Sau khi ăn tối xong, mấy người nhà Phương Vị Dân ngồi một lát thì về, chờ họ đi Hạ Hi Tuyền cũng đứng lên định đi.
“Hi Tuyền, con chờ chút, ba có chuyện muốn nói với con.” Bỗng Phương Vị Quốc đứng lên, nói.
Hạ Hi Tuyền nhìn ông rồi gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý.
“Cùng ba lên phòng làm việc đi!” Phương Vị Quốc nói xong đi lên phòng làm việc, Hạ Hi Tuyền đi theo sau ông vào phòng.
“Ngồi đi!” Phương Vị Quốc mỉm cười nói.
Hạ Hi Tuyền ngồi xuống bên bàn, chờ Phương Vị Quốc lên tiếng.
“Vốn là chuyện này, mấy người lớn chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều, nếu có gì quá đáng thì con bỏ qua nhé!”
Phương Vị Quốc nói vừa xong, Hạ Hi Tuyền đã biết ông muốn hỏi gì, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía Phương Vị Quốc: “Không có gì ạ, ba hỏi đi!”
Phương Vị Quốc gật đầu: “Con và Minh Vĩ định khi nào thì phục hôn? Con xem tụi nhỏ cũng lớn như vậy rồi.”
“Tạm thời con chưa có dự định gì, giữa tụi con xuất hiện vấn đề khó giải quyết!” Hạ Hi Tuyền đắn đo nói.
Phương Vị Quốc hiểu, gật đầu: “Vấn đề giữa các con, theo ba thấy chỉ có một, là tụi nhỏ phải không?”
Hạ Hi Tuyền có chút kinh ngạc, sao Phương Vị Quốc lại biết chứ, theo tính tình của Phương Minh Vĩ thì tuyệt đối sẽ không nói điều này với ông, chỉ có điều vấn đề giữa bọn họ thì quả thật tụi nhỏ cũng chỉ là một phần trong đó thôi. Vì vậy, Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái.
“Con có biết vì sao Minh Vĩ lại chuyển khỏi Đại đội Đặc công không?” Phương Vị Quốc hỏi.
Hạ Hi Tuyền lắc đầu, cô chưa bao giờ hỏi Phương Minh Vĩ chuyện của đơn vị cả, có thể là bởi vì nhà cậu đều là quân nhân, nên từ nhỏ Hạ Hi Tuyền đã hiểu tính đặc biệt trong công việc của cậu. Nên cho tới bây giờ, đều là Phương Minh Vĩ nói thì cô nghe, không nói thì tuyệt đối cô sẽ không chủ động hỏi.
Phương Vị Quốc thở dài: “Ba đoán rằng, cho dù con có hỏi thì nó cũng sẽ không nói với con đâu. Vậy để ba nói cho con biết đi, bởi vì Minh Vĩ bị thương nên mới chuyển. Vết thương không phải rất nghiêm trọng, cũng khỏi rồi, nhưng di chứng để lại thì rất phiền toái. Bác sĩ nói sau này sẽ không có khả năng có con. Thực ra, ba cũng không biết rõ, nhưng khi đó mẹ của nó ép nó kết hôn, Minh Vĩ không đỡ nổi mới nói với ba. Lúc ấy, ba nghe xong, trong lòng không biết bao nhiêu là khó chịu! Nói thật, ba chừng này tuổi, cũng rất mong có đứa cháu trong nhà, lúc đó nghĩ rằng hết rồi chứ! Sau khi mẹ của nó biết, còn bị ốm một trận. Con gái, cám ơn con đã sinh ra hai đứa cháu này, nói thật sự Phương Vị Quốc ba đây cũng coi là có hậu!” Phương Vị Quốc nói đến đây còn cười mấy tiếng, nhưng khi nhìn thấy nét mặt Hạ Hi Tuyền thì cũng không cười nổi nữa.
Hạ Hi Tuyền vẫn cắn môi cố nén nước mắt, mũi đỏ bừng, mãi lâu mới bình thường lại một chút, đứng lên nhìn Phương Vị Quốc nói: “Cám ơn ba... đã nói với con, con... con muốn ở đây chờ anh ấy về.” Hạ Hi Tuyền nói không còn mạch lạc nữa.
Phương Vị Quốc gật đầu: “Vậy con lên lầu nghỉ ngơi một lát đi!”
Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái, rồi cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng lên lầu.
Lúc qua phòng khách thì Nguyên Bảo nhìn thấy cô, gọi “Mẹ!” mà Hạ Hi Tuyền cũng không để ý tới.
