Thế nhưng lời nói vừa dứt, A Tề còn chưa kịp đáp thì cánh tay Triều Tống đã buông lơi trượt khỏi tay A Tề rơi xuống đất, hơi thở của A Tề bỗng nhiên cũng ngừng một nhịp, miệng lẩm nhẩm:
- Tống… Tống ca.
Một giây sau A Tề mới hoàn hồn mà nhận ra Triều Tống đã trút thở, Toàn Phong đau lòng mà quay mặt đi mà khóc, A Tề tinh thần suy sụp gục ngã mà bò đến thi thể của Triều Tống, nước mắt bắt đầu tuông trào ra, A Tề bắt đầu điên cuồng lúc thì ra sức lây thi hài, lúc thì siết chặt bàn tay đang lạnh dần, không ngừng gọi to tên của Triều Tống:
- Tống ca… Tống ca… đừng mà… đừng...!huynh đừng chết… chỉ cần huynh đừng chết cái gì muội cũng có thế hứa với huynh.
Nhìn thấy A Tề dần mất kiểm soát, Toàn Phong lo lắng liền đưa tay ôm chằm lấy A Tề, liên tục khuyên:
- A Tề, đừng như vậy mà, Tống huynh, huynh ấy đã không còn nữa rồi.
A Tề phản kháng đẩy Toàn Phong ra mà cuống cuồng với lấy tay của Triều Tống, miệng liên tục gào thét:
- Không thể nào, không thể nào như vậy được, huynh ấy không chết, với tính cách của huynh ấy, chắc chắn huynh ấy đang trêu chọc chúng ta, đúng vậy, huynh ấy võ công cao cường như vậy, sao có thể dễ dàng chết như vậy được.
Không từ bỏ, A Tề tiếp tục không ngừng gọi Triều Tống nói:
- Tống ca, huynh đừng đùa nữa, hãy mau dậy đi, chúng ta còn phải công thành nữa, đại nghiệp còn chưa thành, sao huynh có thể chết được.
Toàn Phong đau đớn nhìn A Tề gào khóc, không còn cách nào khác Toàn Phong liền dùng sức áp chế A Tề, thấy A Tề càng vùng vẩy mà khóc toáng lên, liên tục nói:
- Phong ca, huynh buông đệ ra, đệ phải gọi Tống ca dậy, không thể để huynh ấy ngủ được.
Toàn Phong tan nát cõi lòng dù không nở nhưng vì muốn A Tề bình tĩnh trở lại mà Toàn Phong ra sức cố gắng siết chặt hơn, dằn co được một lúc, mãi đến khi A Tề buông xuôi không quấy nữa thì Toàn Phong mới chầm chậm mà buông lơi rồi khuyên bảo nói:
- Ý Nhi… ngoan...!muội đừng như vậy nữa… được không...!Tống huynh… huynh ấy… thật sự…
A Tề không đủ can đảm để tiếp tục lắng nghe thêm nữa, A Tề yếu ớt mà dụi đầu vào lòng ngực Toàn Phong mà khóc lớn, nói:
- Là đệ, tất cả đều là lỗi của đệ, đệ đã hại chết mọi người.
Toàn Phong dang tay ôm A Tề vào lòng rồi nói:
- Không phải như vậy đâu, mọi chuyện xảy ra không phải tại đệ đâu.
A Tề không ngừng khóc lóc nói:
- Tại sao… tại sao… những người đệ yêu thương lại từng người từng người đều rời bỏ đệ… tại sao chứ?
Toàn Phong nhìn thấy A Tề không ngừng tự trách mình, lòng cũng không khỏi xót xa mà siết chặt A Tề vào lòng cứ thế mà bên cạnh vỗ về an ủi nói:
- Ý Nhi...!muội cứ khóc đi… đừng lo… có ta đây rồi… dù có xảy ra chuyện gì… thì ta vẫn mãi ở đây...!cùng với muội đối diện.
A Tề thương tâm mà nói:
- Tại sao chứ, sự tồn tại của muội chính là tai họa sao?
Toàn Phong ôm chặt A Tề vào lòng, mắt hướng nhìn thi thể của hoàng hậu rồi nhìn sang Triều Tống rồi nói:
- Không đâu, sự tồn tại của muội không phải là tai họa mà hơn hết chính là niềm tự hào và hy vọng mọi người.
A Tề khựng người ngẩng đầu nhìn Toàn Phong khẽ hỏi:
- Niềm tự hào và hy vọng sao?
Toàn Phong gật đầu nhoẻn miệng cười rồi nói:
- Đối với hoàng thượng và hoàng hậu thì muội chính là niềm tự hào cũng như sự kiêu ngạo của họ, họ hy sinh để muốn bảo vệ muội, chính vì muội chính là hy vọng cuối cùng của bá tánh Thanh Lôi, họ đã đặt niềm tin vào muội để rồi hy sinh mà không hề oán trách.
A Tề lặng lẽ ngồi nghe Toàn Phong nói tiếp:
- Còn đối với Tống huynh, ban đầu ta tin cứ nghĩ tình yêu của huynh ấy giành cho muội cũng chẳng thua kém ta thế nhưng khi thấy huynh ấy vì muội mà không ngần ngại hy sinh bản thân thì giây phút ấy đứng trước tình yêu to lớn của huynh ấy, ta cảm thấy mình quá nhỏ bé rồi.
