Chập tối sáu giờ, Từ Thăng dẫn Thang Chấp xuống xe, trong ánh hoàng hôn, họ cùng bước vào linh đường của Từ Nhân.
Trên xà treo vải trắng, ảnh chụp khi Từ Nhân còn trẻ được lắp khung đen đặt giữa bàn thờ, bên cạnh ảnh thờ đặt đồ cúng và nhang, giữa linh đường tỏa ra mùi khói và mùi nến nồng nặc.
Từ Thăng vừa vào cửa, đạo sĩ liền bắt đầu tụng kinh.
Từ Hạc Phủ ngồi trong góc, đằng sau là hai thư ký thân cận nhất của ông.
Những người thân đang túc trực bên linh cữu Từ Nhân lần lượt ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa.
Thang Chấp nhìn họ, ai ai cũng đờ đẫn, giống như là ngồi nhiều đến mệt, nhưng vì ngại Từ Hạc Phủ có mặt nên mới phải gắng gượng, không dám thả lỏng.
Từ Thăng thắp hương cho mẹ, quỳ gối trên tấm đệm màu đỏ thẫm, vạt áo vest hơi nhăn lại, đầu từ từ cúi xuống, sống lưng rất thẳng.
Anh quỳ giữa linh đường một lúc, đạo sĩ dừng tụng kinh, Từ Cẩn tới gần anh, đỡ anh đứng dậy.
Thang Chấp đứng đằng sau, nhìn vào bờ lưng của Từ Thăng, không biết mình nên làm gì.
Sau khi Từ Thăng đứng thẳng dậy, quay đầu lại, liếc Thang Chấp một cái, vợ của Từ Cẩn đứng cách đó không xa tiến đến gần Thang Chấp.
“Con rể cũng phải lạy.” Bà nhỏ giọng nói. Hình như bà là người lo liệu việc túc trực bên linh cữu, nhanh nhẹn lấy hai cây nhang ra đưa vào tay Thang Chấp. echkidieu2029.wordpress.com
Dáng người bà đẫy đà, mặc một bộ đầm dài màu đen, gương mặt trông hiền lành hơn những người khác trong nhà họ Từ. Bà đốt hương giùm Thang Chấp.
Cây nhang dài màu đỏ sẫm hơi thô ráp, khói trên đỉnh nhang bay lượn lờ, tỏa ra mùi hương gay mũi.
Nhóm đạo sĩ lại bắt đầu tụng kinh.
Tiếng tụng kinh giống như tiếng rên khóc, bao trùm cả linh đường toàn màu đen trắng, thân thích chung quanh giống như những bức tượng sáp trắng bệch, uể oải ủ rũ đứng khắp nơi. virus nCoV sao đáng sợ bằng lũ đọc truyenfull
Thang Chấp bắt chước làm theo Từ Thăng, thắp hương vái lạy cho người mẹ quá cố của Từ Thăng, sau đó cùng Từ Thăng đi đến bên cạnh linh cữu.
Có hai người cháu đứng dậy khỏi ghế cao, nhường vị trí cho bọn họ, một người trong đó Thang Chấp nhận ra, là Từ Ngạn Lộ đón sinh nhật mười tám tuổi cách đây không lâu.
Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Thang Chấp, không nói gì liền đi khỏi.
Linh cữu đặt rất cao, nhưng cao không quá thân người.
Từ Thăng không ngồi xuống ngay, anh đứng bên cạnh linh cữu, yên lặng cúi đầu, chăm chú nhìn mẹ trong quan tài. Thang Chấp đứng bên cạnh anh, cũng khẽ liếc mắt nhìn.
Từ Nhân nằm trong quan tài, mặc một chiếc đầm thanh lịch, đôi mắt nhắm lại, giống như đang ngủ vậy.
Thang Chấp từng gặp bà hai lần.
Một lần là khi đăng ký kết hôn với Từ Khả Du, lần khác là vào ngày tổ chức đám cưới. Trước khi đăng ký kết hôn, Từ Nhân và Thang Chấp có nói chuyện một lúc.
Từ Nhân nói chuyện rất nhỏ rất chậm, khiến Thang Chấp cảm thấy bà là một người hiền lành, không nhạy cảm đến mức như Từ Thăng nói.
