Ngày thứ ba sau hôn lễ của Thang Chấp và Từ Khả Du, Từ Khả Du gặp tai nạn xe.
Hôn lễ ấy có thể nói là nực cười, Thang Chấp nhớ lại mỗi một chi tiết trong đó.
Hôm đó, bạn bè cấp ba ngồi kín chỗ, những dải lụa trắng khẽ phấp phới, ánh mặt trời hầm hập khiến mu bàn tay cậu nóng rẫy.
Tay Từ Khả Du kéo lấy cánh tay cậu, cô ngẩng mặt lên, gọi tên cậu —— nghi thức sắp kết thúc, chú rể phải hôn cô dâu.
Thang Chấp cúi đầu, nhìn Từ Khả Du, lông mi của Từ Khả Du rung rung dưới ánh mặt trời, ngượng ngùng nói với Thang Chấp: “Ông xã.”
Thang Chấp không đáp Từ Khả Du ngay, mà giương mắt nhìn Từ Thăng ngồi hàng ghế đầu tiên. Từ Thăng cũng đang nhìn cậu, bởi vậy khoảnh khắc ánh mắt hai người tiếp xúc chỉ ngắn ngủi bằng một cái chớp mắt.
Từ Thăng khẽ nắm bàn tay của bà Từ đang ngồi trên xe lăn, ngồi rất ngay ngắn. Anh thả lỏng, điềm tĩnh nhìn Thang Chấp, gật đầu ra hiệu với Thang Chấp.
Thang Chấp không tìm ra được chút cảm xúc nào trong ánh mắt Từ Thăng.
So với thân phận là anh trai của cô dâu, Từ Thăng càng giống như một đạo diễn đang làm việc của mình, thản nhiên nhìn người diễn viên anh dùng catse rất cao thuê về đang diễn xuất, chứ chẳng có chút hứng thú nào với cái hôn lễ này.
“Ông xã!” Từ Khả Du lại nhỏ giọng gọi Thang Chấp một tiếng, nhắc nhở cậu đến lúc phải hôn rồi.
Thang Chấp lại cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy Từ Khả Du nhắm mắt lại, chần chờ hai giây, hôn lên mi tâm của cô, sau đó choàng tay ôm cô lại.
Có lẽ là vì nụ hôn chần chờ rất lâu của Thang Chấp cuối cùng cũng hạ xuống, các quan khách thở ra một hơi, sau một đợt yên tĩnh ngắn ngủi, những tiếng hò reo vui mừng phá vỡ bầu không khí trì trệ ấy, mọi người từ bốn phương tám hướng vọt tới chỗ Thang Chấp.
Cậu nhìn thấy gò má như kem sữa của Từ Khả Du hiện lên một nụ cười hạnh phúc, nhìn thấy những trái bóng bay màu lam nhạt, thảm cỏ màu xanh lục và mặt trời, sau đó ngửi được mùi hương hơi chan chát của cỏ tươi.
Không biết vì cớ gì, ba ngày sau, khoảnh khắc nghe thấy quản gia run rẩy thông báo tin tức Từ Khả Du gặp tai nạn, trước mắt Thang Chấp đột nhiên hiện lên những hồi ức không liên quan đến Từ Khả Du, mà là đôi mắt không lẫn chút tình cảm nào, lạnh lùng như mang theo điềm xấu của Từ Thăng. có ăn có học đéo đọc truyenfull
Hai tháng trước, đêm ngày 4 tháng 2, Từ Thăng tìm đến Thang Chấp.
Lúc đó Thang Chấp không thể chịu nổi bị Từ Khả Du quấy rầy, lén lút từ chức, được cấp trên cũ giới thiệu, chạy đến thành phố lân cận, tìm được công việc quản lý kho của một nhãn hàng trong trung tâm thương mại, còn thuê một phòng trọ nhỏ gần đó.
Cậu đổi công việc quá gấp, không có thời gian chọn nhà đàng hoàng, chuyển qua rồi mới phát hiện những vật dụng gia đình nhìn thấy ở trên mạng đều bị khách trọ trước cầm đi hết rồi. Trong nhà ngoại trừ giường, sô pha và TV mà chủ nhà vừa mua thì không còn gì khác.
Nhưng mà cho dù ở một căn nhà trọ không có thứ gì, cũng còn tự do hơn là bị một cô gái nhà giàu thần kinh có vấn đề mà không khám bệnh kịp thời bám đuôi —— ít nhất nửa đêm sẽ không bị điện thoại nặc danh làm phiền, nghe mấy lời vô nghĩa của Từ Khả Du trong điện thoại, nói rằng cô đang ở dưới lầu nhà Thang Chấp, muốn Thang Chấp lập tức đi xuống, dẫn cô bỏ trốn.
