“Ta là tiến sĩ Yu Chang Ik. Rất vinh dự được dạy các trò môn Kinh quốc đại điển. Kinh quốc đại điển cho dù có học một năm cũng không đủ thời gian nhưng thật đáng tiếc, chúng ta chỉ có hai tháng mà thôi."
Yoon Hee nhìn sáu quyển sách đã được chồng sẵn trên bàn. Phải học hết đống này trong hai tháng sao? Không làm gì khác chỉ ngồi đọc chữ thôi cũng đủ hết sạch hai tháng rồi. Buổi sáng chỉ ngồi phân tích Tứ thư Ngũ kinh đã rối tinh rối mù rồi, không cần nói cũng biết môn Kinh quốc đại điển lần đầu tiếp cận này sẽ khiến Yoon Hee vất vả đến mức nào. Tiến sĩ Yu nói thêm, làm cho nỗi lo lắng của Yoon Hee càng lúc càng lớn hơn:
“Ta tin rằng các trò đều biết, Kinh quốc đại điển là pháp điển nền tảng của Jo Seon, nó cũng được dùng làm tài liệu soạn nên Tục đại điển vào thời vua Yeong Jo. Sau này trong giờ học chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ hơn. Hẳn các trò cũng nhìn thấy sáu quyển sách đặt sẵn trên bàn chứ? Kinh quốc đại điển chia làm sáu phần, tức sáu quyển sách này, gồm Lại Điển, Hộ Điển, Lễ Điển, Bình Điển, Hình Điển và Công Điển. Vậy những quyển sách này được viết bằng chữ gì? Các trò hãy cùng mở quyển Lại điển ra xem đi.”
Yoon Hee cẩn thận đặt chồng sách xuống bên cạnh mình, chỉ để lại quyển Lại điển trên bàn. Cô giờ sách ra và bắt đầu xem. Sách cũng được viết bằng chữ Hán, nhưng trật tự từ thì khác hẳn Tứ thư Ngũ kinh.
“Hẳn các trò cũng thấy rồi đấy, bộ Kinh quốc đại điển này được viết bằng chữ Hán nhưng theo cách thức của Jo Seon. Vậy nên sẽ rất dễ cho các trò khi đọc.”
Có chút giễu cợt trộn lẫn trong lời nói của tiến sĩ Yu, ông nói tiếp: “Sẵn tiện đã giở sách rồi, chúng ta bắt đầu giờ học luôn nhé. Chương đầu tiên, ‘Phân loại nha môn’, các trò hãy tự xem qua. Cả phần cấp bậc của quan Nội mệnh phụ và Ngoại mệnh phụ cũng vậy… Giờ chúng ta sẽ phân tích kỹ phần “Kinh quan chức”. Các chức hàm thường bắt đầu bằng cấp bậc, tiếp theo là tên của cơ quan, phần chữ nhỏ phía dưới cũng rất quan trọng. Nhưng có quy định, đối với các vị thượng quan của Tông Thân phủ, Nghi Tân phủ, Trung Huân phủ thì không cần ghi tên cơ quan. Cấp bậc, cơ quan, sau đó là đến chức vị… Đây là những quy tắc cơ bản liên quan đến các văn thư mà các trò phải thảo sau này, khi đã xuất sĩ làm quan. Chí ít các trò cũng đừng để bị người ta mắng xuất thân là nho sinh Sung Kyun Kwan mà đến loại văn thư đơn giản nhất cũng không biết thảo. Ta sẽ đọc qua phần chữ nhỏ phía dưới cho các trò nghe. Những quan lại nào dưới cấp thất phẩm không được vượt hai cấp một lần, còn những quan lại từ cấp lục phẩm trở lên không được vượt ba cấp một lần. ngoài ra vấn đề về số ngày vào chầu cũng rất quan trọng.”
Đầu óc Yoon Hee bắt đầu quay mòng mòng. Theo như lời của tiến sĩ Yu thì chẳng có phần nào là không quan trọng cả. Tuy không hiểu gì lắm, nhưng Yoon Hee biết rằng nếu sau này đỗ đạt làm quan, nội dung môn học này còn có tính ứng dụng thực tế hơn cả Tứ thư Ngũ kinh, nên không thể chỉ học qua loa đại khái. Chưa kể muốn ghi danh tham gia kỳ Đại khoa, rồi kiểm tra giữa khóa, đều phải thông qua môn này. Còn muốn giành điểm tốt thì phải hoàn toàn thông suốt xem ra mới có khả năng.
