Cuối cùng thì Hạ Hi Tuyền vẫn không thể tham dự đám cưới của Lý Hạ Thu!
Vốn đã nói là trước hôn lễ của Lý Hạ Thu một ngày, Hạ Hi Tuyền sẽ đưa Phương Chính và Nguyên Bảo tới thành phố B.
Đợi đến chín giờ đêm hôm đó, Lý Hạ Thu gọi điện thoại cho Hạ Hi Tuyền xác nhận.
“Chị gái! Bây giờ mọi người đang ở đâu rồi?” Lý Hạ Thu nằm trên giường vừa lòng, hỏi.
“Thành phố C!” Hạ Hi Tuyền mệt mỏi mở miệng.
“Cái gì?! Hạ Hi Tuyền, chị nói chuyện kiểu gì vậy?!” Lý Hạ Thu giận.
“Tiểu Hạ, thật xin lỗi, chị không thể tham dự đám cưới của em được!”
“Hạ Hi Tuyền, chị hãy cho em một lý do, nếu không hai chúng ta đoạn tuyệt!” Lý Hạ Thu uy hiếp.
Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn con gái đang nằm trong Phòng chăm sóc đặc biệt, nhắm mắt lại, ghìm giọng nói: “Chị vẫn chưa muốn nói cho họ biết, chị chưa chuẩn bị xong!”
“Hạ Hi Tuyền!!!” Lý Hạ Thu giận dữ hét lên, Từ Kiếm Phong ở bên ngoài nghe thấy, chạy vào trong nhà ngay lập tức.
“Thật xin lỗi, Tiểu Hạ! Quà chị nhờ Sính Dương mang tới giùm, ngày mai cô ấy sẽ đưa tới cho em.”
“Ai thèm quà tặng quái quỷ của chị, ngày mai nếu chị không tới, thì Hạ Hi Tuyền, em và chị đoạn tuyệt!” Lý Hạ Thu tiếp tục uy hiếp.
“Thật xin lỗi...” Hạ Hi Tuyền lại tiếp tục nói xin lỗi: “Tiểu Hạ, chúc em hạnh phúc, ngày mai nhất định phải là cô dâu xinh đẹp nhất đấy!” Giọng Hạ Hi Tuyền cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.
“Hừ... Hạ Hi Tuyền! Em nói lời sẽ giữ lời...” Lý Hạ Thu sau khi nghe thì cho rằng Hạ Hi Tuyền cố ý hù dọa cô ấy, lúc này mới thả lỏng tâm tư: “Ngày mai phải tới. Thế đi nha, bye bye.”
Hạ Hi Tuyền vừa định nói thêm gì đó, thì Lý Hạ Thu đã cúp máy rồi, Hạ Hi Tuyền nhìn điện thoại di động thở dài. Phương Chính đưa tay kéo cô, Hạ Hi Tuyền ngồi xổm xuống bế Phương Chính lên. Hai mẹ con cứ yên lặng như vậy nhìn Nguyên Bảo nằm ở Phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau khi Hạ Thiên Minh và Diệp Uyển Vân đi được hai ngày, Hạ Hi Tuyền phát hiện con gái có gì đó bất thường, Nguyên Bảo thức dậy rất mệt mỏi, mỗi lần đều khóc thét lên, nhưng hôm Hạ Hi Tuyền phát hiện, Nguyên Bảo càng khóc thì xung quanh đôi môi lại từ từ tím bầm, không lâu sau thì bắt đầu không thở nổi.
Hạ Hi Tuyền từ từ giúp con bé thở ra hít vào, sau đó Nguyên Bảo bắt đầu kêu: “Khó chịu, đau ngực!”
Lúc này, Hạ Hi Tuyền chuẩn bị đồ đạc, lấy điện thoại di động ra gọi cho cô giáo dạy Piano xin nghỉ cho con gái. Tiếp theo, đưa thẳng con gái tới bệnh viện, đăng ký khám chuyên khoa. Bác sĩ khám nghe triệu chứng của Nguyên Bảo buổi trưa hôm nay xong, sau đó kiểm tra đơn giản cho Nguyên Bảo. Rồi bắt đầu ghi các loại hóa đơn, bảo Hạ Hi Tuyền đi đóng tiền, nói là muốn kiểm tra kỹ thêm. Hạ Hi Tuyền đóng phí xong, bác sĩ đưa hóa đơn cho y tá, rồi bảo cô ấy dẫn Nguyên Bảo đi theo làm kiểm tra, Hạ Hi Tuyền đứng dậy cũng muốn đi theo thì bác sĩ lên tiếng cản cô lại.
