Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 41



Thang Chấp ôm lấy bó hoa Từ Thăng tặng, trong buồng xe ngập tràn mùi dâu tây.

Mùi dâu tây át hết tất cả nước hoa và mùi ghế da trong xe, giống như tỏa ra từ người Thang Chấp vậy.

Thang Chấp cúi đầu nhìn dâu tây, hỏi Từ Thăng: “Có thể ăn luôn không?”

Tóc cậu dài ra một ít, mềm mại rũ trên trán.

“Không biết.” Từ Thăng trả lời ngắn gọn.

Thang Chấp nói “Ò”, nhấc một tay lên, chạm vào một quả ở trong, tự biên tự diễn nói: “Chắc cần phải rửa.”

“Tôi có thể đem nó đến Grand Rapids không?” Thang Chấp hỏi Từ Thăng.

Từ Thăng nói có thể, Thang Chấp liền đặt bó hoa xuống thảm dưới chân, giơ tay sờ sờ quả dâu ngay đỉnh đầu, trông có vẻ rất thích thú.

Từ Thăng lại đo nhiệt độ cho Thang Chấp lần nữa, lần này là 37.8 độ, có hạ sốt rồi.

Thang Chấp nhìn anh, nở một nụ cười lấy lòng nhưng không hề làm người ta chán ghét: “Thuốc rất hiệu quả, không cần đi khám bệnh nữa.”

Khi Thang Chấp nở nụ cười như thế này trông có vẻ rất thuần thục, hình như cậu luôn cười như vậy, nên đã quen rồi.

Khi đi làm cậu dùng nụ cười này để lấy lòng khách hàng kiếm công trạng, bây giờ thì lấy lòng Từ Thăng, lại chỉ đơn thuần là vì không muốn đi khám bệnh.

Thời gian không còn sớm, bọn họ từ bệnh viện đến thẳng sân bay, trên đường đến đó, Từ Thăng nhận được cuộc gọi của Từ Cẩn.

Anh đã đợi cuộc gọi này một thời gian ngắn rồi, nhưng vì Thang Chấp nhắm mắt đang nghỉ ngơi, giọng anh nghe máy cũng nhỏ nhẹ hơn một chút.

Từ Cẩn ở đầu dây bên kia hỏi thăm tình hình gần đây của anh, nói hai bác cháu đã lâu rồi chưa tán gẫu, muốn trước khi Từ Thăng đến Grand Rapids thì gặp một lần.

Từ Thăng sớm đã biết Từ Cẩn sẽ tìm đến mình, không trả lời ngay, để Từ Cẩn đợi một lúc, sau đó mới nói với ông là mình đã đang trên đường đến sân bay rồi, vừa nãy đã xác nhận lại với trợ lý, gần đây quả thật không có thời gian rảnh để gặp ông, có chuyện gì có thể trực tiếp nói qua điện thoại.

Khi Từ Thăng nói chuyện với Từ Cẩn, anh nhìn mặt Thang Chấp. Thang Chấp có lẽ đã ngủ rồi, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.

Mây đen dày đặc ngoài cửa sổ xe, bao phủ cả Tân Cảng, giống như đang dung hợp cùng với mặt biển màu xanh xám.

Mà trong buồng xe tối đến mức âm u này, gò má của Thang Chấp lại trông có vẻ trắng nõn và mịn màng, tỏa ra độ ấm của cơ thể, bởi vì hơi sốt, nên nhiệt độ cao hơn người bình thường.

Từ Thăng nhìn mặt Thang Chấp, nghe Từ Cẩn nói câu có câu không.

Từ Cẩn dài dòng rất nhiều, hỏi những câu mang tính thăm dò, trong lúc đó còn thổi phồng mạng lưới quan hệ và đầu tư của mình, cuối cùng nhắc tới tình hình kinh doanh ở công ty cảng của Từ Thăng, hỏi anh có thể cho ông ta mượn một ít tiền từ ngân sách của cảng hay không, bảo đảm trong ba ngày sẽ hoàn trả.

Lời nói của ông ta cũng coi như là thong dong, nhưng theo hiểu biết của Từ Thăng, thời gian xoay sở tiền của ông ta không còn dư dả.