Lúc Từ Thăng xuất hiện, Thang Chấp vừa cắt xong hoa quả trong tủ lạnh, ngồi trên sô pha.
Giây phút TV vừa được bật lên, một tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ chuông cửa.
Thang Chấp sửng sốt một lúc.
Bởi vì trốn Từ Khả Du nên cậu vẫn chưa nói địa chỉ cho ai biết. Ở nhà trọ mới hai tuần, lần đầu tiên cậu nghe được tiếng chuông cửa.
Hô hấp của Thang Chấp hơi nghẹn lại, tim trùng xuống, không đứng lên ngay.
Tiếng nhạc vang lên một đợt rồi ngừng lại, nhưng chỉ ngừng hai giây, sau đó lại tiếp tục vang lên.
Gió bên ngoài không nhỏ, thổi vào cửa kính, va vào khung cửa sổ kêu lạch cạch, âm thanh trong tivi rất khẽ, càng làm nổi bật tiếng chuông cửa lớn hơn.
Thang Chấp không còn cách nào ngó lơ, trong lòng lo âu, ngồi thêm một hồi nữa, cuối cùng cũng đứng dậy, ra đến cửa, nhìn vào mắt mèo ngó ra ngoài.
Đèn cảm ứng ở cửa hơi tối, cậu không nhìn rõ tướng mạo chính xác của người đứng ngoài, nhưng có thể chắc chắn là hai người đàn ông khá cao, chí ít không phải Từ Khả Du.
Thang Chấp cao giọng, hỏi: “Ai vậy?”
“Chào Thang tiên sinh, tôi là Giang Ngôn…” Một trong hai người ở ngoài giống như sợ cậu nghe không rõ, nói rất to, “Chúng tôi có một chút chuyện gấp muốn nói trực tiếp với cậu, xin hỏi cậu có thể mở cửa cho chúng tôi không?”
Dứt lời, bên dưới cửa truyền tới hai mảnh giấy: “Cậu xem đi, đây là danh thiếp của chúng tôi.”
Thang Chấp cúi người nhặt lên, một tấm là trợ lý tổng giám đốc của bất động sản Từ thị – Giang Ngôn, tấm còn lại chỉ có tên, không có chức danh, ghi là Từ Thăng.
Thang Chấp nhìn chằm chằm tên Từ Thăng mấy giây, cuối cùng cũng mở cửa.
Từ Thăng mặc một bộ đồ tây màu xám đậm, không hề ăn nhập gì với hàng hiên dơ bẩn và bừa bãi này. Anh đứng ngoài cửa nhà Thang Chấp, hơi cụp mắt, nhìn Thang Chấp, gật đầu: “Chào cậu.” Dáng người anh khá cao to, Thang Chấp cũng không thấp, vậy mà cũng phải ngẩng đầu mới có thể đối mặt với anh.
Trên hàng hiên chỉ có một chiếc đèn, ánh đèn cũng mờ tối, nửa gương mặt trái của Từ Thăng ánh lên bóng mờ của sống mũi.
Giây phút đầu tiên Thang Chấp nhìn thấy Từ Thăng, chỉ cảm thấy con người này anh tuấn đến nỗi có hơi quá mức.
Từ Thăng có hàng xương lông mày rất cao, hốc mắt rất sâu, mí mắt thoáng rũ xuống, sống mũi rất thẳng, đôi môi mỏng, cằm góc cạnh, trên gương mặt có một chút khí chất nước ngoài.
Ánh mắt anh hờ hững, khách sáo đến mức gần như thờ ơ, nói với Thang Chấp: “Tôi là anh trai của Từ Khả Du.”
Thang Chấp giật mình, đối diện với anh mấy giây, lùi lại một bước: “Vào đi.”
Từ Thăng bước vào nhà, Giang Ngôn đợi ngoài cửa.
Thang Chấp không định giữ Từ Thăng ở lại lâu, bởi vậy nên không rót nước, chỉ bảo Từ Thăng ngồi lên sô pha, còn mình thì kéo một cái ghế lại, ngồi cách đó không xa, trực tiếp đi vào vấn đề: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Từ Thăng không trả lời ngay, mà dùng một phút nhìn Thang Chấp và căn nhà của cậu, giống như đang chấm điểm Thang Chấp vậy.
Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng chắc đang nghĩ “Từ Khả Du sao lại thích loại người này”.
Trùng hợp là Thang Chấp cũng đang nghĩ, Thang Chấp cũng muốn biết đáp án.
Chừng nửa phút sau, Từ Thăng cuối cùng cũng mở miệng: “Cậu Thang, cậu và Từ Khả Du có từng hẹn hò chưa?”
Thang Chấp nói: “Chưa từng.”
Từ Thăng có vẻ như không bất ngờ, bình tĩnh nói với Thang Chấp: “Nhưng mà hai tuần cậu đi, nó đã cắt cổ tay ba lần, nói nếu không thể ở bên cậu thì sẽ chết mất.”
Thang Chấp nhíu mày, Từ Thăng lại nói: “Bình thường tôi bận công việc, thiếu quan tâm đến Khả Du, không rõ đời sống tình cảm của nó lắm, cũng không biết vấn đề về tinh thần của nó đã đến mức cần phải chữa trị.”
“Tôi định cho Khả Du vào bệnh viện Minh Tâm khám, nhưng nó không chịu.” Nói đến đây, Từ Thăng đột nhiên dừng lại nhìn Thang Chấp một lúc.
Anh hình như đang đợi Thang Chấp hỏi vì sao Từ Khả Du không chịu đi chữa bệnh, để anh thể hiện rõ hơn ý đồ anh đến đây.
Thang Chấp cũng định hỏi một câu, nhưng ánh mắt của Từ Thăng và lúc anh tạm dừng, khiến cậu cảm thấy lo lắng và khó chịu, cho nên cậu không tiếp lời, chỉ lười biếng mà hỏi ngược lại: “Dẫn người bệnh tâm thần đi chữa bệnh tâm thần, còn phải trưng cầu ý kiến của người bệnh tâm thần sao?”
“Là thế này…” Từ Thăng giải thích, “Bác sĩ và tôi đều hy vọng khi nó nhập viện có thể có được cảm xúc ổn định, phối hợp trị liệu.”
Thang Chấp dừng lại một chút, rồi mới “ừm” một tiếng, hỏi: “Phải làm thế nào cô ấy mới ổn định?”
“Khả Du có ra một điều kiện, tôi đã đồng ý rồi.”
“Điều kiện gì?”
Từ Thăng nhìn Thang Chấp, tự nhiên và lưu loát nói cậu biết: “Nó muốn kết hôn với cậu.”
Có một giây phút ngắn ngủi, Thang Chấp hoài nghi mình nghe nhầm.
Cậu liếc Từ Thăng, biểu cảm của Từ Thăng rất chân thực khiến người ta hoàn toàn không nghĩ ra được lời nói hoang đường này xuất phát từ miệng anh.
“Từ Khả Du muốn kết hôn với tôi, anh đồng ý thì có tác dụng gì?” Thang Chấp nghi hoặc đặt câu hỏi.
“Nếu như cậu có thể kết hôn với nó…” Từ Thăng không trả lời cậu, tự nói tiếp, “Tôi có thể cho cậu một số tiền đủ cho cậu cả đời không lo ăn mặc.”
“Đương nhiên, nếu như cậu có yêu cầu khác, cũng có thể trực tiếp nêu ra…” Anh bổ sung, “Chỉ cần có thể khiến nó thuận lợi chữa bệnh, chúng ta đều có thể bàn bạc.” Sau đó anh nói ra một con số.
Có thể con số này đối với Từ Thăng chẳng đáng là bao, bởi vì biểu cảm của anh chẳng có chút biến hóa nào, nhưng đối với Thang Chấp mà nói, đây quả thật là số tiền mà cậu có tiêu cả đời cũng không hết.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, nhất thời không biết phải nói gì, trong lúc im lặng, Thang Chấp nghĩ tới một vài chuyện cũ vụn vặt. Cậu đột nhiên nghĩ đến buổi chiều hôm mẹ cậu bị phán án tù chung thân và mặt trời nhợt nhạt treo ở trên cao ngày hôm ấy.
Cậu nghĩ đến buổi sáng sớm cậu bị đuổi học vào ba năm trước, cậu đeo cặp sách trên lưng, trong tay nắm chặt dây quai cặp rũ xuống, một mình đi qua những con đường trống rỗng, cả Tân Cảng đều nổi gió to, gió thổi rát cả tai cậu, nhưng cậu vẫn cứ đi.
Thang Chấp nhớ lại ngày cậu gặp lại Từ Khả Du, Từ Khả Du mua tất cả quần áo, giày dép và túi xách ở cửa hàng nơi cậu làm việc.
