*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Thiều từ nhỏ đã ra nước ngoài định cư, rất ít khi về Tân Cảng, lần này muốn đi ăn ở một nhà hàng thủy cung (*), Từ Thăng bảo Giang Ngôn bao chỗ.
(*) nhà hàng thủy cung:
Nhà hàng này là một đoạn đường có vòm kính, vốn nhà hàng chỉ có thể chứa được bốn bàn khách, sau khi bỏ đi bớt ba bàn, nhìn có vẻ cũng không rộng lắm.
Từ Thăng đến hơi sớm, dựa lưng vào ghế, ngồi trong một không gian bốn bề toàn là màu xanh của nước biển và đủ loại cá biển, đợi Triệu Thiều.
Có một đàn cá nhỏ màu vàng mũm mĩm bơi qua bơi lại, vô cùng nổi bật, Từ Thăng nghĩ loại cá này là kiểu Thang Chấp thích.
Thang Chấp thích những động vật béo tròn, ví dụ như báo biển, chó con, cánh cụt Nam Cực, còn có cả con thỏ được cắt từ miếng lê.
Từ Thăng thu hồi tầm mắt, liếc đồng hồ, nhanh chóng nghĩ đến bộ dạng rầu rĩ của Thang Chấp lúc anh ra khỏi cửa.
Triệu Thiều vẫn chưa tới, Từ Thăng vẫn còn nhiều thời gian, vì thế anh nhắn một tin ngắn cho Thang Chấp, nói với cậu: “Hôm nay cậu có thể tiếp tục tới bệnh viện.”
Năm phút sau Thang Chấp mới trả lời Từ Thăng hai chữ “Cám ơn”, nhất định là vì tâm trạng không vui, nên Thang Chấp mới trở nên bướng bỉnh như vậy, không thêm mấy biểu cảm kì lạ và buồn cười gì đó nữa. echkidieu2029.wordpress.com
Từ Thăng tắt màn hình, không muốn quá quan tâm đến chuyện của Thang Chấp nữa.
Lát sau, cửa nhà hàng bỗng nhiên truyền tới tiếng động khe khẽ, Triệu Thiều bước vào, nói “Hi” với Từ Thăng.
Hôm nay Triệu Thiều mặc một bộ đồ trang trọng hơn so với lúc gặp mặt ở Houghton, vừa ngồi xuống liền bắt đầu than phiền: “Đi cúng bái sao mà mệt vậy chứ.”
“Gần đến ngày tự dưng nói tôi cũng phải đi, vốn dĩ đã hẹn đi xem lễ hội âm nhạc.” Mặt cô tỏ vẻ bất mãn, “Uổng công mua cả vé rồi, còn bắt tôi mặc thế này.”
Phục vụ đến đưa thực đơn cho cô, cô nhận lấy rồi xem.
Xem một hồi, Triệu Thiều đột nhiên liếc Từ Thăng, dừng một chút rồi nở một nụ cười hết sức vi diệu, giống như đột kích kiểm tra, hỏi: “Từ tiên sinh có đề cử món ăn nào không?”
Từ Thăng nhìn ra ý của cô, mỉm cười nói: “Tôi cũng chưa từng đến đây.”
“Vậy sao…” Triệu Thiều hình như không tin, tay nâng má, cười ma mị, truy hỏi, “Người lần trước gọi điện thoại cho anh thì sao, chưa từng dẫn đến đây ăn à?”
Từ Thăng biết mình không nên thừa nhận bất kì chuyện gì, chỉ cần đơn giản nói với Triệu Thiều là cô hiểu lầm rồi, đó chỉ là điện thoại công việc mà thôi.
Chỉ là những câu chữ không phức tạp, nhưng lại không dễ nói thành lời.
“Không cần giả vờ với tôi đâu.” Triệu Thiều tiếp tục giật giây, “Nói tôi nghe đi, tôi chỉ muốn biết món gì ngon thôi.”
Từ Thăng phát giác khi Triệu Thiều nói chuyện có một loại tự tin không hề bị lay động.
