Sở trường của Thang Chấp là thích ứng; sở trường của Từ Khả Du là hiểu lầm, là mắt điếc tai ngơ; sở trường của Từ Thăng là kén cá chọn canh.
Trước khi Từ Khả Du gặp tai nạn, Từ Thăng rất ít nói chuyện với Thang Chấp. echkidieu2029.wordpress.com
Đối thoại của hai người chủ yếu xoay quanh biểu hiện của Thang Chấp trước mặt Từ Khả Du.
Lúc đó thái độ của Từ Thăng đối với Thang Chấp rất lãnh đạm, bình thường không bao giờ để ý đến Thang Chấp, còn thích nhờ Giang Ngôn truyền lời, giống như là nói chuyện với Thang Chấp nhiều thêm vài câu thì sẽ nhiễm một loại bệnh kỳ quái nào đó. đọc ở truyenfull sẽ bị virus
Nhưng mà nói thật ra, Thang Chấp có thể hiểu được Từ Thăng.
Dù sao thì nếu Thang Chấp giống như Từ Thăng, là một đại thiếu gia của xã hội thượng lưu từ nhỏ ăn sung mặc sướng, rất có thể cũng sẽ xem thường một người không chỉ có mẹ ngồi tù mà còn bị trường đuổi học.
—— Người coi thường Thang Chấp rất nhiều, nhiều đến nỗi mà cậu chẳng thèm để tâm nữa.
Hiện giờ trong nhà không còn người giúp việc, mà sức khỏe của Giang Ngôn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phỏng vấn tuyển dụng cũng cần thời gian, Từ Thăng chỉ đành phải miễn cưỡng ở cùng Thang Chấp mấy ngày.
Cách anh đối xử với Thang Chấp cũng lặng lẽ thay đổi một ít, nhưng những lời anh nói ra Thang Chấp đều không thích nghe, thà rằng không nói. đọc ở sstruyen cũng có virus
Tuần này lịch trình của Từ Thăng rất ít, chuyện cần Thang Chấp làm trợ lý không nhiều. Nhưng Từ Thăng tuy là một người không biết gì, nhưng lại có yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống, khác biệt rất lớn với cái người “dễ ở chung” trong miệng Giang Ngôn.
Ví dụ như lúc ăn cơm sẽ chê “xếp đĩa quá xấu”, “cơm khô quá”, “món này mấy bữa trước ăn rồi”. Hoặc là lúc Thang Chấp theo anh ra ngoài, anh liên tục đánh giá cách ăn mặc của cậu. echkidieu ko có wattpad
Thang Chấp có tổng cộng bốn bộ đồ tây, lúc mặc cái bộ hôm tham dự sinh nhật của Từ Ngạn Lộ, Từ Thăng sẽ nói “Cậu lại béo lên rồi”; lúc mặc hai bộ cậu mua hồi trước, Từ Thăng nói “Nhìn rẻ tiền quá”; mặc bộ đồ hôm đám cưới thì Từ Thăng hỏi “Cậu lại muốn kết hôn à”.
Rất nhiều lời phàn nàn chỉ trong vòng vài ngày, Thang Chấp cảm thấy tính cách của bản thân đã bình tĩnh và hiền hòa hơn rất nhiều, sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà tức giận nữa. đọc truyenfull tối đái dầm
Có lúc nghe thấy lời nào không được thuận tai, trong lòng thầm niệm kinh Phật, qua thì cũng qua rồi.
Công việc Từ Thăng phải xử lý nhiều hơn Thang Chấp tưởng tượng.
Anh có chức vụ ở tận mấy công ty con trực thuộc tập đoàn Từ thị, nội dung công việc phức tạp, nhưng mà công ty nào cũng có sẵn thư ký dành riêng cho Từ Thăng, Thang Chấp chỉ cần bàn giao với bọn họ đúng lúc, xác nhận lịch trình của Từ Thăng.
Từ Hạc Phủ hình như cũng giao cho Từ Thăng quản lý hai công ty cảng lớn nhất của Từ thị. Một công ty thuộc phía tây bắc Tân Cảng, một cái khác ở phía nam. Cứ cách ba ngày, Từ Thăng lại phải đến đó một lần.
Nhớ đến tình trạng sức khỏe của Giang Ngôn, Thang Chấp mỗi khi gặp phải chuyện gì không hiểu, đều sẽ ghi chép lại, đợi hôm nào đến bệnh viện hỏi luôn một thể.
Có một vài vấn đề hình như Giang Ngôn không tiện trả lời, sẽ ấp úng chuyển đề tài.
Thật ra Thang Chấp không có ý thăm dò cơ mật công việc của Từ Thăng, cũng không yêu thích công việc này lắm, hy vọng lớn nhất của Thang Chấp là Giang Ngôn có thể nhanh chóng hồi phục, lấy lại trọng trách này.
