Hạ Hi Tuyền cười nhìn anh một lượt, coi như là thấy một người bạn bình thường đã lâu không gặp, gật đầu cười rồi đi vào trong.
Phương Minh Vĩ cứ nhìn cô đi vào trong như vậy, cho đến khi bị tàn thuốc làm bỏng ngón tay mới hoàn toàn tỉnh ngộ lại.
Hạ Hi Tuyền vừa đẩy cửa đi ra, Phương Minh Vĩ cũng đã biết là cô rồi, chỉ có điều sau những lời nói của cô khiến cho trái tim anh như bị bóp nghẹt, nụ cười thì dịu dàng như vậy, giọng nói thì lại ngọt ngào thế, chắc hẳn phải nói chuyện điện thoại với người rất thân mật mới như thế chứ! Họ mới chia tay có hai tháng thôi, ‘ôi trời...’ Phương Minh Vĩ cười khổ một tiếng, thật tốt nha, rồi xoay người đi vào phòng tiệc. Người bên trong đã đến đông đủ, Phương Minh Vĩ vừa vào đã nhìn thấy ba mình kích động nắm tay một người mang lon Thượng tướng nhìn qua thì lớn hơn vài tuổi so với ba anh.
Hai người kích động nói chuyện, Phương Vị Quốc ngẩng đầu thấy con trai mình đi vào, vội vàng giới thiệu với ông bạn Đại Đội trưởng.
“Đại Đội trưởng, đây là con trai em, Minh Vĩ chào bác đi, đây chính là Đại Đội trưởng của ba thời tân binh đấy!”
Phương Minh Vĩ đứng ngay ngắn, chào một cái, nghỉ rồi mới nói: “Chào Thủ trưởng!”
“Ha ha, con trai của Vị Quốc không tệ nha, đây là buổi gặp gỡ gia đình, không cần kêu Thủ trưởng, gọi bác Diệp là được rồi!” Người Đại Đội trưởng vỗ bả vai Phương Minh Vĩ cười nói, hiển nhiên là nhìn thấy chiến hữu cũ thì rất vui vẻ rồi.
“Dạ, chào bác Diệp!” Phương Minh Vĩ cung kính chào, rồi lui sang một bên, để cho thế hệ trước nói chuyện. Phương Minh Vĩ quay đầu lại thấy bên cạnh cũng có một sĩ quan đứng đó, cũng cấp bậc Đại tá giống như mình, Phương Minh Vĩ gật đầu với anh ta.
“Xin chào, Diệp Hướng Đông, Tham Mưu Trưởng Sư đoàn Bộ binh Bắc Kinh quân khu XX!” Diệp Hướng Đông chìa tay về phía Phương Minh Vĩ.
Phương Minh Vĩ khẽ giật mình, cái tên Diệp Hướng Đông anh đã nghe tới từ lâu, chợt nhíu mày rồi cũng đưa tay ra, tự giới thiệu: “Xin chào, Đoàn trưởng Binh đoàn Pháo binh, Phương Minh Vĩ!”
Hai người từ từ chuyện trò, hơn mười phút sau cả nhà Từ Kiếm Phong mới đến, ba của Từ Kiếm Phong cũng là chiến hữu cũ của Tướng Diệp cùng Phương Vị Quốc, nhưng về sau thì theo nghiệp chính trị.
Khi mọi người tới đông đủ thì ngồi vào bàn – một cái bàn tròn lớn mười mấy người ngồi. Ba người nhà Phương Minh Vĩ, rồi bác trai bác gái của Phương Minh Vĩ, cùng với chú thím của anh.
Dĩ nhiên, Từ Kiếm Phong ra ngoài thì phải dẫn Lý Hạ Thu đi cùng, Từ Kiếm Phong ở một bên cẩn thận hầu hạ, một lát hỏi cái này có thích ăn không, cái kia có thích ăn hay không, hai người già nhà họ Từ cũng rất ân cần.
“Ơ này ông Từ, nhà ông khi nào thì làm tiệc mừng đây, cháu trai cũng sắp ra đời rồi!” Người nói chuyện là thím của Phương Minh Vĩ - Lâm Hồng Mai.