Chỉ tập trung vào nôi dung trong sách thôi cũng đủ làm Yoon Hee rối trí, lại thêm cả cách giảng bài đặc biệt của tiến sĩ Yu nữa. Ông không ngồi yên một chỗ nào mà vừa cầm sách vừa đi khắp lớp, vừa quan sát nho sinh vừa giảng bài với tốc độ chóng mặt. Thấy có nho sinh nào không theo kịp, ông khẽ dùng ngón tay chỉ vào phần mình đang giảng trong sách rồi tiếp tục đi. Yoon Hee cũng nhận được sự giúp đỡ của ông vài lần.
Thỉnh thoảng có tiếng giảng Thư truyền tử từ gian phòng lớn ở giữa vọng vào. Phòng học Kinh quốc đại điển nằm ở gian bên phải, tính cả Yong Ha đang ngồi giữa phòng, tổng cộng có hai mươi nho sinh đang nghe giảng. Jae Shin thì sang ở gian phòng bên trái học Đông quốc chính vận. Ngoài ba gian phòng này ra, các gian phòng khác không hề có bóng người.
“Các trò hãy xem cho thuộc những gì đã học hôm nay, và nhớ đọc bài trước cho đến phần ‘Ngoại quan chức’ để chuẩn bị cho giờ học sau! Rồi, buổi học hôm nay kết thúc tại đây.”
Đến sát giờ ăn tối tiến sĩ Yu mới kết thúc giờ học, dặn dò đôi câu rồi vội vàng rời khỏi Minh Luận đường. Đám nho sinh mỗi người ôm một chồng sách lớn rời khỏi phòng học. Yoon Hee thở dài, vừa dọn sách vừa quay sang hỏi Sun Joon:
“Huynh nghe có hiểu hết không? Tôi chẳng hiểu gì là gì nữa.”
“Tôi cũng chẳng khác gì cậu. Chỉ nghe rồi đọc theo theo trong sách thôi cũng đã vất vả lắm rồi.”
Trong giờ học Yoon Hee lúc nào cũng tập trung tinh thần cao độ, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ giảng của tiến sĩ Yu, vậy mà Sun Joon lại dễ dàng nghe hiểu quá nửa nội dung bài giảng, Yoon Hee bất giác thấy ghen tị, bĩu môi nói:
“Huynh thật đáng ghét!”
Sun Joon bất ngờ vì câu nói ấy, bỗng dưng chàng cảm thấy Yoon Sik rất giống một cô gái đáng yêu. Yoon Hee cũng giật mình. Cô nhớ lại lời Jae Shin, rằng cứ mỗi khi đứng trước Sun Joon thì cô lại trở thành yểu điệu thục nữ.
Dù có cẩn thận thế nào đi chăng nữa, mỗi lần ở cạnh Sun Joon, bản năng của Yoon Hee lại lên tiếng trước, để lộ ra con người thật của cô. May mắn thay, Sun Joon là người khù khờ trong chuyện này, chứ nếu là Yong Ha thì chắc cô đã bị lộ từ lâu lắm rồi.
“Này, về Đông trai thôi.”
Đột nhiên tiếng Yong Ha từ sau vọng đến khiến Yoon Hee bất giác rùng mình. Cô quên mất chuyện Yong Ha cũng cùng học môn này với họ. Từ từ quay đầu lại, cô nhìn thấy Yong Ha đang cười toe toét, không rõ là đang nghĩ gì nữa. Trông hắn cười mà Yoon Hee nổi hết da gà.
Cả ba người cùng rời khỏi Minh Luận đường, Yong Ha nửa đùa nửa thật nói với Yoon Hee:
“Mấy quyển sách có vẻ nặng nhỉ, hay là để ta cầm cho?”
Lời nói của Yong Ha sắc lẻm như xương cá, Yoon Hee cố giả vờ bình tĩnh trả lời:
“Có bao nhiêu đây thì thấm tháp gì. Nhìn Nữ Lâm huynh có vẻ đang chật vật lắm, hay là để tôi cầm giúp huynh nhé?”
“Vậy cám ơn cậu quá, Đại Vật công tử.”
Vừa dứt lời, Yong Ha liền đặt toàn bộ số sách của mình lên chồng sách của Yoon Hee. Sau đó hắn vờ như không chú ý đến cô nữa, quay sang nói chuyện với Sun Joon.
“Buổi sáng học giờ của tiến sĩ Jang phải không? Đến buổi chiều lại dính phải giờ của tiến sĩ Yu, xem ra các cậu quá xui xẻo rồi. Chuẩn bị tinh thần đi, giờ học hôm nay của hai vị đó là giờ học dễ thở nhất rồi đấy. Những nho sinh kỳ cựu ở đây mỗi khi nghe nhắc đến hai vị đó còn thấy rùng mình nữa là.”