“Mẹ Phương Nguyên, chồng chị có tới cùng chị không?” Khám bệnh cho Phương Nguyên lần này là một nữ bác sĩ, lúc này hỏi giống như là nói chuyện gia đình với Hạ Hi Tuyền vậy.
Trong lòng Hạ Hi Tuyền có dự cảm không tốt, lắc đầu không lên tiếng.
“Vậy người nhà đâu?” Vị bác sĩ nữ hỏi tiếp.
“Người nhà của tôi đều không ở bên, bác sĩ...”
Nữ Bác sĩ gật đầu một cái: “Là như vậy, vừa rồi tôi có làm kiểm tra bước đầu cho cô bé, kết hợp với triệu chứng mà chị nói, thì cơ bản tôi phán đoán là bệnh tim bẩm sinh.”
Hạ Hi Tuyền đứng lên: “Không phải chứ, có phải bác sĩ nghĩ sai rồi không, bác sĩ, nếu như bệnh tim bẩm sinh, thì sao có thể lớn như vậy mới... Hơn nữa, hàng năm tôi đều đưa tụi nhỏ đi kiểm tra sức khỏe mà...” Lời Hạ Hi Tuyền nói không còn mạch lạc nữa.
Bác sĩ nữ kéo Hạ Hi Tuyền để cho cô ngồi xuống, an ủi: “Kiểm tra sức khoẻ thì cũng sẽ có chỗ không kiểm tra tới, huống chi cô bé lớn thế này mới xuất hiện triệu chứng, có lẽ bệnh tình sẽ không nghiêm trọng đến vậy, trước tiên chị đừng quá hốt hoảng, chờ có kết quả kiểm tra đã, được không?”
Hạ Hi Tuyền gật đầu, ngồi ở phòng khám chờ đợi, tay cầm hóa đơn viện phí không kìm nén được run rẩy.
Sau một tiếng, Nguyên Bảo được y tá đưa về, Hạ Hi Tuyền thấy sắc mặt con gái càng ngày càng khó coi. Bác sĩ thấy thế, bảo Hạ Hi Tuyền bế Nguyên Bảo lên, rồi nói với Hạ Hi Tuyền: “Sắp xếp nhập viện trước đi!”
Hạ Hi Tuyền gật đầu, dưới sự hướng dẫn của y tá đưa con gái đến khu nội trú. Thu xếp xong cho con gái, Hạ Hi Tuyền bắt đầu chạy đôn chạy đáo đi làm thủ tục, nộp viện phí.
Chờ Hạ Hi Tuyền trở lại phòng bệnh của con gái thì đã có bác sĩ cầm bệnh án chờ ở phòng bệnh. Thấy Hạ Hi Tuyền về tới, bác sĩ đứng lên, ý bảo cô đi ra ngoài.
“Xin chào, tôi họ Ngô, gọi bác sĩ Ngô là được rồi. Là thế này mẹ Phương Nguyên ạ, con gái của chị đã có thể xác định là thông liên thất thông liên nhĩ tim bẩm sinh, cô bé hơi bị cảm, hơn nữa hình như có hướng phát triển thành viêm phổi, cụ thể thì còn phải đợi ngày mai có kết quả kiểm tra đã.”
“Cần phải mổ sao ạ?” Qua thật lâu, Hạ Hi Tuyền mới tìm lại giọng của mình, hỏi.
“Những kiểm bệnh tim thế này, phẫu thuật càng sớm càng tốt!” Bác sĩ Ngô thấy sắc mặt Hạ Hi Tuyền càng ngày càng tái nhợt, không đành lòng, an ủi cô: “Phụ huynh không nên có tâm lý quá nặng nề, cô bé còn cần chị chăm sóc nữa! Sẽ không có quá nhiều vấn đề đâu, tôi thấy trong hồ sơ bệnh án, Phương Nguyên còn có một người anh trai sinh đôi phải không?”