Mẹ Từ cười: “Đã sớm đăng ký kết hôn rồi, nhưng vẫn chưa làm tiệc, hai đứa nó công việc rất bận!”
“Sao lại nói vậy, bận thì bận cũng không để tụi nó quyết định được, đây chỉ là có muốn làm hay không thôi, chị thấy có đúng không, chị dâu?” Lâm Hồng Mai cười nhìn Mã Anh.
Mẹ Phương kể từ hồi bị bệnh xong thì ít nói, thấy người cả bàn đều nhìn cậu ta thì cười cười: “Còn xem ý của tụi nó đã, người lớn chúng ta cũng không nên quá cưỡng ép được!”
Lâm Hồng Mai vừa định tiếp lời Mã Anh, không nghĩ bà Diệp lại lái câu chuyện đi: “Con dâu nhà ông Từ có bầu, có kiêng món gì không con?” Bà Diệp nhìn Lý Hạ Thu điềm đạm nói.
Lý Hạ Thu bị Từ Kiếm Phong ở bên cạnh kéo mới lấy lại tinh thần: “À, không kiêng món gì đâu ạ!” Vừa rồi, cô còn đang đắm chìm trong lời nói của bà mẹ Phương Minh Vĩ, đúng là ‘mấy ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn’ nha, trước kia mở miệng ngậm miệng đều là lệnh của người làm cha làm mẹ, thế mà hôm nay lại hiểu sâu biết rộng thế chứ, chẳng lẽ mộ phần nhà họ Phương phát rồi sao!?
Bà Diệp cười gật đầu, nhìn con dâu bên cạnh rồi nói: “Nhà chúng tôi hồi đó đúng là giày vò người chết, cái gì cũng ăn không, làm tôi sốt ruột muốn chết! Cậu phải đối xử với vợ mình tốt vào đấy nhé!”
“Nhất định rồi ạ!” Từ Kiếm Phong vội vàng gật đầu. Vì vậy, đề tài bắt đầu xoay quanh chuyện sinh nở rồi nuôi dưỡng con cái, rồi từ từ các bà mẹ bắt đầu nói ra những thói hư tật xấu của con mình khi còn bé.
Các đấng mày râu cũng chỉ có thể nghe, từ từ dùng bữa thỉnh thoảng chen vào đôi câu, uống rượu là không thể nào, bởi vì ‘thủ trưởng’ của mỗi nhà đều ngồi đây trông chừng đấy. Mỗi người để một ly rượu đỏ tượng trưng, nhưng cũng chẳng ai uống vì theo lời của Phương Vị Quốc thì thứ đồ uống đó uống vào miệng rồi lại thải ra đường tiết niệu mà thôi.
Sau khi Hạ Hi Tuyền từ hành lang đi vào, trên mặt cười nhưng cũng không nén được giận, vừa vào tới phòng toàn thân liền bắt đầu nổi da gà.
Đến phòng thì có nhân viên của công ty kéo Hạ Hi Tuyền nói nhỏ: “Tổng giám đốc Hạ, Tổng giám đốc Ngụy được mời qua phòng riêng rồi, trước khi đi bảo em hỏi chị xem chị có muốn qua đó không ạ!”
Hạ Hi Tuyền nhanh chóng lắc đầu: “Chị ở đây cùng tụi em là được rồi!”
“Vậy được, chị vào trong ngồi đi!” Hạ Hi Tuyền gật đầu rồi đi vào cái bàn tận cùng bên trong. Có thể là không có thói quen ngồi cùng lãnh đạo, Hạ Hi Tuyền ngồi ở bàn rất yên tĩnh. Hạ Hi Tuyền tùy tiện ăn vài miếng, rồi lấy cớ đi ra ngoài. Đi thẳng tới phòng vệ sinh, trong hành lang có mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui, xem ra hôm nay lầu một này kinh doanh cực tốt. Khi Hạ Hi Tuyền từ phòng vệ sinh đi ra, tránh mấy đứa trẻ đang đùa giỡn trên hành lang, kết quả là thiếu chút nữa mình đụng phải người khác, Hạ Hi Tuyền vội vàng đưa tay đỡ người đó, rồi nhanh chóng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, có đụng vào dì không ạ?”
