Khi Hạ Hi Tuyền và Phương Minh Vĩ xuống lầu thì tất cả mọi người nhà họ Phương đã đi ngủ rồi.
“Minh Vĩ, sáng mai nếu Phương Chính và Nguyên Bảo tìm em thì làm sao?” Trước khi lên xe, Hạ Hi Tuyền lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, anh biết em không quen ở lại đây.” Phương Minh Vĩ cười nhìn Hạ Hi Tuyền nói, sau đó cài dây an toàn giúp cô.
“Xin lỗi, em nghĩ em cần có thời gian mới có thể thích ứng được.” Hạ Hi Tuyền nói xin lỗi.
Phương Minh Vĩ lắc đầu: “Trước đây là do anh làm khó em.”
“Minh Vĩ, thật sự em không quen cách anh nói chuyện với em như vậy đâu!”
“Sau này vẫn như vậy, nên phải quen đi...” Phương Minh Vĩ cố làm nghiêm túc nói.
“Hì hì...” Hạ Hi Tuyền bật cười, sau đó tay chống đầu tựa vào cửa sổ xe cười, nhìn Phương Minh Vĩ.
Phương Minh Vĩ bị cô nhìn sợ, đưa một tay tới kéo tay của cô, đặt trong lòng bàn tay mình vuốt vuốt. Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, liền nói với Hạ Hi Tuyền: “Vợ ơi, tự nhiên anh nghĩ sau này thời gian dành cho hai ta thế này không nhiều lắm nữa đâu!”
Hạ Hi Tuyền cười: “Thì anh có thể lơ con trai con gái anh đi là được mà!”
Phương Minh Vĩ gật đầu một cái: “Ừ ha, sau này anh sẽ nói với chúng là mẹ bảo ba lơ các con đi.” Nói xong còn gật đầu một cái.
Hạ Hi Tuyền hất tay anh ra, cố ý tức giận nói: “Anh dám á!?”
“Không dám! Cô giáo Hạ ‘sư tử’...”
“Phương Minh Vĩ! Anh học ai mà dám nói em như vậy, hả?” Một lát sau, Hạ Hi Tuyền mới khẳng định: “Là Trương Triêu Lâm phải không!?”
Phương Minh Vĩ chỉ cười không nói.
Hạ Hi Tuyền liếc anh một cái, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không để ý đến anh nữa.
Suốt dọc đường lái xe về nhà hai người đều im lặng, Hạ Hi Tuyền vừa xuống xe là chạy ngay lên lầu, Phương Minh Vĩ đi theo phía sau gọi bảo cô chờ chút, nhưng Hạ Hi Tuyền chỉ quay đầu lại lườm anh một cái rồi lại tiếp tục chạy lên lầu, còn Phương Minh Vĩ thì cứ chậm rãi đi.
“Phương Minh Vĩ! Anh cố ý!” Hạ Hi Tuyền chỉ vào Phương Minh Vĩ nói, cô đến cửa mới nhớ mình không có chìa khóa.
“Anh bảo em chờ chút, mà em vẫn chạy băng băng như vậy.” Phương Minh Vĩ nén cười, nói.
“Mở cửa nhanh lên một chút...” Hạ Hi Tuyền chống tay nói.
Phương Minh Vĩ móc chìa khóa ra mở cửa, thuận tay bật đèn.
Hạ Hi Tuyền đi vào thấy sàn nhà sạch sẽ, thì hỏi: “Minh Vĩ, anh thuê người giúp việc theo giờ sao?”
Phương Minh Vĩ thở dài: “Không, anh tự dọn dẹp đấy!”
“Ha ha... đúng nha, anh có điểm này còn dùng được!”
Phương Minh Vĩ ném hết đồ trong tay xuống, ôm lấy Hạ Hi Tuyền, Hạ Hi Tuyền còn chưa phục hồi tinh thần lại, thì đã bị Phương Minh Vĩ hôn.