Lúc đó Từ Thăng đối xử với Thang Chấp còn vô tình hơn bây giờ nhiều, có thể là vì để cảnh cáo Thang Chấp đừng để lộ tẩy, nên cứ luôn nhìn chằm chằm Thang Chấp, làm Thang Chấp căng thẳng, nội dung nói chuyện như thế nào cậu chẳng nhớ rõ, chỉ nhớ bà nói cậu phải đối xử tốt với Từ Khả Du.
Chỉ là cho đến tận bây giờ, Từ Nhân qua đời rồi, Thang Chấp cũng không biết mình có tính là đối xử tốt với Từ Khả Du không, cũng không rõ biểu hiện khi cậu kết hôn là như thế nào, cuối cùng có làm bà và Từ Thăng hài lòng hay chưa.
Từ Thăng chắc là không hài lòng rồi, Thang Chấp phân tâm suy nghĩ. Bởi vì yêu cầu của Từ Thăng khá cao, dễ bất mãn.
Người nhập liệm đã trang điểm cho Từ Nhân, để bà trông có vẻ không khác khi còn sống.
Có lẽ là vì quá gầy, hốc mắt bà rất sâu, xương gò má hơi lồi ra, trông vẫn bệnh tật.
Xương gò má của Từ Khả Du giống Từ Nhân.
Thang Chấp đột nhiên nghĩ, sau đó quay đầu lại, nhìn nhìn Từ Thăng.
Mặt Từ Thăng không có cảm xúc gì, hờ hững đứng yên một chỗ.
Những thân thích đang ngồi không ai là không lén nhìn anh, giống như ai nhìn Từ Thăng lâu nhất thì có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng anh.
Từ Thăng hình như chưa phát giác ra, khóe môi hơi sụp xuống, chăm chú nhìn Từ Nhân, sống lưng rất thẳng.
Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt Thang Chấp, anh cuối cùng cũng dời tầm mắt, nhìn Thang Chấp, yên lặng hai giây rồi nói với cậu: “Ngồi đi.”
Bọn họ ngồi xuống ghế cao lạnh băng, túc trực bên linh cữu một lát.
Tiếng của đạo sĩ lúc to lúc nhỏ, bọn họ lại tụng thêm vài lần nữa, trời cũng tối hẳn, bên ngoài tối đen như mực.
Trong linh đường chỉ có ánh sáng của nến, có những ngọn nến dài được chụp lồng thủy tinh, những cây ngắn thì không có, bóng đêm từ ngoài cửa rọi vào, bao phủ lên những ánh nến cao thấp đủ loại.
Đến bảy giờ rưỡi, Từ Hạc Phủ phải đi rồi.
Ông được thư ký đỡ dậy, gọi Từ Thăng đến, nói chuyện riêng với anh mấy câu, sau đó vỗ vai anh, nói: “Đợi qua mười hai giờ thì con về ngủ đi. Mẹ con cũng không muốn con trông giữ quá mệt đâu.
Khi nói câu này, Từ Hạc Phủ chưa hạ giọng, không ít người trong linh đường đều nghe thấy.
Từ Thăng không nói gì, tiễn Từ Hạc Phủ ra ngoài, rồi lại về ngồi bên Thang Chấp.
Tư thế ngồi của Từ Thăng rất thẳng thớm, lại bắt đầu chuyển tầm mắt về phía linh cữu.
Thang Chấp liếc thấy anh ngồi xuống rồi, nhịn không được quay đầu nhìn anh.
Những tia sáng leo lắt làm mờ nhòa ngũ quan đậm nét của anh, cằm anh hơi thu lại, khí chất trang nghiêm, nhưng mà không nhìn thấy anh quá đau buồn.
Thang Chấp cảm thấy dáng vẻ Từ Thăng nhìn linh cữu, giống như anh là người có quan hệ hời hợt nhất với Từ Nhân trong cả linh đường này.
Giống như chỉ cần nhớ Từ Nhân vài tiếng đồng hồ trên máy bay đã đủ để anh thu hồi vẻ bi thương của mình, khóa lại trong cái mật thất mang tên “Cảm xúc của Từ Thăng”.
Thang Chấp nhìn không bao lâu, Từ Thăng liền liếc Thang Chấp một cái như đang nhắc nhở. Thang Chấp giật mình, dời tầm mắt.
Sau khi Từ Hạc Phủ đi rồi, những thân thích còn lại của nhà họ Từ đều lần lượt mượn cớ để chuồn mất.
Hơn chín giờ rưỡi, chỉ còn lại gia đình của Từ Cẩn.
Từ Ngạn Lộ và Từ Minh Ngô ngồi đối diện linh cữu, nhìn có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn.