Sun Joon không nói gì mà chỉ mỉm cười, rồi chàng chuyển số sách của Yong Ha từ tay Yoon Hee sang chồng sách của mình. Đến lúc ấy, Yoon Hee mới nhận ra Yong Ha vừa gọi mình là “Đại Vật”. Nghĩ lại thì hình như cả ngày hôm nay cũng có vài người gọi cô như thế.
“Khoan đã. Có phải huynh vừa gọi tôi là Đại Vật phải không?”
“Ờ, cái tên đó giờ thành tên hiệu của cậu luôn rồi đấy.”
“Sao lại có chuyện như thế được? Tôi đã suy nghĩ rất kỹ mới tìm ra được một cái tên phù hợp, phải dùng tên đó…”
“Quá muộn rồi. Giờ tất cả nho sinh trong cái trường này đều biết tên hiệu của cậu là Đại Vật rồi.”
“Nhưng Đại Vật… Đại Vật là để chỉ…”
“Hơ? Cậu cũng ghê thật. Đại Vật có phải chỉ dùng để nói đến dương vật đàn ông thôi đâu? Ý ở đây là đại nhân vật, ám chỉ cậu vĩ đại lắm đấy.”
Mặt Yoon Hee đỏ bừng. Cô không kịp suy nghĩ mà buột miệng:
“Nhưng sao lại là Đại Vật? Giai Lang thì còn được, chứ Đại Vật thì chẳng phải là quá lắm sao?”
“Khoan đã! Giai Lang là đang nói tôi sao?”
Sun Joon lúc này mới nhớ ra hình như hôm nay cũng có vài nho sinh gọi chàng bằng cái tên đó. Chàng liếc sang Yoon Hee rồi hỏi:
“Hình như cậu cũng từng gọi tôi như thế…?”
“A… Thì… tự nhiên thành ra như thế…”
“Thôi tôi hiểu rồi, Đại Vật công tử.”
Sun Joon chỉ lạnh lùng nói vậy với Yoon Hee, lúc này đang lắp bắp dè chừng, rồi xoay lưng bỏ đi thẳng. Yoon Hee lúng túng đuổi theo sau nói:
“Huynh giận cái gì chứ? Tại cái tên Giai Lang cũng hợp lắm mà, nên tôi… Huynh đừng gọi tôi là Đại Vật nữa.”
“Đại Vật cũng hợp lắm mà.”
Yong Ha gọi với theo thật to như đổ thêm dầu vào lửa rồi cũng chạy theo hai người:
“Đại Vật! Giai Lang! Chờ ta với!”
“Chết tiệt, ồn ào quá đi!”
Jae Shin tỏ vẻ khó chịu khi nghe thấy tiếng Yoon Ha, gã bước ra ngồi xuống trước hiên Đông trai. Yong Ha đáp trả, cố ý chọc tức Jae Shin:
“Ồn cỡ nào cũng không bằng huynh đâu Kiệt Ngao. Nhưng hôm nay vì cớ gì mà huynh vẫn còn ở đây vậy?”
Jae Shin bẻ ngược tay Yong Ha ra sau lưng, túm cổ hắn đè xuống sàn.
“Đừng có làm xàm nữa, ta thấy khó nghe lắm!”
“Ặc! Thả ra!”
Nhìn thấy Sun Joon đặt sách của Yong Ha lên hiên, Jae Shin lại càng siết chặt tay hơn.
“Có mấy quyển sách thôi mà cũng không muốn cầm, còn xài xể nho sinh mới nữa sao?”
“Không sao đâu. Cũng không thể để người có tuổi phải làm những chuyện này được.”
Sun Joon nói với giọng rất lịch sự và điềm tĩnh.
“Vốn chỉ định đùa Đại Vật chút thôi mà. Sau này sách tôi tôi sẽ tự cầm.”
Nghe Yong Ha nhận tội xong, cuối cùng Jae Shin cũng thả tay ra. Yong Ha ngồi dậy chỉnh trang lại quần áo.
“Quân ác ôn! Nâng niu tôi chút không được sao? Hôm qua tôi còn chăm sóc cái mông của huynh kia mà.”
Jae Shin lờ Yong Ha đi, ngồi tựa lưng vào cây cột rồi quay sang nói với Yoon Hee với Sun Joon:
“Buổi chiều các ngươi học giờ của tiến sĩ Yu phải không? Xem như còn may đi. Đại học học một tháng, Kinh quốc đại điển hai tháng. Nhưng nếu dính phải môn Chu dịch của một trong hai người ấy thì xem như chết chắc. Chu dịch kéo dài tận bảy tháng đấy.”
