Sau khi trở về Ngọc Hoành sơn, thì Ngọc Ánh gặp được Bạch Thu, cả Ngọc phủ giờ đây chỉ còn có Bạch Thu trông nom, khi nàng ấy nhìn thấy Ngọc Ánh, trong ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc, nhưng sau đó lại gục người xuống khóc, có thể thấy suốt những năm qua nàng ấy đã chịu uất ức không ít.
Đúng vậy, kể từ khi xảy ra chuyện ở Tru Tiên đài, nàng ấy vốn dĩ là một tiểu ngư tinh phải một mình ở Ngọc gia chăm sóc Ngọc Thừa, lại vừa phải trông coi Ngọc Phủ, không biết đã chịu bao nhiêu áp lực, nhưng nàng ấy chưa từng rời khỏi Ngọc phủ.
Ngọc Ánh đem nhánh đào chứa hồn phách của Đào tam nương đến đào viên, tìm một nơi có ánh nắng đầy đủ để trồng xuống, nhánh đào chứa hồn phách của mẫu thân nàng đã được nàng chăm sóc hơn ba trăm năm rồi.
"Quân mẫu thật sự có thể sống lại sao? Bạch Thu trong lòng mong đợi hỏi.
Ngọc Ánh chậm rãi rót một gáo nước tưới lên rễ cây:" Nhất định có thể, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian.
"
" Thời gian dài bao lâu cũng không sao, chúng ta có thể đợi.
"Bạch Thu sau đó bèn quay sang Mẫn Húc đang đứng cách đó không xa:" Muội và đế quân hiện tại có dự định gì không? "
" Trước tiên đi tìm A Chước về trước đã.
"
Bạch Thu chỉ bèn thở dài:" Ta thật sự rất muốn hai người làm lành với nhau, huống hồ đế quân ngài ấy cũng không có gì sai, quan trọng là, ngài ấy luôn quan tâm muội, từ trước đến nay chưa từng bỏ rơi muội, hơn nữa ngài ấy mấy năm nay luôn trông coi Ngọc Hoành sơn, cũng luôn chiếu cố ta và Ngọc Thừa.
"
Ngọc Ánh vùi một ít đất vào gốc cây:" Muội biết, nhưng hắn là đế quân của Lý Hận Thiên cung, thái độ mà Lý Hận Thiên cung đối với muội, tẩu tẩu chẳng phải đã nhìn thấy rồi sao, trước khi chưa làm sáng tỏ được việc này, muội và hắn sẽ không có chuyện gì cần thương lượng.
"
" Đế quân chưa từng giải thích gì với muội sao? "
" Không có.
"
" Vậy thì có ý gì chứ? "
" Không biết nữa, nhưng mà hiện giờ muội cũng không muốn biết, hơn nữa, còn có việc quan trọng hơn việc đó cần phải giải quyết.
"
" Ta nghe nói Ngọc Yên muội ấy cũng đã sống lại, hiện tại muội ấy đang ở đâu? Tại sao lại không cùng về với muội? "
Ngọc Ánh trong mắt toàn sự lo lắng:" Hiện tại muội cũng không biết tỷ ấy đang ở đâu, nhưng mà có thể biết chắc được rằng tỷ ấy hiện đang ở cùng Ninh Vu, chỉ có điều, lúc đó muội cũng đang rất cấp bách, nên không thể đi tìm tỷ ấy liền được, không biết như thếsẽ có chuyện gì không hay xảy ra với tỷ ấy hay không.
"
" Muội không đi cứu muội ấy là do muội cảm thấy chuyện giữa muội ấy và Ninh Vu phải do bọn họ tự giải quyết, có đúng như thế không? "
Ngọc Ánh gật đầu:" Đúng vậy, nhưng mà muội lại sợ tỷ ấy sẽ lại bị ức hiếp, nhưng lại nghĩ tỷ ấy được đế quân minh giới Ninh Quân vất vả cực khổ cứu sống lại, nếu như tỷ ấy không quan trọng thì làm sao có thể như thế được, hơn nữa tỷ ấy lúc trước có nói qua, tỷ ấy đối với Ninh Vu vẫn luôn có tình ý, tuy rằng muội nhìn thấy hắn ta tuy rằng bên ngoài không có chút gì quan tâm đến tỷ ấy, nhưng khi tỷ ấy xảy ra chuyện, thì hắn ngay cả minh giới cũng có thể không màng đến để cứu tỷ ấy, muội sợ..
muội sợ muội càng giúp thì sự việc càng rối lên.
