Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 1: Thiên Luân Khởi





Kiếp 1 : Ngô Thiên Ý / Ngô Nam Thiên ( Tề Vương ) với Thiếu Toàn Phong.
Thanh Lôi và Chu Hoả là hai cường quốc nhưng hàng trăm năm qua chỉ vì mục đích muốn mở rộng quốc gia mà Chu Hoả không ít lần đem quân lấn áp qua biên ải của Thanh Lôi cũng vì thế chiến tranh quanh năm, trời than dân oán, đều là hai cường quốc nên chả ai thua ai chiến tranh kéo dài cả hai đều lương bại câu thương, binh sĩ thương vong vô số, máu chảy đầu rơi, bá tánh chưa ngày nào được sống yên.
Niên hạ năm ấy, vừa nghe tin hoàng hậu Thanh Lôi quốc sắp lâm bồn hạ sinh nhân lúc mọi sự tập trung đều đổ dồn vào hoàng hậu và thai nhi, Chu Hoả quốc thấy đây là thời cơ tốt trời ban nên đã âm thầm tập hợp lực lượng nhân cơ hội này quyết giành bằng được biên cương.
Chu Hoả quốc thành công đưa quân ngày đêm tiến sát biên cương, trong lúc ngày đêm chăm lo cho hoàng hậu và thai nhi hoàng thượng không hề hay biết địch đã đánh tới cửa, chính đêm hôm đấy mưa tầm tã sấm sét dữ dội, hoàng hậu sắp sinh bụng đau dữ dội, ba thái y được truyền vào tẩm cung của hoàng hậu, tiếng la hét của hoàng hậu hoà cùng tiếng sấm khiến cả tẩm cung hoảng loạn, hoàng thượng ngồi ngoài phòng lo lắng đứng ngồi không yên, không lâu sao nghe từ xa tiếng la của một binh lính, quân binh hớp hãi chạy vào hậu điện nói:
- Báo có tin khẩn của La tướng quân từ biên cương.
Hoàng thượng thấy vậy liền hốt hoảng nói :
- Biên cương, không lẽ là Chu Hoả quốc có động tĩnh gì sao, nói xảy ra chuyện gì?
Binh sĩ thấy vậy không do dự lập tức nói:
- Quân binh của Chu Hoả quốc đã tiến sát biên cương rồi, La tướng quân xin hoàng thượng mau cho quân tiếp viện.

.

Hoàng thượng nghe xong liền tức giận nói:
- Sớm không đến muộn không đến sao lại đến ngay lúc này, Ninh công công mau truyền khẩu vụ của trẩm, lập tức triệu Triều Hàn tướng quân vào cung ngay.
Không chừng chừ Ninh công công ngay lập tức đem khẩu vụ của hoàng thượng đến Triều phủ, không lâu sao Triều Hàn tướng quân nhập cung tiếp kiến nói: .
- Thần Triều Hàn bái kiến hoàng.
Chưa kịp dứt lời hoàng thượng bảo:
- Miễn lễ đi.

.
Hoàng thượng trực tiếp vào chính sự mà nói tiếp:
- Giờ này triệu khanh vào triều chắc hẳn khanh cũng biết là vì lí do gì rồi đúng không?
Triều Hàn tướng quân lòng tỏ tường liền đáp :
- Thần nguyện mang theo hai vạn binh lính giúp người gìn giữ biên cương tuyệt không để quân địch đạt được ý nguyện.
Triều Hàn tướng quân vừa dứt lời tiếng sét vang lên một tiếng theo sau đó là tiếng la của hoàng hậu, hoàng thượng nhìn đôi mắt đầy cương quyết của Triều tướng quân rồi nở một nụ cười rồi nói :
- Tốt, ta chờ tin tốt của khanh, đừng khiến ta thất vọng.
Ngay lập tức Triều tướng quân đưa binh ra biên cương tiếp viện cho La tướng quân, hoàng hậu sinh khó, đã hai canh giờ trải qua, chỉ thấy người hầu hết người này chạy ra người kia chạy vào, hoàng thượng liền gọi Ngô thái y ra để hỏi xem tình hình thế nào, Ngô thái y trả lời:
- Xin hoàng thượng tha tội, hoàng hậu sinh khó, đến giờ thai nhi vẫn chưa ra ạ.