“Anh ơi, mẹ sao vậy?” Nguyên Bảo hỏi.
Phương Chính lắc đầu một cái, tỏ ý không biết.
“Chẳng lẽ đi toilet?” Nguyên Bảo ngây thơ hỏi.
Phương Chính gõ đầu một cái Nguyên Bảo, nói: “Đần... lầu dưới cũng có toilet mà!”
Nguyên Bảo nhất quyết không tha: “Nhưng lại muốn lên lầu đi, không được sao?”
Phương Chính bị cô bé chặn họng chẳng còn lời nào để nói, cắm cúi chơi cờ tiếp, sau đó không kiên nhẫn nói: “Em có chơi nữa không, nếu không chơi thì anh đi chơi xe đua của anh?”
Nguyên Bảo “Hừ...” một tiếng, tỏ ý chơi tiếp.
Phương Chính cầm quân cờ đập mấy cái, rồi ngẩng đầu nhìn em gái mình: “Anh thắng!”
Nguyên Bảo thua mắt đỏ bừng, vội vàng bày quân cờ lần nữa: “Chơi tiếp...”
Phương Chính mím môi, tiếp tục chơi cùng cô bé. Một lúc sau, Phương Vị Quốc cũng nhập hội.
Hơn tám giờ tối Phương Minh Vĩ mới về đến nhà. Ở ngoài đã nhìn thấy xe của Hạ Hi Tuyền đậu ở đó, vì vậy khi vào nhà, Phương Minh Vĩ không nhìn thấy Hạ Hi Tuyền thì hỏi ngay: “Hi Tuyền đâu ạ?”
Mã Anh cười, bưng chén sủi cảo ra cho con trai, lúc đưa cho anh thì nói: “Ở trên lầu nghỉ ngơi rồi!”
“Vâng.” Phương Minh Vĩ nhanh nhẹn ăn xong chén sủi cảo, buông chén đũa xuống chuẩn bị đi lên lầu xem Hạ Hi Tuyền thế nào.
“Ba!” Nguyên Bảo gọi Phương Minh Vĩ lại.
“Gì vậy?” Phương Minh Vĩ hỏi.
“Ba chưa cho con tiền mừng tuổi đâu đấy!” Nguyên Bảo nói.
“Ha ha...” Phương Minh Vĩ cười lớn thành tiếng, hỏi tiếp: “Ai nói với con là hôm nay được lì xì vậy?”
“Không có ai nói cả. Nhưng hôm nay con nhận được!” Nguyên Bảo nói xong cũng lấy tiền trong túi ra, theo Phương Minh Vĩ nhìn qua, chắc hẳn không ít hơn một triệu.
“Nguyên Bảo, đây là ai cho con vậy? Phương Chính, con có không?” Phương Minh Vĩ kinh ngạc hỏi.
Phương Chính bất đắc dĩ liếc em gái mình, rồi gật đầu với Phương Minh Vĩ một cái.
Lúc này, Mã Anh cũng đã đi tới, khi thấy nhiều tiền cũng hốt hoảng, liền hỏi: “Lúc chiều rõ ràng không nhiều như vậy mà, những đồng này là ai cho vậy?”
“Là ông bà lớn, ông bà trẻ mừng tuổi ạ!” Nguyên Bảo khéo léo nói.
Mã Anh không còn cách nào, liền ngồi xuống kéo hai đứa cháu nói: “Nguyên Bảo, Phương Chính! Sau này không được đòi tiền mừng tuổi mọi người nữa nha!”
“Dạ...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Bảo xị xuống.
Phương Vị Quốc cười nói với cháu trai, cháu gái: “Chờ Tết, Tết thì được!”
“Phương Vị Quốc, ông im miệng cho tôi!” Mã Anh quát.
Phương Vị Quốc sờ mũi một cái không nói chuyện nữa, nhưng liên tục gật đầu với cháu trai cháu gái, Phương Minh Vĩ nhìn một chút thì quay người đi lên lầu.
Sau khi Hạ Hi Tuyền lên lầu, vẫn ngồi ở đầu giường yên lặng khóc, cô từng nghĩ tới vô số lý do mà lúc trước Phương Minh Vĩ muốn chia tay với cô. Nhưng trong vô số những lý do ấy thì chưa bao giờ nghĩ tới điều này, ban đầu là cảm giác không tin tưởng, đến bây giờ thì là đau lòng, nên Hạ Hi Tuyền vẫn ngồi trên giường nghĩ lại những chuyện đã xảy ra những năm qua, thật ra thì chính mình cũng thật lạnh lùng ích kỷ! Nếu như Phương Minh Vĩ kết hôn với người khác, thì tuyệt đối cô sẽ không nói cho anh biết chuyện tụi nhỏ. Lần này nếu không phải vì Nguyên Bảo bệnh quá nặng, cô vẫn sẽ không nói cho anh biết đâu.