"
" Muội làm như thế không sai, chuyện phu thê thì người ngoài không thể làm chủ được, nếu như giữa bọn họ một người có tình ý một người thì không, vậy thì chúng ta dứt khoát đoán muội ấy về đây, chúng ta một nhà đoàn tụ sống vui vẻ như vậy suốt đời.
"
Ngọc Ánh sau khi nghe Bạch Thu nói, trong lòng cũng đã hiểu rõ, hiện tại cứ để Ngọc Yên và Ninh Vu tự giải quyết chuyện của bọn họ, nếu như Ngọc Yên vẫn không muốn ở lại bên cạnh Ninh Vu, thì nàng tuyệt đối sẽ không để tỷ ấy ở lại minh giới chịu uất ức.
Sau đó vài ngày, Ngọc Ánh cùng Bạch Thu và Mẫn Húc đi tìm tiểu lộc tinh đã tu hành thành hình dạng người, lúc này tiểu lộc tinh này cũng giống như những khuê nữ khác, cũng đã thành thân, còn có hai người con một nam một nữ.
Tuy rằng lúc này Ngọc Ánh vẫn còn chưa hiện lại dung nhan thật của nàng, nhưng tiểu lộc tinh nhìn thấy Mẫn Húc đi bên cạnh nên cũng đoán ra được phần nào.
" Hoa lăng kính đó là do tổ phụ của ta tặng cho ta, ông ấy nói với ta rằng là bởi vì ông ấy đã cứu một người, vì vậy người đó mới đem lăng kính đó tặng cho ông ấy.
"Tiểu lộc tinh nói.
" Chuyện đó xảy ra khi nào? Hiện tại tổ phụ của ngươi ở đâu? "Mẫn Húc lên tiếng.
Tiểu lộc tinh lắc đầu:" Khoảng ba bốn vạn năm về trước, hơn nữa tổ phụ ta đã chết từ lâu rồi.
"
" Vậy ông ấy có nhắc qua người đó có tướng mạo như thế nào không? "
" Ta cũng không nhớ rõ, huống hồ lúc đó ta vẫn còn nhỏ, ta chỉ nhớ mơ hồ ông ấy nói rằng người đó là một con rồng dài có cánh, và trên cánh có những vết sẹo, nhìn có vẻ những vết sẹo đó đã có từ lâu, như thể những vết sẹo đó bị gây ra bởi một thứ gì đó rất lợi hại, nhưng ta nghĩ đó đều là do tổ phụ của ta hồ đồ mà thôi, rồng là rồng, làm sao nó có cánh được.
"
Nhưng mà những lời này làm Ngọc Ánh và Mẫn Húc đều kinh ngạc, bởi vì rồng mà có cánh thì duy nhất chỉ có ứng long tộc mà thôi, nhưng mà không phải con rồng nào cũng có thể mọc cánh, chỉ có người có tu vi cực cao mới có thể mọc cánh, ví dụ như thiên đế đời trước.
Nhưng mà ba bốn vạn năm về trước, thì đúng là lúc thiên đế đang trị vì, nếu như thật sự là do ngài ấy tặng hoa lăng kính cho tổ phụ của tiểu lộc tinh, thì ngài ấy nhất định sẽ đem thuật pháp nói cho tổ phụ của tiểu lộc tinh biết, nhưng ngài ấy biết rõ hoa lăng kính là pháp khí thần kì, tại sao lại không giữ lại bên mình?
Còn nữa, đường đường là một thiên đế, nhưng lại bị một lộc tinh cứu giúp, bên cạnh không có một ai, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
" Nàng theo ta đi Cửu Trùng Thiên một chuyến.
"Mẫn Húc lên tiếng.
Ngọc Ánh có một chút do dự:" Ngươi định trực tiếp hỏi sao? "
Mẫn Húc gật đầu:" Đây là cách trực tiếp có được đáp án.
"
" Nhưng mà Cửu Trùng Thiên đối với ta vô cùng chán ghét, nơi đó lại là nơi ngọa hổ tàng long, nếu như ta bị phát hiện thì sẽ làm hỏng chính sự.