Trải qua hai giờ học vừa rồi, Yoon Hee chẳng còn chút sức lực nào nghe lọt mấy lời an ủi không ra an ủi ấy của Jae Shin. Cô chỉ muốn vào ngay phòng nằm xuống ngủ một giấc. Một phần là vì đêm qua cô không ngủ được, nhưng phần nhiều là vì nghĩ đến đêm nay cũng chẳng thể yên giấc, tinh thần cô lại càng rũ xuống. Sun Joon đón lấy chồng sách trong tay cô đặt lên hiên rồi đỡ cô ngồi xuống. Chàng gọi đám tiểu đồng đang ngồi chơi ở gần đó:
“Cậu bé, rót cho ta chút nước nhé?”
Một tiểu đồng đứng phắt dậy, đi về phía bếp rồi lát sau quay lại, mang theo một ấm nước và một cái bát. Sun Joon vừa rót nước ra, Yong Ha liền hí hửng chìa tay đón lấy. Nhưng Sun Joon lại đẩy bát nước về phía Yoon Hee:
“Cậu uống đi, nhìn sắc mặt cậu không còn chút sinh khí nào cả.”
Yoon Hee bưng bát nước lên uống ừng ực, đến nửa chừng thì Sun Joon giật bát nước lại và nói:
“Đừng uống nữa! Còn để bụng lát ăn cơm.”
Yoon Hee liên tục nhìn hai người với vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn thích thú. Hành động vô tình ấy của Sun Joon lại càng khiến Yoon Hee giống con gái hơn bao giờ hết.
“Này Giai Lang, Đại Vật có hơi ốm yếu thật nhưng cũng là đàn ông, sao cứ chăm cậu ta như chăm tình nương vậy?”
“Không phải tình nương, mà cậu ấy giống tiểu đệ của tôi vậy.”
Câu hỏi của Yong Ha khiến Yoon Hee chột dạ, còn câu trả lời và nụ cười của Sun Joon thì đâm xuyên trái tim cô để lại một lỗ thủng to tướng. Tuy chẳng mong chờ gì, nhưng việc chàng không mảy may nghi ngờ cô là con gái không làm cô thấy vui lên chút nào. Đôi vai Yoon Hee rũ xuống mệt mỏi, ngỗi giữa mấy người đàn ông như thế này, bờ vai vốn đã nhỏ ấy trông lại càng nhỏ hơn.
“Cậu mệt à?”
“Tôi thấy lo quá. Không biết có theo nổi mấy môn này không nữa.”
Jae Shin đá nhẹ vào hông cô, nói:
“Mới bị tiến sĩ Jang nói một tí mà đã như thế rồi sao? Mặc kệ đi. Sau này sẽ còn nhiều chuyện tương tự nữa, mỗi lần như thế lại xuống tinh thần thì ngươi không trụ nổi đâu.”
“Kiệt Ngao, xem ra huynh mới là người cần tinh thần một chút đấy.”
“Nhưng sao Đông trai hôm nay vắng vẻ vậy. Mọi người đi đâu hết rồi…?”
Nghe Sun Joon hỏi, Yong Ha đang uống nước thì ngưng lại trả lời:
“Giờ chắc bọn họ đang ở Hưởng Quan sảnh, hoặc chơi bời đâu đó quanh Phán thôn. Trong Thanh trai có luật cấm không được chơi cờ cũng không được đánh bạc. Bọn họ tụ tập lại đó, có thể cùng nhau tổ chức mấy hoạt động tập thể. Đặc biệt, Phán thôn là nơi quan quân không được bước vào nên cũng có nhiều nhóm họp nhau lại nghiên cứu sách cấm lắm.”
“Sách cấm gì cơ?”
“Những thứ kiểu như Tây học ấy.”
Yoon Hee cũng từng xem qua vài quyển Tây học. Không phải với mục đích học hành, mà vì sách Tây học vốn là sách cấm nên giá chép sách cũng rất cao. Trong nhận thức của cô, sách Tây học là thứ rất ra tiền. Sun Joon vẫn đứng một bên, hỏi:
“Kiệt Ngao huynh và Nữ Lâm huynh có tham gia nhóm nào không?”
“Phiền phức, tham gia làm gì.”
“Ha ha ha, ta còn chẳng đủ thời gian chui xuống váy chơi với kỹ nữ nữa là.”
“Vậy ở đây có nhóm nào nghiêm cứu về Số học không?”
Yong Ha mừng rỡ rướn người về phía Sun Joon trả lời:
“Cách đây không lâu thì có, nhưng bây giờ hình như không còn nữa. Hay là cậu lập nhóm với tôi đi?”
“Hở?”