Từ Thăng biết rõ, Từ Cẩn trước giờ chưa từng xem Từ Thăng là đối thủ cạnh tranh của ông ta, cho rằng người thừa kế của Từ Hạc Phủ ngoài ông ta ra thì không thể chọn ai khác. Bởi vì tuy rằng Từ Thăng và Từ Hạc Phủ rất thân thiết, Từ Hạc Phủ cũng giao cho Từ Thăng một số sản nghiệp quan trọng, nhưng chưa từng giới thiệu Từ Thăng ở công ty.

Bây giờ sức khỏe Từ Nhân không còn chống chịu được nữa, trong mắt Từ Cẩn và những người nhà họ Từ khác, so với cháu ngoại, Từ Thăng càng giống như một trợ thủ đắc lực hoặc là một nhân viên quèn của Từ Hạc Phủ hơn.

Hiện kim ở công ty cảng của Từ Thăng thu vào nhiều, lưu động nhanh, chỉ cần làm thật bí mật, hoàn trả kịp thời, thì sẽ không dễ bị phát hiện, đây cũng là nguyên nhân Từ Cẩn đến tìm Từ Thăng mượn tiền.

Nghe xong số tiền Từ Cẩn muốn, Từ Thăng mặc kệ ông ta một lúc.

Trong lúc im lặng, Từ Thăng hơi chán, nên anh vươn tay ra, chạm nhẹ vào mặt Thang Chấp.

Đến anh còn cảm thấy rất ngốc nghếch, cũng may Thang Chấp không tỉnh giấc.

Từ Cẩn cho là Từ Thăng đang làm khó mình, liền cam kết thêm một lần nữa, nói ông ta biết số tiền này hơi lớn, nhưng mà nhất định sẽ trả lại đúng hạn, Từ Thăng lại im lặng một lúc, nói với Từ Cẩn: “Bác cả, con trực tiếp đưa tiền cho bác, hình như không có cam kết gì cả.”

“Hay là thế này đi…” Từ Thăng chậm rãi nói, “Bác thế chấp vài món đồ cho con đi.”

Từ Cẩn dừng mấy giây, hỏi anh: “Con muốn cái gì?”

Nếu Từ Cẩn đã tự hỏi, Từ Thăng cũng mở miệng đòi món đồ mà mình muốn, là công ty tư nhân mà Từ Cẩn thừa kế từ chị của bà ngoại anh.

Từ Cẩn nghe xong, không nói tiếng nào liền cúp điện thoại ngay.

Từ Thăng không tức giận, nhẫn nại đợi một lúc, khi xe vào đến trung tâm thành phố, Từ Cẩn lại gọi tới.

“Thế chấp như thế nào?” Ông ta giống như đang kiềm chế cơn giận, hỏi Từ Thăng.

Từ Thăng cũng không muốn cười, anh đặt tay Thang Chấp vào lòng bàn tay mình, bình tĩnh nói với Từ Cẩn, anh sẽ cố hết sức dành ra hai tiếng đồng hồ cho bác của mình, có thể mang theo hợp đồng thế chấp và luật sư đến công ty của Từ Cẩn, bọn họ tốc chiến tốc thắng, cố gắng trước khi Từ Thăng đến Grand Rapids, ký xong hợp đồng.

Cúp điện thoại, Từ Thăng bảo tài xế chuyển hướng.

Mấy phút sau, Thang Chấp tỉnh dậy.

Cậu mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, hỏi Từ Thăng: “Vẫn chưa đến sân bay sao?”

“Chưa.” Từ Thăng nói với cậu, “Tôi có chuyện đột xuất, muốn ở lại thêm chút nữa.”

Thang Chấp gật đầu, lại nói: “Hình như lúc nãy tôi ngủ quên mất.”

Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp rất ngốc: “Cậu đã ngủ quên.”

Thang Chấp nói “Ò”, rồi thôi, cúi đầu sờ sờ bó dâu tây đặt bên chân, Từ Thăng nhìn cậu, nhịn không được hỏi cậu: “Cậu có thích không?”

Thang Chấp ngẩng đầu, cười với Từ Thăng, nói: “Đương nhiên là thích rồi.”

Nói công bằng, Thang Chấp có một khuôn mặt rất dễ khiến người ta liên tưởng đến tình dục, ví dụ như bờ môi lúc nào cũng đỏ mọng và đầy đặn, như đang đợi được hôn; lông mày và mắt luôn chảy xuôi như dòng nước dục vọng; âm sắc phức tạp, mang theo chút khàn mềm mại của giọng mũi.