Phương Minh Vĩ mở cửa vào, thấy Hạ Hi Tuyền ngồi ở đầu giường, đưa lưng về phía anh, hình như anh đi vào cũng không phát hiện ra, nghĩ là cô là ngủ thiếp đi rồi. Liền rón rén đi về phía cô, khi tới gần mới phát hiện, Hạ Hi Tuyền đang ngồi một mình ở đó khóc. Phương Minh Vĩ lập tức ôm Hạ Hi Tuyền nói: “Vợ ơi, em sao vậy?”
Hạ Hi Tuyền lắc đầu, mãi lâu mới hỏi: “Minh Vĩ! Sao anh không nói với em?”
“Nói với em chuyện gì?” Phương Minh Vĩ hỏi ngược lại.
“Thì là chuyện anh bị thương ở đơn vị Đặc công, bác sĩ nói với anh, sau này anh...” Hạ Hi Tuyền nói đến đây thì nghẹn ngào không cất nên lời nữa.
Phương Minh Vĩ cười, trong lòng hiểu rõ, rõ ràng là ba mình đã nói với Hạ Hi Tuyền, lúc này mới buông lỏng cười: “Anh còn tưởng rằng chuyện gì chứ, không phải bây giờ anh có nam nữ song toàn rồi sao!?”
Hạ Hi Tuyền mở đôi mắt đẫm lệ trừng anh, khóc hỏi: “Minh Vĩ! Trong lòng anh, em chính là người không thể cùng chung hoạn nạn sao? Sẽ bởi vì không có con mà ly hôn với ư, rốt cuộc anh coi em là cái gì?”
“Anh xác định em có thể cùng chung hoạn nạn với anh, nhưng anh không vượt qua được...” Phương Minh Vĩ nhỏ giọng.
Hạ Hi Tuyền nghe xong, lần nữa khóc nói không nên lời. Qua hồi lâu, tức giận nhìn Phương Minh Vĩ nói: “Em còn không nhìn ra, anh lại có tố chất đóng vai nam chính trong phim tình cảm Hàn Quốc cơ đấy! Thật vĩ... đại!” Hạ Hi Tuyền vừa nói vừa nghẹn ngào.
Phương Minh Vĩ đưa tay muốn ôm chặt cô, nhưng Hạ Hi Tuyền đứng lên tay đấm chân đá Phương Minh Vĩ, vừa đánh vừa mắng: “Anh nói với em sẽ chết sao, anh coi em là loại người gì chứ? Trong mắt anh còn có em không vậy? Tại sao anh không quan tâm em... hu hu... Anh có biết em rất đau lòng không! Minh Vĩ...” Cuối cùng Hạ Hi Tuyền khóc ôm lấy anh!
Phương Minh Vĩ ôm cô vào lòng, không ngừng hôn lên trán cô: “Được rồi, đừng khóc nữa. Nếu Nguyên Bảo nhìn thấy em khóc thế này cũng khóc theo đấy!”
Hạ Hi Tuyền nằm trong ngực Phương Minh Vĩ khóc, còn Phương Minh Vĩ thì không ngừng hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nói: “Đừng khóc nữa, bà xã!”
Mãi lâu sau, Hạ Hi Tuyền mới bình thường trở lại, hai tay bưng lấy mặt của Phương Minh Vĩ, đau lòng nói: “Sau này, có chuyện gì anh không được giấu em, có nghe thấy không?” Nói xong nước mắt lại chảy xuống.
Phương Minh Vĩ bất đắc dĩ: “Vâng, sau này anh sẽ không bao giờ giấu em bất cứ chuyện gì.”
Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái, tỏ ý mình nghe được.
Hồi lâu, Phương Minh Vĩ nhìn Hạ Hi Tuyền nói: “Chúng ta về nhà đi!”
Dĩ nhiên, Hạ Hi Tuyền biết anh nói là đâu, nhưng vẫn chần chừ nói: “Nhưng còn Nguyên Bảo và Phương Chính thì sao?”
“Chúng ở đây với mẹ, sẽ không sao đâu.”
“Vậy được, hai chúng ta về nhà!” Hạ Hi Tuyền cười nói, có điều mắt do khóc lâu như vậy nên sưng mọng, nhưng nhìn ở trong mắt của Phương Minh Vĩ thì lại là một kiểu phong tình khác lạ.