.
Nhìn thấy sắc mặt của hoàng thượng hầm hực, sợ hoàng thượng trách phạt Ngô thái y nói tiếp:
- Thần và hai thái y khác đang cố hết sức để giảm đau cho hoàng hậu ạ.
Nói đến đây hoàng thượng vẫn mặt mày cau có vẫn không nói gì Ngô thái y lại càng sợ hãi hơn cầu xin nói:
- Hoàng thượng tha tội ạ, thần nhất định…….
Hoàng thượng ghì chặt giọng nghiêm nghị bảo :
- Nhất định, hoàng hậu và đứa trẻ nhất định phải bình bình an an nếu không ngươi và cả nhà ngươi cũng hãy chuẩn bị đi.

Nghe vậy Ngô thái y liền lập tức gật đầu liên hồi rồi nói:
- Vâng ạ….vâng ạ….thần rõ rồi…..
Rồi chạy ngay vào phòng, thời gian cứ thế mà trôi qua, hai canh giờ lại thêm hai canh giờ, trong lúc lòng vừa lo cho sa trường biên cương Tây Đô mặt khác lại cho hoàng hậu và hoàng nhi, bỗng chốt trong phòng vang lên tiếng khóc em bé:
- Oa...oa...oa...
Vừa hay mưa cũng tạnh và bình minh dần dần ló dạng những tia sáng đầu tiên len qua của sổ soi sáng khắp phòng, hoàng thượng lập tức quay người lại, nghe thấy trong phòng có tiếng nói cất lên:
- Ra rồi cuối cùng cũng ra rồi.

.
Hoàng thượng không chần chừ mà xông thẳng vào phòng chạy lại gần giường tay, nhìn thấy hoàng hậu mồ hôi nhễ nhại, kiệt sức mệt lả nằm dài trên giường, hoàng thượng xót xa ngồi xuống nắm lấy tay của hoàng hậu, âu yếm nhìn người bằng đôi mắt ngấn lệ và nói:
- Nàng vất vả rồi.
Ngô thái ý bồng đứa trẻ đến bên hoàng thượng và nói:
- Xin chúc mừng hoàng thượng là thai long phụng ạ, là đại hoàng tử và tiểu công chúa.

.
Hoàng thượng cho tất cả mọi người trong hậu điện lui xuống hết kể cả các thái y và người hầu, hoàng thượng vui mừng bồng hoàng tử và công chúa đến bên hoàng hậu cho người nhìn mặt hài nhi, hoàng thượng tay phải bồng hoàng tử, tay trái bồng công chúa.
Nhìn sang hoàng tử vẫn còn đang khóc sướt mướt còn tiểu công chúa thì ngược lại người không những không khóc mà lại nở nụ cười hồn nhiên với hoàng thượng, người ngây người ngắm nhìn nụ cười của tiểu công chúa, hoàng thượng vô cùng bất ngờ chưa kịp phản ứng lại thì nghe tiếng nói của hoàng hậu:
- Thái tử sao bổng nhiên lại im lặng như vậy?
Tiếng khóc của hoàng tử từ lúc nào đã ngày càng nhỏ lại và không còn nghe tiếng nữa, lúc hoàng thương nhận ra cũng là lúc hoàng tử đã không còn trên đời này, hoàng thượng ngày lập tức cho gọi Ngô thái y lập tức quay về, hoàng hậu ôm lấy xác con trai gào khóc :
- Hài nhi của ta con sao vậy, hãy mở mắt ra nhìn mẫu thân đi nào, con trai của ta.
Ngô thái y vừa vào phòng đã nghe tiếng khóc của hoàng hậu, chưa kịp hành lễ hoàng thượng đã bảo người nhanh chóng đến xem thái tử nhưng mọi thứ đã quá muộn, thái y vừa bắt mạch vừa lắc đầu và khẽ nói:
- Thái tử đã không còn rồi ạ.
Hoàng hậu nghe vậy liền kêu to vài tiếng rồi ngất xỉu, hoàng thượng tay ôm lấy tiểu công chúa ngay lúc đó một điều kì lạ xảy ra tròng mắt công chúa từ màu đen bổng nhiên chuyển sang màu xanh trong trẻo như chứa đựng của bầu trời và rồi công chúa đã khóc tiếng khóc đầu đời, hoàng thường sững sốt tay run rẩy bắt đầu lẩm bẩm trong miệng :
- Lui..