Yoon Hee tròn mắt nhìn Yong Ha. Trong mắt cô, Yong Ha cũng là người cực kỳ không hợp với chuyện học hành, giống y như Jae Shin vậy. Nhưng ngay tức khắc, cô vội giấu nhẹm ánh mắt ngạc nhiên ấy đi. Nghĩ lại, chẳng phải Yong Ha cũng là nho sinh sao? Cho dù hắn có nói mục đích học hành là vì phụ nữ và những thứ xa xỉ, thì nho sinh vẫn là nho sinh. Yong Ha có vẻ vui vì gặp được người cùng chí hướng, hào hứng nói tiếp:
“Cậu đọc sách gì?”
“Giờ tôi đang xem quyển Cửu chương toán thuật.”
“Ầy, gần day ở Jo Seon có nhiều quyển hay hơn quyển đó nữa kìa. Cậu nghe qua cửu số lược chưa?”
“Vâng, của Myeng Gok tiên sinh phải không?”
Yoon Hee chưa từng nghe đến quyển sách này. Có lẽ vì cửu số lược là sách bản in, không cần phải chép tay, số người quan tâm cũng không nhiều. Nói ngắn gọn, đối với Yoon Hee, cửu số lược là quyển sách không ra tiền.
“Nghe nói quyển ấy được lắm. Tôi có quyển ấy, cùng nghiên cứu nhé! Những thứ khác có thể học một mình được, nhưng Số học thì thật sự không thể. Ngoài bốn người chúng ta ra, tôi sẽ rủ thêm vài người nữa.”
“Cái gì mà bốn người chúng ta!”
“Sao lại bốn người chúng ta?”
Jae Shin và Yoon Hee hét lên cùng một lúc. Jae Shin thì cực ghét những thứ kiểu như nhóm hội, còn Yoon Hee thì chỉ cố gắng bắt kịp bài giảng trên lớp đã muốn hụt cả hơi rồi, không còn tâm trí đâu lo những chuyện khác nữa.
“Chỉ có mấy môn học thôi tôi đã xử lý không nổi rồi.”
“Muốn thì các người đi mà lập nhóm! Đừng có lôi người khác vào.”
Yong Ha bỏ ngoài tai lời phàn nàn của hai người họ, xem như mọi chuyện đã quyết, hắn vừa mê mẩn cây quạt vừa lẩm bẩm tính xem sẽ rủ thêm ai nữa. Sun Joon ngồi xuống giữa Yoon Hee và Jae Shin, bắt đầu thuyết phục:
“Số học và bắn cung là hai trong số Lục nghệ mà bất kỳ người học chữ nào cũng đều phải biết. Đây là tri thức, chứ không phải một môn học thông thường. Sau này làm quan mọi người sẽ không còn thời gian học hỏi thêm nữa, nên tốt hơn hết là tìm hiểu ngay từ bây giờ. Không hiểu về Số học thì làm sao có thể lo cho bách tính được. Hơn nữa Số học rất thú vị, có khi cậu sẽ ngồi tính toán quên luôn giờ giấc ấy chứ.”
Cho dù sau này Yoon Hee có đỗ Đại khoa, cũng sẽ không có chuyện cô ra làm quan hay lo cho bách tính, nên cái gọi là Số học ấy chẳng liên quan gì đến cô cả. Nhưng rồi Yoon Hee lại vô tình nhìn vào mắt Sun Joon. Đôi mắt đen láy ấy như đang khẩn thiết nàn nỉ cô. Đôi mắt ấy đã lái môi và lưỡi cô lên tiếng:
“Vâng, vậy tôi cũng tham gia.”
Hơ! Thân thể Yoon Hee đã rã rời lắm rồi, nhưng sao miệng cô lại có thể trả lời nhanh nhảu khỏe khoắn như thế chứ? Rõ ràng là tự đào hố chôn mình mà. Chính cô đã đẩy mọi chuyện đến bước đường này, làm sao rút lại được nữa. Quạ mà cố đuổi theo cò thể nào cũng bị xoạc chân. Nhưng, những vĩ nhân suốt ngày gắn bó với sách vở như Sun Joon thì không nói làm gì, còn Yong Ha vốn chỉ biết chơi bời, sao tự dưng lại đòi học Số học gì gì đó chứ? Yoon Hee phải ngăn mình thét lên kẻ nào đã nói nho sinh Sung Kyun Kwan suốt ngày nhàn rỗi ăn chơi, chỉ biết lẩm nhẩm Tứ thư Ngũ kinh như mấy con vẹt ngu ngốc? Cả cái thành này ai cũng nghĩ như thế. Chính Yoon Hee cũng vậy, nên cô mới chấp nhận vào Sung Kyun Kwan không chút do dự đấy thôi.