Chắc là xuất phát từ nguyên nhân có rất nhiều người thương cô, đáp ứng tất cả những sở thích và ham muốn của cô một cách vô điều kiện, vì thế cô mới có một ánh mắt chưa từng phải chịu tổn thương hay là tràn ngập lo lắng.
Triệu Thiều rất được cưng chiều ở nhà họ Triệu, đây cũng là lí do Từ Hạc Phủ hy vọng Từ Thăng kết hôn với cô.
Thật ra Từ Thăng lại nghĩ đến cảnh Thang Chấp khóc ở trên bàn làm việc, nhưng anh lại không để tâm, ôn hòa nói với Triệu Thiều: “Quả thật không có.”
Triệu Thiều cuối cùng cũng bỏ cuộc, hoặc có lẽ là muốn giảm bớt ngượng ngùng, bảo Từ Thăng lúc tán gẫu thì bớt gánh nặng đi, cuối cùng cô nhắc tới bạn trai cũ của mình và vết thương lòng mà cô từng phải chịu.
Hai người vừa ăn vừa nói, Triệu Thiều bỗng nhiên hỏi Từ Thăng: “Buổi chiều anh có rảnh không?” kẻ đọc truyenfull cũng là tội phạm ăn cắp chất xám
Từ Thăng nói rảnh, cô nói tiếp: “Ăn xong có thể cùng tôi đến thủy cung bên cạnh nhà hàng không?”
“Tôi đã bảo thư ký của ba tôi giúp mua vé rồi.” Cô nói.
Từ Thăng ngược lại không ngờ kiểu người sênh ca hằng đêm như Triệu Thiều cũng đi đến một nơi chỉ có Thang Chấp thích như thủy cung.
Nhưng mà thời gian của anh vốn để dành cho Triệu Thiều, không suy nghĩ gì liền đồng ý, nói với cô: “Được.”
Có lẽ là phát giác ra anh hơi bất ngờ về việc cô muốn đi đến thủy cung, Triệu Thiều vừa ngại ngùng vừa hùng hồn nói: “Động vật nhỏ ai mà chẳng thích, hơn nữa tôi là về với ba mẹ để cúng tổ tiên, không thể ngày ngày đến quán bar được, đúng không. Thủy cung này rất nổi tiếng, chắc chắn không phải kiểu chỉ toàn là con nít như anh tưởng đâu.”
Cô lại nói mình ở Tân Cảng đã không còn bạn bè nào quen biết nữa rồi, mấy ngày nay ở trong nhà ngột ngạt quá, hơn nữa cũng không có lí do chính đáng của cô không để cô ra ngoài, chỉ có thể kéo đối tượng xem mắt đi thôi.
“Ừm.” Từ Thăng gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Cô nhìn Từ Thăng, dừng một chút, Từ Thăng đột nhiên nhớ đến một chuyện, anh quên đem theo quà mà ông ngoại anh chuẩn bị.
Từ Thăng liền gửi tin nhắn cho tài xế, bảo anh ta về nhà lấy rồi nhanh chóng quay lại đây. bọn reup wattpad là chó
Khi nhận được điện thoại của tài xế, Thang Chấp vừa mới ngủ bù liền tỉnh giấc.
Điện thoại ở đầu giường cứ không ngừng rung lên, Thang Chấp mơ màng bắt máy, tài xế ở bên kia hỏi cậu: “Thang tiên sinh, nửa tiếng sau cậu có thể cầm quà mà Từ tiên sinh định tặng cho Triệu tiểu thư xuống dưới lầu đưa cho tôi không?” bọn đọc bản reup là heo
Thang Chấp ngẩn người, nói được, lại hỏi tài xế: “Anh ấy quên đem theo hả?”
Tài xế nói không rõ lắm, Thang Chấp liền cúp điện thoại, khoác áo ngoài vào, chậm rãi đi vào phòng Từ Thăng.
Phòng đã được dọn dẹp rồi, không còn để lại chút vết tích gì của tối qua.
Thang Chấp không muốn nghĩ xem người giúp việc có nhìn ra cái gì hay không, chầm chậm đi đến bên bàn trà, xách túi quà lên, về lại phòng mình.