Ngày thứ mười kể từ hôm xảy ra tai nạn, Từ Khả Du rốt cuộc cũng được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ và Từ Thăng từng nói chuyện riêng, Thang Chấp không rõ họ nói gì, sau đó trên đường về nhà Từ Thăng rất yên lặng, cậu nghĩ có lẽ tình hình của Từ Khả Du không được khả quan lắm.
Cũng trong tối nay, Từ Thăng đột nhiên nhận một cuộc điện thoại từ ông ngoại, nói hôm sau sẽ đi công tác một thời gian ngắn ở thành phố lân cận.
Ông ngoại ở trong điện thoại nói với Từ Thăng, gần đây Từ Cẩn qua lại thân thiết với một nhà giàu mới nổi ở thành phố lân cận, muốn cùng bỏ vốn mở một công ty chứng khoán.
Từ Hạc Phủ không tin tưởng lắm cái người gọi là “nhà giàu mới nổi”, ông bảo thư ký mời gặp mặt, đối phương vui vẻ đồng ý, nhưng vì ông đang bận rộn, nên quyết định để Từ Thăng thay ông đi một chuyến, cũng sang xem công ty đối phương thế nào, phán đoán xem có nên tin tưởng hay không.
Từ Thăng không dám phỏng đoán dụng ý của Từ Hạc Phủ, cũng không có lập trường để từ chối, nhanh chóng đồng ý.
Cúp điện thoại, anh ngẩng đầu nói với Thang Chấp: “Giúp tôi xếp hành lý đi hai ngày, ngày mai cậu đi cùng tôi.” Thư phòng rất lớn, Thang Chấp ngồi ở vị trí mà lúc trước Giang Ngôn thường ngồi, cách Từ Thăng chừng hai mét.
Từ Thăng liếc một cái là biết Thang Chấp lại đang lén lút cúi đầu xem ảnh thú cưng, nghe anh nói xong, Thang Chấp lập tức tắt màn hình, đặt điện thoại lên bàn, quay đầu cố gắng bình tĩnh nói “Được”.
Giống như một học sinh kém lên lớp xem tiểu thuyết bị giáo viên tóm được.
“Phải ra ngoài sao?” Thang Chấp hình như có hơi tò mò, hỏi.
Đuôi mắt Thang Chấp rất dài, hơi vểnh lên, không biết vì sao, mắt cậu luôn có vẻ ướt át hơn, cũng dung tục hơn người khác.
Bình phẩm công bằng thì Từ Thăng cho rằng Thang Chấp trời sinh đã không thể sang chảnh lên được.
Bởi vì cho dù có giới thiệu Thang Chấp với người khác thế nào, chỉ cần Thang Chấp giơ tay nhấc chân, người khác đều sẽ nảy sinh những suy nghĩ không lành mạnh về thân phận thực tế của cậu.
Đối với Từ Thăng mà nói, đây là một chuyện vô cùng phiền phức.
Nếu không phải bây giờ bên cạnh Từ Thăng không có ai dùng được, thì anh chắc chắn sẽ không cố chịu đựng và nhẫn nại như thế này.
“Đi đâu vậy?” Thang Chấp chẳng phát hiện ra gì, tiếp tục hỏi.
Từ Thăng nói: “Thông Giang.”
Thang Chấp ngẩn ra một lúc, chần chừ gật gật đầu, qua mấy giây, cậu đột nhiên nói với Từ Thăng: “Tôi còn tưởng rằng sẽ không quay lại đó nữa.”
“Còn chưa từ chức cho đàng hoàng.” Cậu lại nói.
Từ Thăng biết cậu đang nói cái gì, nhưng mà không tiếp lời cậu.
Lúc đó Giang Ngôn tốn rất nhiều công sức mới tìm được Thang Chấp ở Thông Giang.
Bởi vì Thang Chấp đi quá quyết tuyệt, cậu mua số điện thoại mới, nửa đêm kéo vali bắt xe đi luôn, không đi bằng phương tiện giao thông nào cần xác nhận thân phận, năng lực chống trinh sát vẫn rất mạnh, trước tiên sang một thành phố khác, chuyển mấy chuyến tàu điện ngầm, rồi đổi xe đến Thông Giang. đọc sstruyen ra đường bị chim ỉa lên đầu
Lúc Giang Ngôn báo cáo cho Từ Thăng về tình hình điều tra, Từ Thăng chỉ cảm thấy người này phản ứng quá độ.
Từ Khả Du chân yếu tay mềm, chẳng qua chỉ là thích cậu ta thôi, hà tất phải làm như tội phạm giết người trốn cảnh sát.
Nhưng nhớ lại đêm trước hôn lễ, biểu hiện của Thang Chấp khi bị Từ Khả Du ép trên sô pha, Từ Thăng cảm thấy có thể cậu có ám ảnh gì đó.
