Phu nhân không đáp một lời mà chỉ nhoẻn miệng cười gật đầu, An Thành nhìn sang Ninh Tuyết, phát hiện người tiều tụy không chỉ mỗi phu nhân mà ngay cả Ninh Tuyết cũng cực nhọc lo toang không ít, An Thành bước lại gần khẽ nói:
- Ninh Tuyết, dạo gần đây muội sao rồi?
Ninh Tuyết liếc mắt nhìn sang An Thành, nhìn thấy mọi người đều đông đủ ở đây, Ninh Tuyết không muốn khiến bầu không khí căng thẳng thêm nên chỉ lắc đầu lạnh nhạt đáp:
- Chẳng sao cả.
An Thành hiểu được trong lòng Ninh Tuyết lúc này đang đau đớn như thế nào nhưng ngoài miệng vẫn không kêu than một lời mà cứ thế giữ kín trong lòng, càng nghĩ càng lo lắng An Thành liên tục nói:
- Có gì muội cứ nói với ta, đừng cố gắng kiềm nén trong lòng như vậy.
Đứng trước sự hảo ý của An Thành, Ninh Tuyết cảm thấy có chút xa lạ liền quay mặt nhìn sang nơi khác mà hờ hửng đáp:
- Ta không sao, huynh không cần quá bận tâm đâu.
An Thành nhìn thấy thái độ bất cần của Ninh Tuyết lòng buồn bã cúi đầu khẽ nói:
- Ninh Tuyết, ta…
Không đợi An Thành nói hết, Ninh Tuyết đã bước đi mà chẳng quay đầu lại một lần, An Thành lúc này cũng chẳng thế làm gì hơn mà chỉ bất lực hướng mắt nhìn bóng lưng của Ninh Tuyết, Ninh Tuyết bước đến ngồi cạnh bên cạnh phu nhân, quay đầu nhìn thấy phu nhân sắc mặt lạ thường, Ninh Tuyết bất ngờ mà quay sang hỏi:
- Mẫu thân…
Vừa lay lay bàn tay thì toàn thân phu nhân bỗng ngã về phía Ninh Tuyết, Ninh Tuyết hoảng hốt liền dang tay ôm lấy rồi quay đầu gọi to:
- Tiểu Hương… mau đến giúp ta, người đâu… mau mời thái y… mau…
Nghe thấy tiếng hét to của Ninh Tuyết, An Thành không màn tất cả mà lao đến mà đưa tay với ý định bồng phu nhân nhưng lúc này Ninh Tuyết đột ngột đưa tay ngăn lại, An Thành khó hiểu liền mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt Ninh Tuyết rồi nói:
- Sức khỏe của Hạ bá mẫu là trên hết, Ninh Tuyết à…
Đối mặt với ánh mắt chân thành ấy, mọi sự ngập ngừng của Ninh Tuyết đều tan biến, Ninh Tuyết quay đầu không đáp, An Thành thấy vậy liền nhanh chóng nhấc bổng phu nhân lên rồi đưa về phòng, Tiểu Hương cũng tức tốc chạy đi mời thái y, đặt phu nhân lên giường, Ninh Tuyết sốt sắng ngồi bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay của phu nhân khẽ cầu nguyện nói:
- Mẫu thân người nhất định phải bình an vô sự, nhất định phải sức khỏe dồi dào.
An Thành cúi đầu khẽ nhìn Ninh Tuyết rồi nhớ lại khoảnh khắc đi nảy, ngày trước mỗi khi có chuyện gì xảy ra, câu đầu tiên Ninh Tuyết thốt ra nhất định sẽ là:
- An Thành… mau giúp muội, An Thành à… huynh đâu rồi, An Thành… đến đây…
Nhưng giờ đây câu cửa miệng ấy lại chẳng còn là “ An Thành… An Thành…” nữa, An Thành tủi thân chỉ biết đứng nép sau lưng Ninh Tuyết, chẳng lâu sau, thái y đã đến, sau khi bắt mạch cho phu nhân liền nói:
- Phu nhân trước thì mang tâm bệnh, sau lại còn lao lực quá độ, khó tránh dẫn đến tình trạng kiệt sức như vậy.
Ninh Tuyết nghe vậy liền đau lòng mà nhìn phu nhân rồi khẽ nói:
- Ta hiểu rồi, phiền đại phu kê cho ta ít thuốc để thẩm bổ lại sức khỏe cho mẫu thân.
Thái y nghe vậy liền lắc đầu thở dài một tiếng đáp:
- Thân bệnh dễ chữa, tâm bệnh nan trị.
An Thành nghe vậy liền tò mò hỏi:
- Ý của đại phu là…?