Người đó vẫn không lên tiếng mà nhìn chằm chằm Hạ Hi Tuyền, Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, há hốc miệng, rồi từ từ buông hai tay của bà ấy ra, cúi đầu xuống, mãi lâu mới kêu một tiếng: “Mợ...”
Người bị Hạ Hi Tuyền đụng vào là vợ của Tướng Diệp - Tưởng Lệ Bình, vừa rồi Tưởng Lệ Bình ở bên trong lâu, muốn ra ngoài cho thoáng một chút, nên lấy cớ ra ngoài đi toilet. Thật ra thì Nhà hàng này cũng giống như những nhà hàng thông thường, có Toilet ở trong phòng, nhưng Tưởng Lệ Bình cũng không thể nói muốn ra ngoài hóng mát một chút được. Ai biết vừa ra khỏi cửa thiếu chút nữa bị mấy đứa bé đụng vào, Tưởng Lệ Bình không tránh kịp, may mà có người đi ngang qua đỡ bà một cái, vừa ngẩng đầu định nói tiếng cảm ơn, không ngờ người đỡ bà lại là Hạ Hi Tuyền, Tưởng Lệ Bình nhìn chằm chằm vào cô.
Cho đến khi Hạ Hi Tuyền cất tiếng “Mợ!” mới làm bà tỉnh lại.
“Con đừng gọi ta...” Tưởng Lệ Bình kích động lạnh lùng quát to. Nước mắt không nhịn được rớt xuống, không khống chế được khóc thành tiếng, một tay thì kéo Hạ Hi Tuyền còn một tay kia thì vung lên đánh vào người Hạ Hi Tuyền, vừa đánh vừa kêu khóc: “Con bé chết tiệt này, con đừng gọi ta, ta uổng công nuôi con lớn như vậy... Cái con bé chết tiệt này...”
Hạ Hi Tuyền cúi đầu rơi lệ, mặc cho Tưởng Lệ Bình đánh.
Lúc Tưởng Lệ Bình đi ra cũng không đóng cửa chặt, người ở trong đều nghe được tiếng la khóc của bà, Diệp Hướng Đông nghe thấy bất thường liền kéo vợ Đào Ánh Ngọc ở bên cạnh, Đào Ánh Ngọc vội buông đôi đũa trong tay đứng lên nói ‘xin lỗi’ rồi đi ra ngoài. Đào Ánh Ngọc mở cửa ra, âm thanh bên ngoài liền nghe rõ hơn. Đào Ánh Ngọc đứng ở cửa đã nhìn thấy mẹ chồng mình kéo một cô gái trẻ vừa đánh vừa khóc, nhưng cũng có thể thấy được một điều rằng dù có dùng sức bao nhiêu thì chỉ sợ làm đau cô gái kia mà thôi, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy mẹ chồng luống cuống như thế nên Đào Ánh Ngọc sửng sốt đứng nguyên tại chỗ.
Người ở trong thấy bộ dạng ấy của Đào Ánh Ngọc không biết là có chuyện gì, cũng đứng đứng lên đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.
Tưởng Lệ Bình đánh Hạ Hi Tuyền mấy cái rồi cũng không nhịn được mà ôm cô vào lòng, ôm Hạ Hi Tuyền không ngừng kêu gào: “Cái con bé này, bao nhiêu năm đi đâu hả con?”
Vì vậy, mấy người ra ngoài thì nhìn thấy bà Diệp ôm một cô gái khóc, Phương Minh Vĩ vừa nhìn là nhận ra Hạ Hi Tuyền, mà Lý Hạ Thu đứng ở bên cạnh anh cũng nhận ra, nhẹ nhàng gọi: “Hi Tuyền!” Tất cả mọi người ở đó đều thay đổi sắc mặt.
Hạ Hi Tuyền nhỏ giọng an ủi bà Diệp, chờ bà Diệp bình tĩnh một chút thì ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hướng Đông đang đi tới, chào: “Anh Hướng Đông!”