Từ Minh Ngô xem điện thoại, bị Từ Cẩn hắng giọng nhắc nhở, trừng mắt nhìn vài lần mới ngồi lại đàng hoàng.
Trong phòng không ai nói chuyện, yên tĩnh đến kì lạ.
Bốn phía linh đường đầy ắp các vòng hoa mà bạn bè thân hữu đưa tới, mùi cúc trắng và sương đêm hòa lẫn vào nhau, át bớt mùi nhang khói.
Đạo sĩ lúc tụng lúc dừng, qua gần hai tiếng nữa. Từ Ngạn Lộ và Từ Minh Ngô cuối cùng được Từ Cẩn đồng ý, cũng rời khỏi đó.
Thang Chấp nhìn bọn họ đi ra ngoài, ngửi mùi hoa ngẩn ra, bỗng nhiên nghe thấy điện thoại Từ Thăng rung lên, quay đầu nhìn, Từ Thăng cầm điện thoại lên, cúi đầu liếc một cái, rồi đi ra ngoài nghe máy.
Không biết vì sao, Từ Thăng vừa ra ngoài, Từ Cẩn cũng đứng dậy, có hơi căng thẳng cũng theo ra.
Thang Chấp không nhúc nhích, cứ ngồi đó, không lâu sau, bà Từ vẫn luôn ngồi ở đối diện bỗng nhiên đứng lên, đi đến chỗ Thang Chấp ngồi xuống, thân thiện gật đầu với cậu, nói: “Xin nén bi thương.”
Thang Chấp cũng gật đầu với bà. Bà ngồi bên cạnh Thang Chấp, trước tiên hỏi băng gạc trên tay phải Thang Chấp bị làm sao, Thang Chấp nói: “Con gọt trái cây bị thương.”
Bà Từ kinh ngạc hỏi “Sao con phải tự gọt trái cây”, Thang Chấp không trả lời, chỉ cười cười.
Sau một khoảng lặng, bà dùng giọng điệu quan tâm mà hỏi Thang Chấp: “Tình hình của Khả Du ra sao rồi?”
“Vẫn còn trong bệnh viện.” Thang Chấp cũng không biết rõ lắm, nói qua loa: “Không khác gì lúc trước.”
“Ồ.” Bà gật đầu, tay phải đặt lên chiếc vòng phỉ thúy xanh mơn mởn trên tay trái.
Màu sắc phỉ thúy rất đẹp, giống như một dòng nước xanh biếc đang chảy trôi, tôn lên cổ tay trắng nõn và nở nang của bà.
Chừng nửa phút sau, bà hỏi Thang Chấp: “Con và Khả Du quen nhau ra sao?”
“Bạn học ạ.” Thang Chấp nói, sợ trả lời quá ngắn bà sẽ cảm thấy không lễ phép, lại bổ sung, “Bạn học cấp ba.”
Bà gật gật đầu: “Hẹn hò chừng ấy năm rồi sao?”
“Gần như thế, rất lâu rồi.” Thang Chấp vừa nói, vừa chú ý thấy bà dùng ngón cái tay phải sờ lên miếng phỉ thúy, ma sát theo bản năng.
Bà nhìn Thang Chấp, giống như có hơi do dự, dường như đang đắn đo, rồi mới thăm dò: “Bác nghe nói, Khả Du lấy cái chết ra dọa, anh trai nó mới đồng ý hôn sự của hai đứa phải không?”
Thang Chấp nhìn bà chằm chằm, lát sau, gật đầu.
Bà khẽ nhíu mày, thở dài: “Anh trai nó là như vậy đấy, có lúc không thấu tình đạt lý. Đến cả hôn nhân của bản thân cũng có thể xem như đồng xu đánh bạc tìm lấy niềm vui, huống hồ gì là em gái mình.”
Thang Chấp từ chối cho ý kiến nên làm thinh, có thể bà đã hiểu sai ý lại hỏi Thang Chấp: “Nó bảo con đi làm cho nó, cũng không để con tiếp xúc với chuyện làm ăn gì sao?”
Thang Chấp nghĩ một hồi, lại gật đầu, bà liền nói: “Vậy mỗi ngày con làm gì?”
“Đợi ở trong khách sạn…” Thang Chấp nói, “Hoặc là đợi ở bên ngoài.”
Bà Từ tỏ vẻ tiếc nuối, rồi yên tĩnh một lúc.