Nghe vậy Ninh Tuyết cũng nhìn sang thái y, thái y lúc này chẳng giấu giếm nữa mà trực tiếp nói thẳng:
- Bệnh của phu nhân chủ yếu là tâm bệnh gây ra khiến cho tinh thần cùng thân thể suy kiệt…
Ninh Tuyết tròn mắt nhìn thái y rồi nói:
- Tâm bệnh sao?
Thái y gật đầu nói tiếp:
- Mà tâm bệnh chỉ có thể chữa bằng tâm dược, những dược liệu này chỉ có thể bồi bổ sức khỏe chứ không thể an ủi tâm hồn thương tổn được.
Ninh Tuyết hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh lúc này dù là vậy Ninh Tuyết cùng đành bất lực mà gục ngã xuống giường, kề đầu vào sát bàn tay của phu nhân, An Thành thấy vậy liền vô cùng lo lắng khẽ hỏi han:
- Ninh Tuyết, muội sao vậy?
Ninh Tuyết khóe mắt rưng rưng khẽ nói:
- Đại phu, xin người hãy nói cho ta biết, ta phải tìm tâm dược ở đâu đây?
Thái y lúc này đối diện với câu hỏi này của Ninh Tuyết cũng đành chịu thua mà không nói nên lời chỉ biết thở dài lắc đầu, An Thành đứng cạnh an ủi nói:
- Ninh Tuyết muội đừng như vậy, nhất định sẽ có cách thôi, chúng ta cùng nghĩ cách được không?
Ninh Tuyết đột ngột quay người lại bật cười chua xót nhìn An Thành, những giọt nước mắt vô vọng lăn dài trên gò má mà đáp:
- Huynh… huynh biết nơi có thể tìm được tâm dược sao?
Đối mặt với gương mặt lấm lem nước mắt ấy, An Thành cúi đầu im bặt, Ninh Tuyết nhoẻn miệng cười một tiếng rồi nói:
- Đủ rồi, hãy để mẫu thân yên tĩnh mà nghĩ ngơi đi.
Nói xong Ninh Tuyết quay đầu nhìn sang Tiểu Hương rồi nói:
- Tiểu Hương, muội hãy thay ta tiễn đại phu ra về đi.
Tiểu Hương nhận lệnh lập tức mời thái y ra về, sau đó Ninh Tuyết bước ra ngoài, An Thành không yên tâm liền chạy theo sau, Ninh Tuyết bước đến ngồi cạnh quan tài của tướng quân, ngước đầu nhìn cổ quan tài của tướng quân, lòng thầm nghĩ:
- Phụ thân à…
Lúc này Ninh Tuyết đã không còn đủ sức để kiềm nén nữa mà đặt tay lên quan tài rồi khẽ tựa đầu vào, nước mắt lặng lẽ tuông rơi nghĩ:
- Phụ thân à… Tuyết Nhi bất lực rồi… phải làm sao đây… tâm dược duy nhất có thể cứu được mẫu thân… chỉ có người thôi.
Ninh Tuyết siết chặt bàn tay, nghiến chặt răng cố không để nước mắt trào ra, Ninh Tuyết nghĩ:
- Người ở trên cao nhất định… nhất định phải bảo hộ cho mẫu thân… gặp dữ hóa lành, tai qua nạn khỏi.
Không hề nhận được một lời đáp trả nào, Ninh Tuyết đưa bàn tay vào miệng rồi cắn chặt để kiểm soát cảm xúc của mình thầm nghĩ:
- Con xin người… nhất định phải bảo vệ mẫu thân… phụ thân à…
Năm ngày sau lễ hạ huyệt của tướng quân được cử hành, vì gia đình chỉ có mỗi nữ tử là Ninh Tuyết, Dương tướng quân liền bảo An Thành thay Ninh Tuyết dẫn đầu đoàn người xem như thay cho công việc của trưởng tử nói:
- An Thành… con hãy thay Ninh Tuyết cầm gậy đưa tang.
Ninh Tuyết không nói không rằng mà đứng bật dậy khoác tang phục lên người, bước đến tay cầm gậy tang rồi leo lên ngựa dẫn đầu đoàn người dự tang đi, An Thành nhìn theo muốn ngăn Ninh Tuyết thế nhưng Dương tướng quân dường như hiểu được nỗi đau trong lòng Ninh Tuyết liền nắm tay An Thành lại và lắc đầu ra hiệu đừng cản Ninh Tuyết.