A Tề cúi đầu im bặt, Toàn Phong xoa xoa đầu A Tề rồi nói:
- Muội căn bản không phải la gánh nặng của mọi người, mà muội chính là tình yêu thương của mọi người, chính vì thế muội tuyệt đối không được bỏ cuộc, nếu không muội sẽ thực sự phụ lòng mọi người.
Mãi lâu sau tâm trạng của A Tề mới ổn định trở lại, suy tư hồi lâu A Tề quyết định hướng mắt nhìn sang thi thể của Triều Tống, rồi nghĩ:
- Đúng vậy nếu giờ đây mình gục ngã thì sẽ phụ lòng tất cả hy sinh của mọi người.
A Tề cúi đầu khẽ lau đi nước mắt rồi nhìn đưa tay nắm lấy bàn tay cứng đờ và lạnh lẽo của Triều Tống rồi trầm lắng nói:
- Được, được… muội hứa với huynh...!kiếp sau...!chúng ta nhất định sẽ gặp… nhau trước… trước cả Phong ca… được không?
Nhìn thấy A Tề thất thế, lúc này Diệc Vương tự thấy mình đã nắm chắc đại cuộc nên mới không ngần ngại mà mở cổng thành bước ra, Tuệ Nghi cũng theo sau mà bước ra, quân binh của nguyên soái Chương Nghĩa cũng ào tới, cả hai bị bao vây bởi trăm ngàn quân binh, tận mắt chứng kiến bộ dạng thảm thương này của A Tề, Tuệ Nghi nghiến răng hướng mắt nhìn A Tề lạnh nhạt nói:
- Tề Vương, đây là báo ứng của cô, cô nhìn đi...!tất cả bọn họ… tất cả bọn họ… đều vì cô mà chết...!nhưng cô nên biết rằng… kẻ đáng chết nhất vốn không phải là bọn họ...!mà ngược lại...!chính là cô.
Diệc Vương gật đầu đồng tình với lời của Tuệ Nghi, thế là lại nghênh mặt nói lớn:
- Tất cả là lỗi của ngươi...!chỉ vì ngươi mà Triều tướng quân, phụ hoàng, mẫu hậu, ngay cả huynh đệ tốt nhất cũng vì ngươi mà chết...!nhưng...!suy cho cùng vì chúng ta có chung huyết thống với nhau… nên...!ta khuyên ngươi cũng đừng buồn nữa...!bởi vì rồi ta cũng sẽ tiễn ngươi đi cùng họ thôi...
Diệc Vương vừa nói vừa đắc ý mà cười phá lên rồi lại nói tiếp:
- Thiên Ý sao...!đúng là thiên ý mà...!ngày đó chính thiên ý đã chọn ngươi để trở thành thái tử của Thanh Lôi này… nhưng… chắc ngươi cũng không ngờ rằng...!cũng chính là thiên ý đã đưa ngươi đến bước đường này...!khi phải để ngươi… chết dưới tay ta...
A Tề nghe những lời đó liền trầm mặc mà suy ngẫm nói:
- Thiên… ý… sao?
Vừa dứt lời Diệc Vương nhìn sang những binh sĩ xung quanh rồi ra lệnh:
- Tất cả… xông lên.
Vừa nghe được lệnh tất cả binh lính ồ ạt xông lên, Toàn Phong buông thi thể Triều Tống xuống cầm kiếm liều chết chống trả, A Tề càng nghĩ càng không phục, càng nghĩ hai mắt càng sáng rực lên rồi hét to:
- Thiên ý sao...!ta không tin vào thiên ý… ta chỉ tin vào… nhân định… thắng thiên.
Hét to A Tề nổi điên cầm kiếm trên tay, xác khí đầy mình xông lên chém tan nát quân địch, những kẻ phải gánh chịu cơn lôi đình của A Tề, xác chết rải rác khắp nơi, chồng chất lên nhau, trăm ngàn binh nay chỉ còn vài chục, không lâu sau, A Tề dần thấm mệt, vung kiếm cắm xuống đất thở hổn hển, Toàn Phong thấy vậy liền lui về phía A Tề rồi hỏi:
- Muội còn chịu được không? .
Vừa hỏi xong, cả đoàn quân từ đâu ùa tới bù vào những khoảng trống, cả hai lại tiếp tục bị vây hãm, Tuệ Nghi nhìn Toàn Phong rồi nói:
- Toàn Phong ca ca huynh đầu hàng đi, nếu như huynh đầu hàng muội nhất định sẽ giúp huynh van xin Diệc Vương điện hạ.
A Tề dùng tay lao nhữnng giọt mồ hôi nhễ nhại khắp mặt, hít một hơi sâu nói:
- Phong ca chạy đi, người bọn chúng cần là muội, huynh mau chạy đi… muội sẽ yểm trợ cho huynh.
Toàn Phong nghe những câu nói đó, chạnh lòng suy nghĩ rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt A Tề nói:
- Ta không đi đâu cả, lần này không ai có thể chia cách chúng ta nữa, ta nhất định cùng muội cùng tiến cùng lui, có sống cùng sống, có chết cùng chết.
Tuệ Nghi nhìn thấy hai người họ tình chàng ý thiếp tựa như uyên ương chết không rời nhau càng tức giận hơn quát lớn:
- Các người còn chờ gì nữa, mau giết chết Tề Vương đi.
Diệc Vương nghe những lời đó cũng tức tối nói:
- Nếu hai người nghĩa nặng tình sâu như vậy thì hãy cùng nhau xuống suối vàng đi.
Nói xong Diệc Vương hô to cho binh lính xông lên, A Tề nhìn Toàn Phong mỉm cười nói:
- Sống cùng sống, chết cùng chết.