Yong Ha chuyển sang năn nỉ Jae Shin cùng tham gia. Nhưng câu trả lời từ miệng Jae Shin thoát ra vẫn rất cương quyết:
“Bảo ta phải ngồi học cùng bàn với tên Lão luận đó sao?”
“Dù gì cũng ngủ chung phòng rồi, ngồi cùng bàn thì có làm gì ghê gớm đâu.”
“Bởi vậy mới nói tên Giai Lang đó còn không mau biến khỏi Đông trai này đi!”
Sun Joon chen vào giữa cuộc đối thoại của hai người học:
“Kiệt Ngao sư huynh, huynh sợ rằng sẽ phải để tôi chỉ huynh nhiều thứ nên mới không tham gia phải không? Huynh hãy bỏ lòng tự ái sang một bên đi.”
Mắt Jae Shin như bừng lên ánh lửa. Rồi cũng giống như Yoon Hee, gã bắt đầu nói lung tung:
“Cái gì! Ngươi nghĩ ra không bằng cái thứ nhà ngươi sao? Được rồi, vậy để ta dạy cho ngươi biết!”
“Tôi sẽ nhận sự chỉ dạy của huynh. Vậy là huynh quyết định tham gia rồi nhé, huynh không được đổi ý đâu đấy! Quân tử nhất ngôn!”
Vừa nói dứt lời, Sun Joon liền đứng dậy đi về phía phát ra tiếng trống báo giờ ăn. Jae Shin há mồm nhìn theo Sun Joon. Dù biết mình đã há miệng mắc quai, nhưng nếu thừa nhận chuyện đó thì còn xấu hổ hơn, nên gã cứ ngồi ngẩn ra như thế.
Yoon Hee cố nhịn cười rồi vội vàng chạy theo Sun Joon. Lần này mà lỡ miệng trước mặt Jae Shin thì chắc chắc cô sẽ bị đánh ột trận ra hồn. Yong Ha cũng ngậm chặt miệng, lỉnh đi chỗ khác để khỏi buộc miệng nói ra cậu “Sau này không biết Jae Shin còn bị Sun Joon quần đến mức nào nữa”. Lúc này mà ăn nói không cẩn thận thể nào cũng sẽ được chiêm ngưỡng cảnh Jae Shin nổi cơn tam bành.
Số người tập trung trong sân Minh Luận đường còn ít hơn buổi sáng, vì có rất nhiều nho sinh ở trọ tại Phán thôn. Trong đó một số thì xem chuyện riêng của mình quan trọng hơn chuyện điểm danh, số khác thì có cái miệng cao cấp, không thể ăn được cơm của nhà ăn mà phải ăn riêng bên ngoài. Yong Ha đi về phía Yoon Hee và Sun Joon. Phía sau hắn là Jae Shin, mặt hầm hầm đang bước từng bước giận dữ. Bấy giờ vẳng lại tiếng mấy nho sinh khác nói chuyện.
“Hôm qua hắn lại xuất hiện đấy.”
“Lính tuần lần nào cũng bị ăn mắng. Đến cả một cọng tóc của hắn cũng không thấy nổi.”
Yong Ha liền chen vào:
“Các huynh đang nói về Hồng Bích Thư à?”
Jae Shin và Sun Joon có vẻ cũng thích thú với câu chuyện này, bèn tiến gần lại đám đông đang bàn tán. Yoon Hee nhận ra họ đang nói về tên Hong Gil Dong mà mấy tên lính tuần tối qua nhắc đến. Đây là lần đầu tiên Yoon Hee biết đến sự tồn tại của Hồng Bích Thư, nhưng Hong Gil Dong như đối với những người khác, hắn đã là một nhân vật rất nổi tiếng rồi. Quan sát họ nói chuyện với nhau, Yoon Hee có cảm giác Yong Ha rất ái mộ Hồng Bích Thư.
“Hôm qua hắn xuất hiện ở đâu?”
“Xem ra gan cũng to lắm, dám dán bích thư ở tận cửa nhà Binh phán đại nhân.”
Đột nhiên toàn bộ nho sinh đều tập trung ánh nhìn về phía Sun Joon. Người duy nhất không hiểu ý nghĩa của những ánh mắt ấy là Jae Shin, gã đã không tham gia lễ Tân bảng ngày hôm qua. Sun Joon vẫn bình tĩnh nói như không có gì:
“Hôm qua vì không đến được đó nên suýt nữa thì tôi phải chịu phạt đấy thôi. Tôi cũng như mấy viên lính tuần ấy, cả một sợi tóc của Hong Gil Dong cũng không nhìn thấy.”