lui xuống hết cho ta, chuyện ngày hôm nay nếu như tiết lộ ra ngoài nữa lời thì hậu quả ngươi tự gánh vác lấy.
Hoàng thượng quỵ xuống giường của hoàng hậu mắt nhìn lấy hoàng hậu rồi nhìn xuống đứa con trai bạc mệnh của mình rồi lại nhìn sang công chúa trong lòng lo lắng thái tử tương lai của Thanh Lôi không còn mà chỉ còn lại cô công chúa này và đôi mắt xanh này rốt cuộc là phúc tinh của Thanh Lôi ta hay là điềm báo vong quốc.
Trong lúc vừa đau lòng cho đứa con trai lại vừa lo lắng cho vận mệnh của quốc gia hoàng thượng liền kêu Ninh công công mau chóng truyền Lý Uông của khâm thiên giám đến, Ninh công công nghe vậy lập tức đi ngay, vừa rời đi không lâu sau đó tin báo từ biên cương cũng được truyền vào hoàng cung, bính lính mừng rỡ chạy vào bẩm báo nói:
- Bẩm báo hoàng thượng, La tướng quân và Triều tướng quân đã thành công ngăn chặn quân đích xâm phạm biên cương Tây Đô của ta.
Hoàng thượng vừa nghe tin đã phần nào yên tâm và nói:
- Tốt….tốt….tốt lắm.
Binh sĩ cúi đầu nói tiếp:
- Triều tướng quân nay mai sẽ về tới kinh thành để lãnh chỉ với hoàng thượng ạ.
Hoàng thượng bảo binh sĩ ấy lui xuống, hoàng thượng vui mừng nhìn tiểu công chúa trên tay người, công chúa bỗng ngừng khóc và tiếp tục nở nụ cười, Lý Uông Lý giám sự được Ninh công công triệu đến, hai người không khỏi bất ngờ trước đôi mắt của công chúa, hoàng thượng không chần chừ liền nhanh chóng kêu Lý giám sự bói một quẻ cho công chúa, Lý giám sự nhanh chóng lấy mai rùa của mình ra bói cho công chúa một quẻ, kết quả vừa ra Lý giám sự mở to mắt nhìn công chúa và quỳ xuống lắp bắp bẩm với hoàng thượng:
- Thiên….thiên ý!
Hoàng thượng và cả Ninh công công đều hoảng hốt, hoàng thượng nói tiếp :
- Rốt cuộc quẻ bói nói gì, ngươi mau nhanh.
Lý giám sự quan sát e dè mà nói tiếp:
- Hoàng tử vốn là thiên tử tương lai của Thanh Lôi ta nhưng nay đã không còn, nay đôi mắt xanh đã chọn công chúa là chủ nhân của nó, đôi mắt xanh này vốn là đôi mắt của long thần Thanh Long đại biểu cho Thanh Lôi ta, người có được đôi mắt thần ban này nhất định là nhân trung chi long, xuất chúng hơn người là rồng trong người, mệnh định sẵn là trên vạn người không dưới một ai, là mệnh thiên tử ạ nhưng ông trời trớ trêu lại là thân nữ nhi, thiên ý.
Hoàng hậu nghe rõ mồn một từng chữ, lòng nặng trĩu, thương xót mà cảm thán nói:
- Tại sao chứ, tại sao ông trời lại cướp đi đứa con trai của ta, tại sao phải đặt một sứ mệnh lớn lao như vậy lên vai đứa con gái bé nhỏ của ta chứ!
Hoàng thượng bất ngờ nhìn sang hoàng hậu, người chạy đỡ hoàng hậu ngồi dậy, hoàng hậu ôm lấy thi thể đứa con trai trên tay mà đau lòng khóc không ngừng, nhìn sang đôi mắt cô con gái, trong lòng hoàng hậu như được an ủi phần nào liền thốt lên:
- Đôi mắt xanh của con rất đẹp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.