Tới khi Hạ Hi Tuyền cảm giác mình sắp hít thở không nổi thì Phương Minh Vĩ mới thả cô ra. Hạ Hi Tuyền ở trong lòng anh thật lâu sau mới thở được bình thường. Sau đó đẩy anh ra, chỉ vào Phương Minh Vĩ hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Phương Minh Vĩ cười lưu manh, nói: “Chứng minh, anh còn có điểm khác có thể dùng được!”
“Lưu manh!” Hạ Hi Tuyền tức giận, mắng.
Phương Minh Vĩ xông lên trước, bế ngang Hạ Hi Tuyền lên.
“Ah... Minh Vĩ, anh muốn làm gì?” Hạ Hi Tuyền kêu lên.
“Làm chút chuyện lưu manh nên làm!” Phương Minh Vĩ bế Hạ Hi Tuyền đi về phòng ngủ.
Phương Minh Vĩ đặt Hạ Hi Tuyền lên giường, thấy mặt của Hạ Hi Tuyền đỏ lên, thì ghé đầu qua hôn khuôn mặt của cô, Hạ Hi Tuyền cũng đưa tay ôm lấy anh, lúc Hạ Hi Tuyền cho là anh sẽ đè người xuống, nhưng Phương Minh Vĩ chỉ ôm cô không nói gì, cố gắng ổn định hô hấp của mình.
Hạ Hi Tuyền vừa định lật người, liền bị Phương Minh Vĩ quát: “Đừng động đậy!”
Hạ Hi Tuyền ngước mắt lên nhìn anh, Phương Minh Vĩ hôn lên đôi mắt sưng đỏ của cô: “Hôm nay, em cũng mệt rồi, anh sẽ không đụng vào em, chúng ta nói chuyện đi!” Nói xong, Phương Minh Vĩ ôm lấy Hạ Hi Tuyền.
“Vậy thì tốt, anh nói cho em nghe chuyện ở Đơn vị Đặc công mấy năm trước đi!” Hạ Hi Tuyền đưa tay xoa mặt của anh, đau lòng nói.
“Không có gì đáng nói hết, cũng chỉ ở đó sáu năm, như ở những đơn vị bình thường khác mà thôi!” Phương Minh Vĩ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, nhưng anh quên mất là nhà ông ngoại Hạ Hi Tuyền mấy đời làm tướng trong Quân đội ư?!
Hạ Hi Tuyền cười, ra vẻ không tin, một lát sau thì nháy mắt một cái rồi hỏi: “Thật sao? Vậy anh có thể nói một vài chuyện khác chứ, ví dụ như Trần Mẫn...”
Phương Minh Vĩ cắn một cái lên vành tai Hạ Hi Tuyền: “Sao, cô giáo Hạ ghen à?”
Hạ Hi Tuyền đẩy Phương Minh Vĩ ra: “Sao em lại phải ghen chứ? Vấn đề này anh phải nói cho rõ ràng với em, tụi anh quen biết thế nào? Anh nói đi, bảo đảm em sẽ không tức giận với anh đâu!” Hạ Hi Tuyền vẻ mặt chân thành nói.
“Xem mắt...” Phương Minh Vĩ vừa dứt lời, đã nhìn thấy sắc mặt của Hạ Hi Tuyền thay đổi, đẩy anh ra, từ trên giường ngồi phắt dậy, đi giày vào đi ra ngoài, Phương Minh Vĩ vội vàng đứng dậy đuổi theo: “Ôi! Em nói không tức giận thì anh mới nói!”
Hạ Hi Tuyền quay đầu lại liếc anh một cái, giận đùng đùng nói: “Đừng có đi theo em...”
Phương Minh Vĩ hối hận tới phát điên, anh biết là không thể tin lời bảo đảm của phụ nữ mà, chỉ nghĩ thôi cũng biết tức tới mức nào rồi!