Các nho sinh tỏ vẻ hụt hẫng, thôi không nhìn Sun Joon nữa. Yong Ha tiếp tục hỏi:
“Lính tuần canh chỗ nhà Binh phán rất kỹ, vậy mà hắn còn dán cả bích thư lên đấy. Xem ra Binh phán sẽ nổi điên, cố mà bắt cho được hắn đây. Nội dung bích thư lần này là gì vậy?”
“Cụ thể thế nào thì tôi vẫn chưa rõ lắm. Lát nữa thể nào bức bích thư hôm qua cũng sẽ được người ta tuồn vào đây thôi, cứ chờ xem. Nếu Nữ Lâm huynh có trước thì nhớ cho bọn tôi xem với.”
“Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Tách ra khỏi đám đông, Yong Ha nắm chặt hai tay, gằn giọng:
“Hừm, mai mà không phải học giờ của tiến sĩ Yu thì mình đã trốn ra ngoài xem thế nào rồi.”
Jae Shin nhếch mép nói:
“Tên Hồng Bích Thư ấy có gì mà cứ phải nhặng xị cả lên như thế chứ? Viết nhăng viết cuội vài ba chữ rồi…”
“Huynh cũng từng là người hay chữ, nhìn mấy bức bích thư ấy mà bảo là nhăng cuội sao? Hắn rất khá, đem những điều thối rữa mục nát của xã hội ra châm biếm, không phá vỡ các nguyên tắc mà giọng văn vẫn rất hóm hỉnh thoải mái. Mỗi bức bích thư là một kiệt tác thi văn đấy.”
Jae Shin giận dữ xua tay, ý không muốn lằng nhằng tranh cãi nữa. Gã chỉ vào Yong Ha, chuyển đề tài:
“Ê, huynh không biết trong nhà ăn cấm không được dùng quạt sao?”
Yong Ha giật mình nhận ra mình vẫn còn đang cầm chiếc quạt trên tay, vì mải nói chuyện với Jae Shin mà quên mất. Giờ thì chuyện bích thư cũng không được nói, lại còn phải vội vàng gọi một tiểu đồng lại nhờ giữ hộ cây quạt nữa.
Ngoài trời, từng cơn gió xuân lạnh lẽo đang rít qua, đêm đã về khuya nhưng những ánh đèn trong Thanh trai vẫn chưa hề tắt. Trung nhị phòng cũng vậy. Ba chiếc đèn dầu đặt cạnh ba chiếc bàn trong phòng vẫn đang sáng rõ. Trừ phía cửa ra, ba người trong phòng mỗi người ngồi tựa lưng vào một bức tường. Jae Shin ngồi trong cùng, nơi bức tường có trổ cửa sổ, còn Yoon Hee và Sun Joon ngồi đối diện hai bên.
Yoon Hee ngồi đọc đi đọc lại toàn bộ lời giảng của tiến sĩ Jang mà cô đã ghi lại. Cứ thế dần dần, cô hiểu được ý nghĩa của bài giảng, bắt đầu sắp xếp lại những nội dung quan trọng cần ghi nhớ, chép vào trong sách. Phần nào không đủ chỗ trống, cô dán thêm một mảnh giấy nhỏ vào sách rồi viết tiếp. Sun Joon thì vừa đọc quyển Cửu số lược mượn của Yong Ha, vừa vẽ biểu đồ gì đó ra mấy tờ giấy trắng rồi bắt đầu tính toán. Chéo bên là Jae Shin với dáng ngồi ngang ngược và bộ quần áo xộc xệch không giống ai, đang đọc một bộ đề. Bây giờ Yoon Hee đã có thể nhìn ngực gã mà không cảm thấy bối rối gì nữa.
Đôi mắt của Yoon Hee đang đọc sách thì chuyển sang nhìn Sun Joon từ lúc nào không biết. Cả ngày hôm nay bị quay như chong chóng, Yoon Hee chẳng có chút thời gian nào để thảnh thơi ngắm chàng cả. Giờ có thể ngồi ngắm chàng thỏa thích như thế này. Xem ra trong cái rủi cũng có cái may.
“Ê Sik! Để ta đeo yếm dãi cho ngươi nhé?”
Nghe lời châm chọc đó, Yoon Hee thôi không nhìn Sun Joon nữa mà chuyển sang Jae Shin.
“Yếm dãi?”
“Có ngắm Giai Lang cũng không sao, nhưng vừa ngắm vừa chảy dãi như thế thì xem ra không ổn lắm đâu.”