Hạ Hi Tuyền chợt ngẩng đầu, trên mặt không có chút huyết sắc nào, trong mắt thì ánh lên vẻ hốt hoảng, miệng há ra mà không thể phát ra âm thanh.
“Tốt nhất là chị cũng nên đưa cậu bé đến kiểm tra đi!” Bác sĩ Ngô suy nghĩ một lát rồi nói: “Không nên quá lo lắng, chỉ là kiểm tra một chút thôi.”
Sau lưng có y tá gọi bác sĩ, bác sĩ Ngô nhìn Hạ Hi Tuyền rồi nói: “Chị đừng quá lo lắng, hãy đi nhanh đi!”
Hạ Hi Tuyền đứng nguyên tại chỗ thật lâu mà vẫn chưa lấy lại tinh thần, khi bác sĩ nói, muốn cô đưa Phương Chính đến kiểm tra thì Hạ Hi Tuyền luôn rơi vào trạng thái lơ lửng, giống như bỗng chốc không tìm thấy mình đâu.
Điện thoại di động trong túi đổ chuông lâu, Hạ Hi Tuyền vẫn không biết, y tá đi ngang qua nhắc nhở cô, Hạ Hi Tuyền mới chợt phục hồi tinh thần lại. Lấy điện thoại di động trong túi ra, nghe.
“Mẹ, sao mẹ còn chưa tới đón con vậy?” Điện thoại vừa kết nối, Phương Chính đã vội vàng hỏi.
“Mẹ sẽ đi ngay... con chờ một lát nha, Phương Chính con đừng chạy loạn đấy, biết không?” Hạ Hi Tuyền hốt hoảng nói.
“Con sẽ không chạy, mẹ lái xe cẩn thận nha.” Phương Chính hiểu chuyện nói.
Hạ Hi Tuyền cúp máy, đi tới Phòng trực ban nói với y tá trực y, nhờ giúp chăm sóc cho con gái. Y tá trực mỉm cười gật đầu: “Chị yên tâm, bọn em sẽ chú ý!”
“Cám ơn... Chị sẽ quay lại ngay!” Hạ Hi Tuyền nói xong, quay về phòng bệnh lấy túi, hôn nhẹ lên trán con gái, rồi mới xoay người đi xuống lầu.
Vẫy xe taxi đi đón Phương Chính, trạng thái hiện giờ Hạ Hi Tuyền không dám lái xe. Ngồi trên xe, Hạ Hi Tuyền nhớ lại chuyện xảy ra trưa nay, giống như một giấc mơ vậy, bỗng chốc làm cô rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục.
Tương lai thật tốt đẹp, cả nhà đoàn tụ! Nhưng bây giờ, thì bỗng nhiên Nguyên Bảo phải nằm trên giường bệnh, còn Phương Chính thì không biết ra sao... Hiện tại, dũng khí để Hạ Hi Tuyền nghĩ tiếp cũng không có. Trong đầu hình ảnh ngày thường con gái làm nũng với cô và sắc mặt tím lại của con gái chiều nay không ngừng hiện ra, Hạ Hi Tuyền vô lực tựa đầu lên cửa kính xe.
Chỗ Phương Chính học Taekwondo cách bệnh viện không bao xa, cả trên đường đi rồi dừng khoảng hơn 20phút là tới. Lúc Hạ Hi Tuyền xuống xe, nói tài xế đợi một chút, cô lập tức ra ngoài, bác tài gật đầu nói ‘Được’.
Phương Chính chờ mẹ ở cửa, thấy mẹ từ trên xe taxi xuống, liền chạy như bay đến.
“Mẹ! Mẹ làm sao vậy?” Phương Chính thấy sắc mặt Hạ Hi Tuyền không tốt, lo lắng hỏi.
Hạ Hi Tuyền lắc đầu, dắt Phương Chính lên xe taxi, dọc đường Hạ Hi Tuyền luôn ôm Phương Chính. Phương Chính cảm thấy mẹ hôm nay không bình thường, đi được nửa đường thì Phương Chính bỗng quay đầu lại: “Mẹ, Nguyên Bảo thế nào rồi ạ?”