Thật ra cậu vẫn còn thấy khó chịu, cứ cảm thấy hình như mình hơi sốt, nhưng vẫn muốn đến bệnh viện, cho nên liền thay đồ, đợi tài xế đến rồi, cậu cầm túi quà ngồi vào trong xe, nhờ tài xế thuận đường đưa cậu đến nội thành, cậu sẽ bắt xe đến bệnh viện. Trên đường đến thủy cung, Thang Chấp lại ngủ thiếp đi, cậu ngủ rất nông, đầu cứ đập vào cửa sổ, phát ra tiếng kêu lộc cộc.
Không biết qua bao lâu, Thang Chấp nghe thấy tài xế gọi cậu: “Thang tiên sinh.”
Cậu nửa mê nửa tỉnh ngước mặt lên, tài xế nói với cậu: “Có thể giúp tôi mang quà vào đó không? Chỗ đỗ xe cách khá xa.”
Thang Chấp gật gật đầu, xách quà xuống xe, đi về hướng khách sạn thuộc nhà hàng.
Đi đến ngoài cửa nhà hàng, cậu nhìn thấy hai người phục vụ đứng ở cửa, Thang Chấp liền gửi tin nhắn cho Từ Thăng, nói với anh: “Tôi mang quà đến cửa rồi.”
Đợi mấy phút, Từ Thăng đi ra.
Từ Thăng gặp mặt Triệu Thiều, mặc đồ rất phẳng phiu, bước chân cũng hơi nhanh, nhìn thấy Thang Chấp đứng bên cột, hơi nhíu mày không vui.
Không thể nói rõ là tại sao, Thang Chấp cảm thấy có một cảm giác khó chịu nhè nhẹ cũng rất khó hình dung. Cho nên trước khi Từ Thăng mắng cậu, cậu lập tức giải thích: “Tôi ngồi xe tài xế đến. Anh ấy muốn đi đậu xe, cho nên tôi đem tới đây.”
“Không có ý gì khác đâu.” Cậu thêm một câu.
Thấy Từ Thăng không nói gì, Thang Chấp định đưa quà cho Từ Thăng rồi đi ngay, chìa tay đưa lên, Từ Thăng lại không nhận: “Ý của tôi là bảo anh ta để ở trong xe.”
Thang Chấp giật mình, “Ò” một tiếng, lại nói, “Vậy à, vậy tôi mang nó về lại xe là được.”
Cậu quay người định đi, Từ Thăng đột nhiên giữ cánh tay cậu, kéo cậu quay lại.
Lần này Thang Chấp không đụng vào người Từ Thăng, chỉ là Từ Thăng kéo cậu lại quá gần, gần đến mức Thang Chấp cảm thấy không cần thiết.
“Thang Chấp.” Từ Thăng gọi tên cậu, Thang Chấp ngẩng đầu nhìn anh.
Lát sau, Từ Thăng hình như không biết phải nói cái gì. Thang Chấp định đi, cho nên hỏi Từ Thăng: “Từ tổng, tôi có thể đi chưa?”
Từ Thăng hình như không nghe được lời cậu nói, vẫn nắm chặt cánh tay cậu, giống như đang đấu tranh với bản thân rất lâu, mới khó khăn nói với Thang Chấp: “Đừng bày vẻ mặt này ra với tôi.”
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, muốn biết là mình đang bày vẻ mặt gì, Từ Thăng lại không nói nữa.
Anh vẫn đang làm kiêu mà nhìn Thang Chấp, có thể là quá mờ, ánh mắt Từ Thăng có một loại dịu dàng kỳ lạ khiến người ta bất an.
Đèn ở cửa nhà hàng từ phía sau Từ Thăng chiếu tới, Thang Chấp bị bao phủ trong cái bóng của anh.
“Được rồi.” Từ Thăng miễn cưỡng nhấc tay, vừa không dịu dàng cũng không thô bạo mà nhéo cằm Thang Chấp, nói rất nhanh rất nhỏ nhẹ, “Sau này tôi cũng sẽ đưa cậu tới đây.”