Hồi sau, bà nói với Thang Chấp: “Tiểu Thang à, bác nói thật với con vài câu, con đừng để trong lòng. Bác nghe nói, lần trước Từ Thăng đến thăm mẹ nó, bà ấy liền đổi di chúc, chuyển một nửa tài sản vốn thuộc về Khả Du cho Từ Thăng.”
Thang Chấp nhìn vào mắt bà một cái, mấp máy môi, nói: “Vậy sao.”
“Con không biết.” Thang Chấp nói rất chậm rãi, tỏ vẻ bất lực.
Bà lắc lắc đầu, thở dài một hơi, nhìn Thang Chấp với ánh mắt thương hại, tiếp tục nói: “Nhưng mà trước khi Nhân Nhân mắc bệnh, bác đi thăm bà ấy, bà ấy rõ ràng luôn nói tiếc nuối lớn nhất của mình, chính là Khả Du, phải để thêm nhiều thứ cho Khả Du.”
Mí mắt của bà Từ rất sâu, nhưng lại hơi trùng xuống, khiến bà trông già đi một chút.
Giọng của bà rất mềm mỏng, mang theo chút mộc mạc của người cận trung niên. Có lẽ là linh đường quá âm u, ánh nến quá chập chờn, Thang Chấp nghe một hồi lại bắt đầu phân tâm.
“… Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bà bỗng nhiên chuyển chủ đề, hàng lông mày nhíu chặt, trầm ngâm ám chỉ, “Cái cậu trợ lý đó của Từ Thăng, lại không bị thương nặng.”
Trong lòng Thang Chấp chẳng có cảm giác gì, giả vờ ngây thơ và đau lòng nói với bà Từ: “Hình như là do Khả Du không thắt dây an toàn.”
Bà Từ nhìn Thang Chấp một lúc, cười một cái, lắc đầu, nói: “Tiểu Thang à, con chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học, chưa tiếp xúc nhiều với xã hội bên ngoài, anh trai con… con vẫn phải lưu ý một chút, coi như là vì Khả Du.”
Bà nói rất chân thành, trong mắt đều viết “vì tốt cho Thang Chấp”, khiến người ta không thể không tin.
Nhưng mà Thang Chấp dừng mấy giây mới nhận ra, “anh trai” theo lời bà nói là chỉ Từ Thăng.
Thang Chấp “Dạ” một tiếng, bà lại nhấc tay lên, đặt lên vai Thang Chấp, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như một người mẹ hiền từ đang an ủi con.
Nhưng mà Thang Chấp rất khó chấp nhận kiểu tiếp xúc da thịt này, bộ dạng bà vuốt ve Thang Chấp, chỉ khiến Thang Chấp nhớ tới những chuyện tồi tệ.
Sự khó chịu khác thường mãnh liệt trỗi dậy, thúc giục Thang Chấp hãy lịch sự đẩy tay bà Từ ra, nhưng Thang Chấp muốn nghe xem bà nói cái gì, cố gắng đè ép cơn khó chịu xuống.
Nhịn nửa phút, bà mới mở miệng.
“Tiểu Thang, bác biết con rất khổ sở.” Bà nhẹ giọng nói, “Con và Khả Du yêu nhau, Từ Thăng lại phản đối đến mức như vậy, không dễ gì mới kết hôn được, Khả Du lại xảy ra chuyện… Bây giờ nó kéo con làm việc cho nó, một tháng không gặp được Khả Du bao nhiêu lần…”
Thang Chấp tỏ vẻ rất mất mát, cúi đầu.
Bà được Thang Chấp “cổ vũ”, lướt tay xuống cánh tay Thang Chấp, đặt nhẹ lên khuỷu tay cậu, khẽ nói: “Tiểu Thang, con lưu số điện thoại của bác đi, nếu như khi nào thấy khó chịu, thì gọi cho bác. Bác rảnh sẽ hầm canh đem qua cho con.”
Nhóm đạo sĩ lại bắt đầu tụng, trong tiếng tụng kinh, Thang Chấp cầm lấy điện thoại, ghi lại số điện thoại của bà, cũng không biết tại sao, Thang Chấp lưu số xong, khi vừa cất điện thoại đi, tay bà đang đặt trên cánh tay Thang Chấp dời lên trên.