Diệp Hướng Đông kích động gật đầu một cái, rồi đỡ mẹ mình, Hạ Hi Tuyền sau khi được buông ra thấy mấy người phía sau bất đắc dĩ cúi đầu xuống.
Tướng Diệp nhìn thấy cháu gái nhiều năm không gặp rất là kích động, thấy mắt con bé đỏ ngàu thì rất đau lòng, Hạ Hi Tuyền lúc nhỏ do Tưởng Lệ Bình nuôi tới ba tuổi, nên Tướng Diệp đương nhiên cũng coi cô như con gái.
“Tiểu Hi!”
Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu, nhìn Tướng Diệp chào: “Cậu...”
Tướng Diệp bước nhanh đến, đưa tay vỗ vỗ đầu Hạ Hi Tuyền, còn kích động nói không nên lời.
Diệp Hướng Đông giao mẹ mình cho Đào Ánh Ngọc, kêu mọi người trở lại phòng tiếp tục, sau khi mọi người vào hết, thấy Từ Kiếm Phong ở lại phía sau đi tới.
“Tôi cho người lấy thêm một phòng rồi, ở lầu này, ngay khúc quẹo trước mặt thôi, để nhân viên phục vụ dẫn mọi người qua đó!”
Diệp Hướng Đông cảm kích gật đầu một cái, rồi đi cùng Từ Kiếm Phong vào, mà Phương Minh Vĩ đứng ở sau cửa từ lâu bị Phương Vị Quốc lôi vào.
Mấy người Hạ Hi Tuyền được nhân viên phục vụ dẫn tới một phòng khác, ngồi trên ghế sofa, Tưởng Lệ Bình vẫn hồi hộp cầm tay Hạ Hi Tuyền. Cuối cùng, vẫn là Tướng Diệp lấy lại tinh thần, giới thiệu với con dâu mình: “Ánh Ngọc, đây là Tiểu Hi, là con gái của cô Hướng Đông, chính là chị của Tiểu Thần đấy!”
Đào Ánh Ngọc kinh ngạc nhìn Hạ Hi Tuyền, Hạ Hi Tuyền nhận được ánh mắt ngạc nhiên của cô ấy, cười chào: “Chào chị dâu ạ!”
“Chào em! Ba mẹ, con qua chỗ Hướng Đông xem sao, mọi người cứ nói chuyện vui vẻ đi nha.” Đào Ánh Ngọc lễ phép chào hỏi sau đó hiểu chuyện đi ra.
Tướng Diệp gật đầu một cái, chờ Đào Ánh Ngọc đi, quay đầu lại thấy vợ mình vẫn còn khóc thì buồn phiền nói: “Ôi, gặp được người là tốt rồi!”
Tưởng Lệ Bình từ từ ngưng khóc, nhìn Hạ Hi Tuyền đau lòng hỏi: “Đánh con có đau không vậy?” Vừa nói vừa kiểm tra.
Hạ Hi Tuyền giữ tay của bà lại, lắc đầu, cười nói: “Không, mợ không nỡ đánh con đâu!”
“Biết mợ không nỡ, mà sao nhiều năm như vậy con cũng không tới thăm cậu mợ?” Tưởng Lệ Bình trách cứ nói.
Hạ Hi Tuyền cúi đầu cười khổ, Tướng Diệp cho rằng cô vẫn còn giận ba cô, liền khuyên cô: “Tiểu Hi, cũng nhiều năm rồi, con vẫn còn trách ba con sao, thật ra thì ông ấy cũng làm rất nhiều việc vì con...”
“Không cậu ạ...” Hạ Hi Tuyền cắt ngang lời ông, thật ra thì cô đã sớm không còn trách nữa rồi.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Tướng Diệp gật đầu.
Tưởng Lệ Bình cầm hai tay Hạ Hi Tuyền hỏi: “Kết hôn rồi chứ?”
“Tốt nghiệp Nghiên cứu sinh cái là con kết hôn, nhưng chưa được hai năm thì ly hôn, bây giờ vẫn độc thân ạ.”
Tưởng Lệ Bình đau lòng sờ sờ mặt của cô: “Không sao đâu, sau này cậu mợ sẽ nuôi con!”