Hạ Hi Tuyền không thèm để ý tới Phương Minh Vĩ theo ở phía sau, cứ thế cầm quần áo đi tắm.
Tắm xong đi ra, Hạ Hi Tuyền thấy Phương Minh Vĩ không có ở trong phòng, khóa luôn cửa lại. Ở trong phòng làm việc, Phương Minh Vĩ nghe tiếng cửa phòng ngủ bị khóa lại, lắc đầu cười khổ, đúng thật là lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Buổi tối, lúc Hạ Hi Tuyền đang mơ màng ngủ, bị người nào đó ôm vào trong ngực, thói quen ngủ một mình nên Hạ Hi Tuyền sợ lập tức mở mắt, vừa định hét lên thì bị Phương Minh Vĩ che miệng lại ngay: “Anh đây!”
Hạ Hi Tuyền xoay người lại ôm lấy Phương Minh Vĩ, mãi lâu mới cất giọng buồn bực: “Anh làm em sợ muốn chết...”
Một lát sau lại hỏi: “Không phải em khóa cửa rồi sao? Sao anh lại vào được vậy?”
Phương Minh Vĩ cười: “Khóa như thế mà cũng có thể khóa anh ngoài cửa á, em quá coi thường anh rồi.”
Hạ Hi Tuyền lục lọi trên người Phương Minh Vĩ, Phương Minh Vĩ túm được tay của cô lại, trầm giọng hỏi: “Bà xã, em muốn làm gì vậy?”
“Em muốn sờ chỗ anh bị thương.” Bàn tay Hạ Hi Tuyền đưa tới bụng Phương Minh Vĩ, nhẹ nhàng phủ lên vết sẹo nhỏ.
Phương Minh Vĩ bị cô xoa, nghiêng người: “Bà xã... Như em vậy, có tính là ‘trêu chọc’ anh hay không đây?”
Hạ Hi Tuyền vẫn đang đắm chìm trong bi thương của mình, không nghe ra ý trong lời nói của Phương Minh Vĩ, liền ngẩng đầu hỏi: “Gì?”
Phương Minh Vĩ lật người đè cô ở dưới thân, nhỏ giọng bên tai cô: “Anh nói là anh muốn trêu chọc em, tham gia đi!” Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai Hạ Hi Tuyền, làm cho Hạ Hi Tuyền cảm thấy cả người run lên, nói không nên lời, đành nhắm hai mắt lại.
Phương Minh Vĩ thấy Hạ Hi Tuyền nhắm mắt lại, biết là cô đồng ý. Khẽ mỉm cười, hôn lên đôi mắt sưng đỏ của cô, tay cũng không ngừng vuốt ve thân thể cô.
Phương Minh Vĩ hôn thẳng xuống, lúc ngang qua bụng, Phương Minh Vĩ hôn lên vết sẹo của Hạ Hi Tuyền. Hạ Hi Tuyền chỉ cảm thấy cả người mình như bị lò lửa bao quanh vậy, miệng thì khát khô.
Khi Phương Minh Vĩ tiến vào thân thể Hạ Hi Tuyền, anh hôn lên đôi môi cô, sau đó dưới thân cũng nhanh chóng hoạt động, miệng Hạ Hi Tuyền rên rỉ đứt quãng liên tục, tới cuối cùng, Hạ Hi Tuyền nằm trên giường, tay nắm lấy ga giường, chỉ cảm giác sắp bị đụng chạm bay ra ngoài, miệng thì không ngừng van xin.
Phương Minh Vĩ đưa tay ôm trọn khuôn ngực mềm mại liên tục vuốt ve, kích thích làm cho tiếng kêu rên yêu kiều của Hạ Hi Tuyền càng thêm dịu dàng đáng yêu.
Sau khi kết thúc, Phương Minh Vĩ ôm Hạ Hi Tuyền đã chìm vào giấc ngủ vào lòng, hôn lên mặt côkhông ngừng, cuối cùng cũng an tâm ngủ.