ty. Chỉ có thể là cậu, vả lại Dự án lần trước đó, người sắp xếp nhân sự là cậu mà, cho nên tôi tin tưởng cậu, lần này sẽ do tôi và cậu kết hợp!”
Ngụy Sở gật đầu: “Vậy ngày mai tôi sẽ đến nói chuyện này với họ! Tôi đi trước chuẩn bị đây.”
Chờ Ngụy Sở đi, Hạ Hi Tuyền cầm tài liệu đó lên, mở ra xem.
Khu nghỉ dưỡng Thấm Viên, người phụ trách tên là Thấm Thư. Hạ Hi Tuyền lắc đầu cười một tiếng, Dự án này không biết là tên công tử giàu có nào triển khai chỉ để làm hài lòng bạn gái!?
Dự án Ngụy Sở nói rất thuận lợi, chỉ có duy nhất một điều là người phụ trách yêu cầu gặp mặt một lần với người chủ công ty. Hạ Hi Tuyền hết cách đành gọi điện thoại cho Lý Hạ Thu.
Nghe điện thoại chính là Từ Kiếm Phong, sau khi Hạ Hi Tuyền nhắn nhủ xong ý của Công ty đối phương, Từ Kiếm Phong rất ngang ngược nói: “Không gặp, yêu cầu kỳ quái gì vậy chứ?” Còn chưa nói hết thì đã bị Lý Hạ Thu giật mất điện thoại, Lý Hạ Thu đuổi người đàn ông rất ngang ngược vừa rồi ra ngoài, mới nói chuyện cùng Hạ Hi Tuyền.
“Alo... Chị nói với họ, em sẽ tới gặp cô ấy một lần.”
“Từ Kiếm Phong biết rồi à?” Hạ Hi Tuyền hỏi.
“Ừ, biết rồi, mới biết trưa hôm nay... kích động ôm em chảy nước mắt đấy!” Lý Hạ Thu suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất buồn cười, cái người bình thường thì nghiêm túc như vậy, hôm nay lại khóc chứ!
“Đừng như vậy, điều này cho thấy anh ấy rất quan tâm đến em, nói chị nghe xem phát hiện thế nào, chị đã gợi ý rõ ràng cho anh ấy như vậy mà!”
“Sau khi ăn cơm trưa xong, em nằm trên ghế salon xem tivi, anh ấy rửa chén xong thì vào xem cùng em, vừa đúng trên TV phát quảng cáo, nói người phụ nữ một ngày làm công chúa, mười tháng làm hoàng hậu. Sau đó, anh ấy quay đầu lại nhìn em chằm chằm, rồi hỏi em, em liền gật đầu, thế thôi...” Lý Hạ Thu nói qua loa như vậy.
“Ha ha... hãy nói chuyện vui vẻ với anh ấy, xác định thời gian gặp rồi thì chị sẽ điện thoại cho em, thế nha... Hẹn gặp lại!” Suy tính đến tình trạng của Lý Hạ Thu không nên dùng điện thoại di động lâu, nói xong Hạ Hi Tuyền liền cúp máy.
Khi biết mình được làm cha, đến tận tối thần trí Từ Kiếm Phong mới tỉnh táo, bắt đầu thông báo khắp nơi.
Gọi điện thoại cho Phương Minh Vĩ, Phương Minh Vĩ mới vừa bắt đầu nói, còn chưa nói thành lời, đã nghe thấy Từ Kiếm Phong hưng phấn nói: “Này ông Phương, tôi được làm cha rồi, vợ tôi có thai rồi!”