Đương nhiên, sức khỏe tâm lý của Thang Chấp không liên quan gì đến Từ Thăng, Từ Thăng sẽ không tốn nhiều thời gian suy nghĩ chuyện này.
“Bây giờ chúng ta đi dọn hành lý luôn hả?” Thang Chấp hỏi Từ Thăng.
Từ Thăng vẫn còn nhiều công việc phải làm, nói “Chưa”, rồi bảo Thang Chấp đợi.
Thang Chấp ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Từ Thăng xem xong tài liệu về công ty đối phương mà Từ Hạc Phủ gửi tới, khi ngẩng đầu lên, phát hiện đã qua mười hai giờ, mà Thang Chấp đã gục trên bàn ngủ mất rồi.
Đây là tình huống mà khi Giang Ngôn còn làm việc chưa bao giờ xuất hiện.
Từ Thăng đứng dậy, đi đến bên cạnh Thang Chấp, cúi đầu nhìn cậu.
Áo khoác của Thang Chấp đã cởi rồi, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chất vải có vẻ hơi mỏng, dán chặt trên lưng cậu, thuận theo đường cong lưng kéo dài xuống.
Hai bàn tay cậu cuộn tròn, đặt trên bàn, một nửa mặt úp vào cánh tay, nửa còn lại phơi ngoài không khí, lông mi và gò má cậu có vẻ rất mềm, nhìn rất ngoan hiền.
Có thể Từ Khả Du thích dáng vẻ “lương thiện” này của cậu. Từ Thăng lập tức nghĩ như vậy.
Từ Thăng đứng một lúc, không biết nên gọi người ta dậy thế nào, trước tiên hắng giọng một cái, Thang Chấp nhúc nhích.
Anh nghĩ, nhân lúc này gọi Thang Chấp dậy luôn.
Nhưng khi tay anh gần đặt lên vai Thang Chấp, lại không đặt xuống hẳn, bởi vì anh không muốn đụng vào Thang Chấp lắm, dù đã cách một lớp áo sơ mi.
Cuối cùng anh cầm cây bút máy trên bàn, dùng cán bút chọt chọt vào cánh tay Thang Chấp mấy cái, Thang Chấp rốt cuộc cũng có dấu hiệu tỉnh, Từ Thăng lập tức thả bút lại trên bàn.
Thang Chấp nhúc nhích một lúc, ngẩng đầu, mắt vẫn chưa mở hết, bộ dạng như vẫn đang say giấc, thở dài một tiếng không chút mặt mũi, đầu ngã trái ngã phải, qua mấy giây mới chuyển sang nhìn Từ Thăng, hỏi anh: “Xong rồi sao?”
Mặt Từ Thăng xưng xỉa, không nói gì.
Thang Chấp vì chỉ làm trợ lý tạm thời, không có đạo đức nghề nghiệp gì, mơ mơ màng màng chống bàn đứng dậy. Từ Thăng nhìn thấy rõ ràng dấu vết bị tay áo sơ mi tì lên mặt trái của cậu, chắc chắn là đã ngủ rất lâu rồi.
“Buồn ngủ quá đi.” Thang Chấp nói với Từ Thăng, sau đó cúi đầu, rồi ngẩng lên, hình như đang vận động cổ.
“Giúp tôi xếp hành lý.” Từ Thăng lạnh lùng nhắc nhở cậu.
“Ò…” Thang Chấp có vẻ cuối cùng cũng tỉnh táo được tám phần, giật mình nói, “Phải rồi.”
Từ Thăng không muốn nói chuyện với cậu nữa, quay người ra ngoài, Thang Chấp vội vàng đi theo. Không biết là do ngủ nhiều chân mềm, hay là do vướng phải cái gì, Thang Chấp đột nhiên bổ nhào về phía trước, theo bản năng chộp lấy tay áo Từ Thăng.
Từ Thăng bị cậu túm lại lùi về sau, hai người đâm sầm vào nhau.
Thang Chấp không bắt được cánh tay Từ Thăng, nhưng nhiệt độ từ những ngón tay cậu vẫn len lỏi qua tay áo, truyền đến da Từ Thăng.
Từ Thăng cúi đầu nhìn Thang Chấp, không nói gì, anh nhìn thấy đôi môi đỏ tươi của Thang Chấp mím lại rồi nhanh chóng buông tay ra, giống như vừa làm sai chuyện gì đó, chột dạ cách xa Từ Thăng.
Tay áo Từ Thăng nhăn rồi, cánh tay vẫn còn cảm giác vải ma sát, nóng lên một cái kỳ lạ.
Anh nhìn Thang Chấp một lúc, không nói gì, xoay người lại, rồi đi thẳng ra ngoài.