Bà cúi đầu, nhìn hình cún con trên màn hình của Thang Chấp, dùng một tay khác chỉ vào, có lẽ là vì muốn Thang Chấp nghe thấy thật rõ ràng, bà ghé đến bên tai Thang Chấp, khẽ cười nói: “Tiểu Thang, con thích cún sao ——”
“—— Bác Dung, bác đang làm gì vậy.”
Chất giọng lạnh lùng của Từ Thăng vang lên cách đó không xa, Thang Chấp ngẩng đầu, mới phát hiện Từ Thăng không biết đã đi vào từ khi nào.
Cậu thở phào một hơi, tay bà Từ cuối cùng cũng bỏ ra.
Bà quay người nhìn Từ Thăng, giọng hơi giương cao, giống như đang căng thẳng: “À, bác với Tiểu Thang đang nói chuyện về Khả Du ấy mà.”
“Vậy sao.” Từ Thăng lãnh đạm nhìn bà.
“Đương nhiên rồi.” Bà nói, sau đó nhìn xung quanh, hỏi Từ Thăng, “Bác Cẩn của con đâu?”
“Bác Cẩn chuẩn bị đi rồi.” Từ Thăng rũ mắt, khách khí nói, “Đang ở ngoài đợi bác đấy.”
Bà Từ giật mình, lập tức đứng dậy, gấp gáp nói tạm biệt với Từ Thăng, chạy bước nhỏ ra ngoài.
Từ Thăng tiễn ra khỏi cửa, mới quay đầu lại, mặt không chút cảm xúc mà nhìn thẳng vào Thang Chấp.
Thang Chấp đáng thương nhìn Từ Thăng, định hỏi anh sao lâu thế mới quay lại, nhưng mà linh đường vẫn còn những người khác, nên cậu không nói.
Có thể là Từ Thăng thấy cậu rất thảm, trên mặt dần dần có chút độ ấm, ngồi xuống cạnh Thang Chấp, nhưng không nhìn cậu, nói: “Trông thêm hai mươi phút nữa.”
Thang Chấp nhỏ giọng hỏi Từ Thăng: “Không trông cả đêm sao?”
Từ Thăng lặng thinh, nhấc mắt nhìn linh cữu một lúc, giọng rất nhẹ, rất trầm, nói: “Không trông nữa.”
Đến mười hai giờ, Từ Thăng lập tức dẫn Thang Chấp rời khỏi linh đường.
Thang Chấp quay đầu lại liếc một cái, linh đường của Từ Nhân tỏa ra ánh nến nho nhỏ trong bóng tối, trong đó truyền ra tiếng tụng kinh, tiếng rất lớn, rất náo nhiệt, nhưng linh đường lại vô cùng tịch mịch.
Ngồi lên xe, bọn họ từ từ rời khỏi nhà tổ, dọc theo sườn núi chạy lên trên.
Thang Chấp ngồi đằng trước, cậu biết Từ Thăng không thích mình quay đầu lại nhìn, nhưng cậu vẫn quay lại liếc một cái.
Từ Thăng vốn dĩ đang ngẩn người, có lẽ là thấy động tác của Thang Chấp, anh ngước mắt nhìn.
Ánh mắt hai người cùng tiếp xúc, hình như Từ Thăng lần này không giận, anh nhìn Thang Chấp một lúc rồi dời tầm mắt, cúi đầu lấy điện thoại ra, không biết đang làm gì, điện thoại Thang Chấp bỗng rung lên.
Thang Chấp lấy ra xem, Từ Thăng gửi cho cậu: “Quay lên.”
Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng mặt đối mặt không nói lại đi gửi tin nhắn rất quái đản, có chút buồn cười, nghe lời quay lên.
Cậu gửi cho Từ Thăng một đống biểu cảm nhố nhăng mà Từ Thăng không cho phép cậu gửi, từ kính chiếu hậu cậu nhìn thấy Từ Thăng len lén mở phần tin nhắn, nhưng không trả lời cậu.
Về đến nhà, quản gia nhận lấy áo khoác của Từ Thăng, bọn họ im lặng cùng đi lên lầu.
Thang Chấp về phòng tắm rửa sấy tóc xong đi ra, bỗng nhiên nhìn thấy con chim cánh cụt Từ Thăng tặng cậu vẫn còn ở trên bàn trà, liền đi tới cầm lên xem thử.
Con chim cánh cụt vẫn rất sạch sẽ, lớp màu sơn bên ngoài vỏ nhựa không đều màu, màu xanh đậm sau lưng chỗ đậm chỗ nhạt.