“Gói hết lại cho em…” Từ Khả Du nói, “Em mua hết tất cả, tính vào doanh thu của anh.” Thang Chấp không cần cô đem doanh thu lại cho mình, không muốn gặp cô, cậu đổi ca với đồng nghiệp, được đồng nghiệp thông báo Từ Khả Du không gặp được cậu, tìm mấy tên cao to lực lưỡng canh giữ ngoài cửa tiệm.
Từ Khả Du lúc đó cùng với Từ Thăng trầm tĩnh lý trí trước mắt có vẻ như không giống nhau điểm nào, nhưng lại tựa như chẳng khác nhau là bao.
Thang Chấp đột nhiên, từ trong thâm tâm, cười với Từ Thăng: “Các người lắm tiền thật.”
Nhưng không biết là Từ Thăng thật sự không hiểu hàm ý của Thang Chấp, hay là giả vờ không hiểu, vẫn dùng giọng điệu ôn hòa và lãnh đạm hỏi Thang Chấp: “Chưa đủ sao? Cậu muốn bao nhiêu, có thể tự đưa ra.” Giống như Thang Chấp là một món hàng bày trên kệ.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, nói với anh: “Cút.”
Sắc mặt của Từ Thăng vẫn không thay đổi, giống như chưa hề bị Thang Chấp mạo phạm thô lỗ, anh nhìn Thang Chấp một lúc, đột nhiên gọi tên Thang Chấp, nói một cách hàm ý: “Theo như tôi được biết, thứ sáu tuần thứ hai mỗi tháng, cậu đều đi đến trại giam nữ Trình Sơn.”
Thang Chấp ngẩn người.
Một luồng khí lạnh từ trong xương sống Thang Chấp len lỏi chui ra, lẫn theo lửa giận xông thẳng đến đầu ngón tay và đỉnh đầu cậu, bật ra một câu chửi thề với Từ Thăng, lập tức đứng dậy, mắng: “Mỗi tháng tôi đi đâu thì liên quan đếch gì đến anh?”
Sau đó chỉ tay ra ngoài cửa: “Anh cút khỏi đây ngay lập tức.”
Có vẻ như Từ Thăng đã liệu trước Thang Chấp sẽ phản ứng dữ dội như vậy, anh khẽ nhíu mày, nhìn Thang Chấp, qua một lúc sau mới nói: “Cậu không cần phải kích động như vậy, tôi chỉ muốn hỏi, cậu không muốn gặp mặt mẹ cậu ở ngoài trại giam sao?”
“Tôi tìm người xem thử vụ án của bà…” Từ Thăng nói, “Không phải là không có đường phản án.”
Thang Chấp nhìn chằm chằm vào mặt Từ Thăng, lửa giận từ từ lặn tăm, chỉ còn lại mất mặt và một ít đau lòng. Cậu cảm thấy bản thân vô dụng, yếu đuối, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào.
Qua một lúc lâu, cậu mới đáp: “Mẹ tôi bị phán án tù chung thân, đó là quyết định cuối cùng rồi.”
“Tôi biết. Tôi chỉ hỏi cậu có muốn hay không.” Từ Thăng nói rất đơn giản.
Thang Chấp cúi đầu nhìn Từ Thăng, khó mà không chú ý tới gương mặt anh tuấn của anh và bộ đồ tây đắt tiền, ở trong gian phòng khách đầy vật dụng giá rẻ nhìn rất nổi bật, không ăn nhập gì với tất cả mọi thứ của Thang Chấp.
Sau này khi nhớ lại, Thang Chấp luôn cảm thấy lúc đó trong lòng mình có vô số cảm xúc kịch liệt trào dâng.
Ví dụ như khuất nhục và không cam lòng, phẫn nộ và áp lực, lo âu và khát cầu; ví dụ như nỗi căm hận Từ Thăng và Từ Khả Du cao cao tại thượng, hận bản thân yếu đuối vô dụng; ví dụ như nỗi khát khao không đáng nói đến, muốn mẹ lấy lại được tự do, sợ Từ Thăng lừa gạt cậu, cho cậu hy vọng thật lớn, cuối cùng toàn là hư ảo.
Cậu cảm thấy bản thân dường như phải đắn đo cả một đêm mới có thể quyết định được.
Nhưng thực tế, Thang Chấp lại không để Từ Thăng đợi lâu, có lẽ chỉ mười giây, hoặc mười lăm giây, liền nói với Từ Thăng: “Tôi muốn”