Nhưng mà nói đến lại thấy kì quái, điều mà Từ Thăng nghĩ lúc này lại là, anh hy vọng rằng chưa từng có ai tặng cho Thang Chấp bất kì món quà sinh nhật nào mà cậu thích, hy vọng Thang Chấp chưa từng cười như vậy với bất cứ ai.

Anh hy vọng lời mà Thang Chấp nói với anh, chưa có ai từng được nghe; hy vọng không có ai khác chiếm được tầm mắt của Thang Chấp.

Từ Thăng không tự chủ được hỏi Thang Chấp: “Lúc trước từng có ai tặng quà sinh nhật cho cậu chưa?”

Hỏi xong, Từ Thăng tự cảm thấy rất dư thừa.

Từ Thăng không muốn thừa nhận, cũng rất muốn bất chấp sự thật, nhưng trên thực tế không thể nào chưa từng có người tặng quà cho Thang Chấp, Thang Chấp nhất định từng nhận được rất nhiều quà.

“Khi đi học từng có.” Thang Chấp đương nhiên không biết suy nghĩ của Từ Thăng, trả lời rất tự nhiên, “Nhưng mà tôi không có chỗ để đồ, cho nên chưa từng nhận.

Ba chữ “chưa từng nhận” khiến một chút phấn khích nhỏ nhoi chui vào trí óc Từ Thăng.

Lúc này, có một dòng nước trượt xuống cửa sổ xe, sự chú ý của Thang Chấp bị di dời, cậu nói với Từ Thăng: “Trời lại mưa rồi.”

Cách công ty Từ Cẩn không còn xa nữa, điện thoại Từ Thăng rung lên, Giang Ngôn và luật sư đã đến trước.

Mưa ngày càng to, bọn họ băng qua một cây cầu vượt biển, Thang Chấp nhẹ quay đầu, nhìn mưa bên ngoài.

“Từ tổng.” Thang Chấp đột nhiên hỏi Từ Thăng, “Anh thích Tân Cảng hay là Grand Rapids hơn?”

Khác biệt giữa Tân Cảng và Grand Rapids chủ yếu nằm ở khí hậu.

Thời tiết Grand Rapids khô ráo sạch sẽ, nắng là nắng, mưa là mưa; mà nắng ở Tân Cảng phần lớn thời gian giống như một bức hình trên giấy, chỉ thấy hình, không thấy nóng, chỉ khi mưa và trời âm u là có thể cảm nhận thực tế.

Nhưng mà anh không nghiêng về bên nào, Grand Rapids và Tân Cảng đối với anh mà nói không hề có khác biệt gì.

Dù sao thì một trong những quan niệm mà Từ Hạc Phủ giáo huấn anh nhiều nhất chính là, không được có sở thích.

Cho nên Từ Thăng hỏi ngược lại Thang Chấp: “Cậu thích nơi nào?”

Thang Chấp quay đầu liếc Từ Thăng, hơi khựng lại, sau đó mới nói: “Chắc là Grand Rapids.”

“Thời tiết tốt.” Giọng Thang Chấp rất nhẹ nhàng, giống như tâm trạng đang rất vui vẻ, “Hoàn cảnh cũng tốt, tôi cảm thấy mẹ tôi cũng sẽ thích. Rất hợp để dưỡng lão.”

Nghe có vẻ như Thang Chấp chỉ hời hợt nói, giống như một phần tài liệu chỉ đọc mà thôi, bày tỏ cho Từ Thăng nghe suy nghĩ lúc đó của cậu, nhưng lại khiến người ta có suy nghĩ kì lạ, giống như đang ám chỉ Từ Thăng, cậu đang nói về tương lai của hai người.

Ám chỉ này hoàn toàn rất lỗi thời, Thang Chấp nghĩ nhiều quá rồi, cũng nghĩ quá xa, Từ Thăng không nên dung túng, nhưng không biết nói thế nào.

Anh cảm nhận được nhịp tim đang từ từ tăng nhanh, cùng với sự ngọt ngào bí ẩn chưa đến mức dày đặc.

Vì thế Từ Thăng làm thinh, cũng cho phép Thang Chấp xem sự im lặng của mình là mặc nhận tạm thời.

Xe bắt đầu giảm tốc, bọn họ dừng ở trước cửa công ty Từ Cẩn.