"
" Không sao, có ta bên cạnh nàng.
"
Chỉ vỏn vẹn năm từ đã thể hiện lòng quyết tâm của hắn.
Nàng tuy rằng đối với nơi đó chẳng có chút thiện cảm, nhưng vẫn quyết định đến đó một chuyến.
Vì để tránh việc phiền phức, nàng đã dùng lăng tử kính của Mộc Sênh để ẩn thân vào, sau đó cùng Mẫn Húc đi đến Cửu Trùng Thiên.
* * *
Tại điện Linh Hư-Cửu Trùng Thiên.
Tông Nguyên khi nghe được tin Mẫn Húc đến liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, bèn không màng đến bản thân đang mang bệnh liền đứng dậy chào đón.
Ngọc Ánh đứng ở phía sau Mẫn Húc, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt đã từng lợi dụng Ngọc phủ, trong mắt nàng vẫn luôn hiện lên tia hận thù.
" Sao lại không thấy thần mẫu nguyên quân? "Mẫn Húc vẫn như thường lệ lên tiếng hỏi thăm.
" Nàng ấy thời gian này đi đến chỗ bằng hữu, sẽ không ở trong cung.
"
Cũng may là Ninh Nghi không có ở đây, nếu không với năng lực của nàng ta, nhất định sẽ phát giác ra được sự tồn tại của Ngọc Ánh.
Nhưng mà nàng cũng lo ngại, lăng kính từng là vật sở hữu của Tông Nguyên, vậy thì không biết hắn ta có phát hiện sự tồn tại của nàng không.
" Vãn bối mấy ngày trước có biết được một việc, nghe nói thần quân người vào lúc ba bốn ngàn năm trước đã từng bị thương ở phía đông Phù sơn, được một con lộc tinh cứu giúp, không biết đã từng có chuyện này hay không? "
Lời hắn nói thật ra cũng không có căn cứ, nhưng hắn vốn cố ý hỏi, chính là muốn xem phản ứng của Tông Nguyên.
Nhưng Tông Nguyên chỉ cười:" Mẫn Húc ngươi từ đâu mà nghe được câu chuyện hoang đường như thế? Bốn ngàn năm trước người có thể thương tổn bổn quân ngươi đếm xem được bao nhiêu người? Cho dù bổn quân có bị thương đi chăng nữa, cũng sẽ có thiên binh thiên tướng tới ứng cứu, nào đến lượt một con lộc tinh có thể cứu bổn quân.
"
Mẫn Húc lấy tàng thiên kính của Ngọc Ánh ra:" Vậy thần quân còn nhớ đến lăng kính này không? Theo những gì mà chủ nhân từng sở hữu lăng kính này, ông ta từng cứu một con rồng có cánh, con rồng đó vì muốn báo ân, nên đã đem chiếc lăng kính này tặng cho ông ta, cũng là ở bốn ngàn năm trước, tộc rồng có thể mọc cách, ngoài thiên quân ngài ra, thì còn có ai? "
Tông Nguyên nghi ngờ nhìn lăng kính:" Bổn quân không biết xuất xứ của vật này, người đó ắt hẳn đã nhìn nhận lầm người, hơn nữa bổn quân thuộc tộc ứng long, tuy rằng trong tộc người có thể tu luyện có cánh thì không nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có mình bổn quân, nhưng nhất định người mà ngươi nói không phải là bổn quân."
Mẫn Húc đương nhiên không tin, bởi vì những người tu luyện ra tộc ứng long đều là rồng, và họ đều là trưởng bối của tộc ứng long, họ luôn bế quan tu luyện, hầu như chưa từng xuất hiện, tại sao lại trùng hợp xuất hiện ở Phù sơn.
Nhìn thấy Tông Nguyên không thừa nhận, Mẫn Húc hiện tại chỉ còn có một biện pháp, đó chính là ép Tông Nguyên hiện chân thân, là bởi vì tiểu lộc tinh kia có nói, trên cánh của con rồng đó có những vết sẹo đã tồn tại từ lâu, hơn người để lại vết thương trên người Tông Nguyên thì chắc chắn không phải người tầm thường.
Nhưng mà hắn phải làm như thế nào thì mới có thể khiến Tông Nguyên hiện chân thân?.