Tất cả hạ nhân trên dưới Hạ phủ đều cúi đầu quỳ xuống đưa tiễn Hạ tướng quân, phu nhân vừa quỳ vừa khóc lóc, Ninh Tuyết quay đầu dặn Tiểu Hương:
- Tiểu Hương muội hãy ở lại chăm sóc cho mẫu thân…
Tiểu Hương nghe vậy liền gật đầu đáp:
- Cô nương muội biết rồi…
Ninh Tuyết gật đầu rồi hướng mắt nhìn sang phu nhân, híp chặt hai mắt lại, cố gắng tịnh tâm, Ninh Tuyết lấy hết dũng khí để mở to mắt, ánh mắt uy nghiêm mà hiên ngang dẫn đoàn người hạ huyệt đi, cả đoàn xuất phát, Dương tướng quân cũng theo sau và để An Thành ở lại chăm sóc phu nhân.
Nhìn thấy quan tài của tướng quân bắt đầu rời đi, phu nhân càng gào thét tàn khóc hơn, dùng hết sức lực cuối cùng cả người với đến muốn can ngăn:
- Đừng mà… đừng đưa tướng quân đi… ta van xin các người… đừng đưa tướng quân đi…
Tiếng hét trong vô vọng ấy làm lay động toàn thiên hạ, toàn bộ dân chúng những người kính trọng tướng quân đều đồng loạt quỳ xuống vái lạy cùng than khóc theo phu nhân, đứng trước cảnh tượng ấy, Ninh Tuyết lòng đau như cắt mà ghì chặt lòng bàn tay đến chảy cả máu, cơn đau khiến Ninh Tuyết tỉnh táo hơn cố gắng nuốt nước mắt ngược vào trong.
Bản thân phu nhân vì nhiều ngày không ăn uống gì, lại cộng thêm thân mang bệnh nên chẳng mấy chốc phu nhân đã ngất liệm trong cơn đau thương, những giọt nước mắt tuyệt vọng chảy dài xuống mặt đất lạnh giá ấy, Tiểu Hương ôm chằm lấy phu nhân rồi quay đầu gọi An Thành:
- An Thành quân… phu nhân…
An Thành hoảng hốt ngay lập tức ôm lấy phu nhân bế vào trong để thái y trong phủ, An Thành quay đầu nói với Tiểu Hương:
- Tiểu Hương mau truyền thái y.
Tiểu Hương gật đầu liền tức tốc chạy đi mời thái y, bên này quan tài của Hạ tướng quân đã được hạ huyệt hoàn tất, tất cả các vị tướng quân cũng bái lạy lần cuối rồi lần lượt rời đi, Dương tướng quân bước đến gần Ninh Tuyết rồi nói:
- Ninh Tuyết hãy để phụ thân con an nghỉ, chúng ta cũng về thôi.
Ninh Tuyết quay sang lạnh lùng nói:
- Người về trước đi con muốn ở lại một chút nữa.
Dương tướng quân nghe vậy chỉ có thể gật đầu rồi nói:
- Được con cũng đừng ở lại lâu quá.
Ninh Tuyết gật đầu rồi bước đến quỳ ngay cạnh bia mộ của tướng quân, Dương tướng quân đứng nhìn hồi lâu rồi cũng rời đi, Ninh Tuyết từ từ lấy ra một vò rượu nữ nhi hồng rồi chầm chậm đổ xuống đất, những giọt rượu hòa cùng những vệt máu trên bàn tay của Ninh Tuyết cứ thế lan khắp mặt đất, vò rượu đã đổ cạn, Ninh Tuyết hai mắt sáng rực nghiến chặt răng nói:
- Phụ thân à, tha thứ cho nữ nhi bất hiếu không thể thực hiện những gì người muốn làm con nhưng… nhưng người hãy yên tâm, những tâm nguyện ngày trước của người con nhất định sẽ thay người hoàn thành và món huyết nợ này…
Nói xong Ninh Tuyết đứng dậy cầm vò rượu đập mạnh xuống đất, vò rượu ngay lập tức nát tan thành nhiều mảnh, Ninh Tuyết ghì chặt bàn tay, vết thương lại rỉ máu, từng giọt từng giọt máu chảy xuống nền rượu dưới đất, Ninh Tuyết hạ quyết tâm nói:
- Con nhất định bắt kẻ đó trả lại gấp trăm lần… vạn lần.
Nói xong Ninh Tuyết hai mắt ngấn lệ cố gắng siết chặt tay để nước mắt không rơi, nước mắt không rơi nhưng máu thì đã không ngừng tuông, Ninh Tuyết thở dài một tiếng rồi cúi đầu nói:
- Phụ thân… người hãy an nghĩ đi… mọi chuyện đã có con gánh vác rồi… lần này con sẽ không khiến người phải thất vọng nữa…
Vừa dứt lời Ninh Tuyết cúi đầu hành lễ trước linh vị của tướng quân rồi nói:
- Người ở trên cao nhất định phải dõi theo con…