Thang Chấp bật nút, đặt nó lên bàn đá cẩm thạch, con chim cánh cụt lạch bạch đi về phía trước, cuối cùng lặng lẽ rơi xuống thảm, hai chân vẫn còn lúc lắc.
Thang Chấp tắt nút đi, đặt nó về chỗ cũ.
Cậu cảm thấy mình không cách nào thích nổi con chim cánh cụt Từ Thăng tặng, nhưng khi cầm ở trong tay, lại không muốn bỏ đi.
Khi định leo lên giường ngủ, Thang Chấp nhận được điện thoại của Từ Thăng.
Từ Thăng hỏi cậu “Ở trong phòng làm gì”.
Thang Chấp ấp úng, Từ Thăng nói “Qua đây”, rồi cúp điện thoại.
Thang Chấp choàng một cái áo khoác, rón rén đi qua hành lang, gõ cửa phòng Từ Thăng.
Từ Thăng mở cửa, sắc mặt không hề tốt chút nào, đi thẳng vào trong phòng.
Thang Chấp cảm thấy anh hình như không vui, lại không biết vì sao, đi theo thăm dò, duỗi tay trái ra giữ lấy Từ Thăng, ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay hơi nóng của anh.
Thang Chấp chẳng hề dùng chút sức lực nào, nhưng mà Từ Thăng vẫn bị cậu kéo mà dừng lại.
Từ Thăng xoay người, rũ mắt nhìn Thang Chấp, ánh mắt cứng đờ, nhưng vẫn nắm chặt lấy Thang Chấp.
Thang Chấp theo bản năng cười với anh một cái để lấy lòng, hỏi: “Sao anh không vui thế.” Sau đó chủ động báo cáo, “Lúc anh đi ra ngoài, bà Từ nói với tôi rất nhiều chuyện, có thể là muốn xúi giục tôi.”
“Còn lưu số điện thoại của tôi, nói hầm canh cho tôi.” Thang Chấp nói, “Tôi không muốn ăn.”
Từ Thăng nhìn xuống, nhấc tay lên, chạm vào khuỷu tay Thang Chấp, lát sau, anh nói: “Hứa Dung chạm vào em, em không thích, tại sao không đẩy ra?”
“Em không biết từ chối sao?” Từ Thăng nhìn Thang Chấp, dùng giọng rất trầm thấp mà hỏi.
Thang Chấp giật mình, trước tiên cảm thấy Từ Thăng chất vấn rất khó hiểu, sau đó cảm thấy hơi khó chịu và buồn cười.
Từ Thăng nói rất đơn giản, giống như từ chối là một việc rất dễ dàng, giống như từ trước đến giờ anh đều ủng hộ Thang Chấp từ chối, chưa từng bàng quan đứng bên cạnh xem.
Nhưng sự thật dường như không phải vậy.
Thang Chấp không muốn tranh cãi với anh, không trả lời câu hỏi này, lặng lẽ nhìn Từ Thăng vài giây, muốn rút tay ra, nhưng Từ Thăng phản ứng rất nhanh liền giữ chặt cậu lại, không để cậu chạy.
“Em làm gì vậy.” Từ Thăng chau mày.
“Bị anh nắm đau quá.” Thang Chấp gạt anh.
Thang Chấp gạt rất qua loa, nhưng Từ Thăng nhìn cậu một lúc rồi buông tay cậu ra.
Mấy giây sau, anh nói với Thang Chấp: “Tôi nói, nếu như sau này em không thích người khác chạm vào mình thì cứ đẩy người đó ra.”
“Thế à…” Thang Chấp nhìn Từ Thăng, đầu óc hơi nóng lên, không kiềm chế được mình, nói, “Nhưng mà lúc đó khi Từ Khả Du ôm lấy tôi, hình như anh không hề nói như vậy.”
Từ Thăng nhìn cậu, giống như hơi giật mình.
Anh nhìn vào mắt Thang Chấp, khiến Thang Chấp chợt nhớ lại, mẹ anh vừa mới qua đời, thi hài vẫn còn nằm trong linh đường giữa sườn núi.
Thang Chấp lại thấy Từ Thăng có chút đáng thương, liền nhìn anh một lúc, thái độ mềm mỏng hơn, đến gần anh nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì, anh quên nó đi.”
Từ Thăng dừng một lúc, chấp nhận sự yếu thế của cậu nhanh hơn Thang Chấp tưởng tượng, vươn tay ra ôm lấy cậu, nói “Được”.