Tài xế mở cửa cho Từ Thăng, anh bảo Thang Chấp ở lại trong xe.

Từ Thăng dẫn cấp dưới lên lầu, bàn bạc một tiếng đồng hồ với người luật sư mà Từ Cẩn tìm vội đến, cuối cùng thuyết phục Từ Cẩn ký tên lên hợp đồng thế chấp.

Từ Cẩn nhận được tiền, thái độ tốt hơn nhiều, muốn tiễn họ xuống lầu, Từ Thăng uyển chuyển từ chối, ông ta chỉ tò tò đi theo đến thang máy.

Giang Ngôn tuần sau là tháo thạch cao, Từ Thăng cho cậu ta nghỉ một tuần về với người nhà.

Sau khi vào thang máy, Giang Ngôn hỏi Từ Thăng, có thể nói chuyện riêng vài câu không, Từ Thăng đồng ý, Giang Ngôn không lập tức bảo tài xế đến ngay.

Ra khỏi công ty Từ Cẩn, đứng trên lối đi bộ vắng vẻ, Giang Ngôn nói với Từ Thăng, trước khi lên lầu, cậu ta biết được từ chỗ luật sư Chung chút tin tức về nữ phạm nhân ẩu đả với mẹ Thang Chấp.

Năm ngoái cô ta bị bắt vì tội say rượu lái xe gây tai nạn, cũng là người nhận nuôi đứa nhỏ ở án mạng hoa viên Hoàng Hậu.

Trên chuyến bay đến Grand Rapids, Thang Chấp nhận được một cái bánh kem không có nến. Dâu tây được tiếp viên hàng không gỡ ra khỏi bó hoa đem đi rửa sạch, đặt trên đĩa.

Đây là lần đầu tiên Thang Chấp thật sự được đón sinh nhật.

Cậu cho rằng mình đã không còn thích đón sinh nhật nữa rồi, nhưng khi ăn miếng bánh kem đầu tiên, cậu phát giác mình thật sự muốn đón sinh nhật.

Chúc mừng sinh nhật, làm những việc mang tính nghi thức, thật sự khiến người ta thấy vui vẻ.

Thang Chấp vẫn còn sốt nhẹ, không được cho phép uống rượu, nhưng cậu cảm thấy rất vui, cũng cảm thấy tương lai tràn đầy hy vọng.

Từ Thăng không ăn bánh kem, giống như cho rằng Thang Chấp ăn bánh kem rất nhàm chán, ngồi đối diện cúi đầu đọc tạp chí.

Thang Chấp muốn cảm ơn Từ Thăng đã tặng bánh kem và dâu tây cho mình, lại cảm thấy bộ dạng Từ Thăng không thèm nhìn bánh kem trông rất tiếu lâm, liền gọi anh: “Từ tổng.”

Từ Thăng lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Anh có muốn ăn bánh kem không?” Thang Chấp hỏi anh.

Từ Thăng liếc mắt nhìn bánh kem Thang Chấp ăn, không nói lời từ chối, Thang Chấp liền lấy một cái muỗng mới, xắn một miếng.

Bàn không rộng, Thang Chấp quay đầu liếc một cái, tiếp viên hàng không không đến đây, cậu hơi đứng lên một chút, nghiêng người đưa muỗng bánh đến miệng Từ Thăng.

Hình như Từ Thăng đang do dự có nên nhận miếng bánh kem Thang Chấp chia sẻ hay không, mấy giây sau, lúc anh chuẩn bị mở miệng, Thang Chấp cũng không biết mình bị làm sao, dời cánh tay đang cầm muỗng ra, rướn người qua, cách một cái bàn, hôn Từ Thăng một cái.

Từ Thăng rõ là giật mình, Thang Chấp lập tức hối hận vì hành vi không đứng đắn của mình, hoài nghi mình sẽ bị Từ Thăng mắng là đồ thần kinh.

Nhưng Từ Thăng chỉ nhìn cậu, lát sau, thấp giọng nói: “Cậu làm gì vậy chứ.”

Sau đó lại giống như hy vọng Thang Chấp mau chóng quên lời anh nói đi, vươn tay giữ lấy cổ tay Thang Chấp, rồi kéo Thang Chấp lại gần, trao cho Thang Chấp một nụ hôn đàng hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.