Hạ Hi Tuyền nhìn con trai không lên tiếng, Phương Chính thấy cô không trả lời, nói tiếp: “Mẹ, con cảm giác, Nguyên Bảo bị bệnh phải không?!”
Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái, chợt nhớ tới lời của bác sĩ, liền hỏi Phương Chính: “Con có thấy chỗ nào không thoải mái không vậy? Phương Chính, nói mẹ nghe coi, con có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Con không có, mẹ, không có!” Phương Chính đưa tay ôm lấy mẹ nói.
Phương Chính vừa đến phòng bệnh, thấy em gái nằm trên giường bệnh, nước mắt cũng rơi xuống, mãi lâu, mới ngẩng đầu tự trách với Hạ Hi Tuyền đang ngẩn người: “Mẹ, thật xin lỗi, là con không chăm sóc tốt em gái!”
Hạ Hi Tuyền đau lòng ôm lấy con trai, nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn cố gắng kìm nén lệ rơi, đưa tay lau nước mắt trên mặt Phương Chính đi: “Không trách con đâu, là mẹ không chăm sóc tốt các con. Phương Chính, con phải khỏe mạnh, không thể ngã bệnh, biết không? Con trai?”
Phương Chính gật đầu yên lặng, ôm lấy mẹ không nói chuyện, cùng mẹ cùng nhau nhìn em gái đang nằm ngủ trên giường bệnh.
Tám giờ tối, Tiểu Mẫn gọi điện thoại tới: “Chị, chị đang ở đâu vậy?” Tiểu Mẫn năm giờ chiều mới lên đến, nấu xong cơm tối chờ mòn chờ mỏi không được, mới gọi điện thoại.
“Tiểu Mẫn! Chị đang ở bệnh viện, Nguyên Bảo bị bệnh!”
“Bệnh viện à! Nguyên Bảo thế nào rồi ạ?” Tiểu Mẫn sốt ruột hỏi.
“Chị nói mấy câu không rõ ràng được, em tới bệnh viện đưa Phương Chính về nhà giùm chị đi!” Nghe lời của mẹ, Phương Chính lắc đầu tỏ ý kháng nghị, Hạ Hi Tuyền vỗ đầu của cậu bé, ý bảo cậu hãy nghe lời, lúc này Phương Chính mới ngồi im.
“Vâng, ở bệnh viện nào vậy, đúng rồi, mọi người ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn, em nấu cơm rồi thì mang một ít đến đây giùm chị nhé.” Giờ này Hạ Hi Tuyền mới nhớ vẫn chưa ăn tối, nhìn con trai vẻ xin lỗi. Cho dù trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này đối mặt với việc con gái bỗng nhiên ngã bệnh, Hạ Hi Tuyền vẫn vô cùng lúng túng: “Tiểu Mẫn, đừng nói với hai bác vội nhé.” Hạ Hi Tuyền dặn dò, ông bà Hạ mới vừa về, không muốn họ lại phải quay lại ngay, tạm thời chỉ có thể giấu đã.
“Em biết rồi, chị, em sẽ đến ngay!”
Hơn nửa tiếng sau, Tiểu Mẫn đến, Hạ Hi Tuyền bảo Phương Chính ăn cơm, Phương Chính không nhúc nhích nhìn cô.
“Sao vậy?” Hạ Hi Tuyền không hiểu hỏi.
“Mẹ ăn thì con mới ăn!” Phương Chính trả lời lại.
Chỉ một câu nói đơn giản mà làm cho Hạ Hi Tuyền nước mắt lại lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Ừ!”
Hai mẹ con ăn hết đồ ăn Tiểu Mẫn mang cho họ, Tiểu Mẫn thu dọn đồ xong, khó xử nhìn Phương Chính.
“Phương Chính, con đi về với dì Tiểu Mẫn đi nha, sáng mai lại tới!” Hạ Hi Tuyền thương lượng với con trai.
Mãi lâu sau, Phương Chính mới gật đầu một cái, vẫn nhìn mẹ và em gái không thôi. Hạ Hi Tuyền tiễn họ ra ngoài, căn dặn Tiểu Mẫn để ý cậu bé, rồi lấy chìa khóa xe ra cho cô ấy, nói cô ấy lái xe về.