Sun Joon rời mắt khỏi quyển sách đang đọc, ngẩng đầu lên nhìn Yoon Hee như đang hỏi có chuyện gì. Yoon Hee bối rối, cô khua tay trả lời Jae Shin:
“Không, không phải đâu! Tôi vửa chảy nước dãi vừa ngắm huynh ấy hồi nào?”
“Nhìn xuống mặt bàn đi, đầm đìa rồi kìa.”
Yoon Hee vội vàng nhìn xuống bàn mình. Chẳng có gì cả. Yoon Hee xấu hổ chỉ biết cắm mặt vào quyển sách. Cô không muốn đối đầu với Jae Shin. Nhưng như vậy không có nghĩa là Jae Shin không chịu buông tha cho cô.
“Ngươi cũng phải nghĩ cho Giai Lang nữa chứ. Nếu có một gã đàn ông cũng có thứ chân giữa ấy ngồi nhìn mình chăm chăm đến mất hồn vía như thế, hắn sẽ thấy kinh tởm đến mức nào hả?”
Yoon Hee đã muốn làm ngơ, nhưng câu nói ấy thật sự làm cô thấy đau lòng. Có khi bị đánh một cú thật mạnh còn đỡ đau hơn thế này. Cô đang đóng giả là Yoon Sik, nhưng lại dùng đôi mắt của Yoon Hee để nhìn Sun Joon, chắc hẳn chàng cũng cảm thấy khó chịu lắm. Yoon Hee sợ rằng mình sẽ khóc, cô chẳng thể nào phản kháng được câu nào, chỉ biết siết chặt nắm tay. Rồi cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút nóng giận của Sun Joon:
“Sao huynh trẻ con quá vậy? Tôi nghĩ Đại Vật công tử mới là người thấy khó chịu kìa.”
Yoon Hee rất mừng khi nghe giọng chàng như vẫn không thể ngẩng đầu lên. Đúng ra cô phải đường đường chính chính ngẩng cao đầu, phản bác lại sự khiếm nhã của Jae Shin như một người đàn ông. Nhưng cô sợ rằng chưa kịp làm gì đã lại nhìn Sun Joon bằng đôi mắt của Yoon Hee.
“Chẳng phải nãy giờ Kiệt Ngao sư huynh cũng lén nhìn Đại Vật công tử mãi đấy sao?”
Jae Shin đột nhiên xấu hổ, phẩy phẩy tập đề như đang chối làm gì có chuyện đó. Yoon Hee vẫn tiếp tục giả vờ đọc sách. Cô nhận ra khi ở chung phòng với Jae Shin thì sẽ không có chuyện được thoải mái ngắm Sun Joon nữa. Ngắm người đồng giới theo kiểu này rõ ràng là không bình thường chút nào.
Ba người trong Trung nhị phòng lại tiếp tục đọc sách. Căn phòng trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu. Đêm đã khuya, mí mắt của Yoon Hee không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, mỗi lúc một nặng hơn. Một phần vì hôm nay cô đã gặp quá nhiều chuyện mệt mỏi, nhưng lý do lớn nhất vẫn là bởi cả đêm qua cô không tài nào chợp mắt. Hôm nay Sun Dol vẫn chưa mang chăn đệm đến, nghĩa là cô lại phải ngủ cùng với Sun Joon. Nếu chàng không ngủ trước thì cô cũng không thể an tâm mà nằm xuống được. Thế nhưng Sun Joon lại không hiểu hoàn cảnh của cô, mắt chàng vẫn không chịu rời quyển sách. Đầu của Yoon Hee dần dần hạ thấp xuống bàn, rồi cô gục hẳn đầu xuống, chìm vào giấc ngủ.
Đến khi Sun Joon ngáp ngủ nhìn sang phía Yoon Hee thì cô đã lang thang ở tận giấc mơ nào rồi. Jae Shin cùng lúc cũng nhận ra Yoon Hee đã ngủ tự lúc nào.
“Tên nhóc này lại làm trò gì nữa đây?”
Tuy là lời càu nhàu, nhưng Jae Shin cố gắng nói thật nhỏ để không làm Yoon Hee thức giấc. Sun Joon cũng thì thầm:
“Đêm qua lạ chỗ nên cậu ấy không ngủ được, hôm nay chắc cũng mệt rồi. Vốn sức khỏe cũng không được tốt.”
“Đúng là nhìn cậu ta ốm yếu thật, người ngoài cứ nghĩ nho sinh Sung Kyun Kwan chúng ta suốt ngày chỉ biết ăn với chơi. Những kẻ đã quyết tâm ăn chơi thì ta không biết, nhưng đa số nho sinh ở đây đều cố học đến khô cả máu. Sự căng thẳng và vất vả mà chúng ta phải chịu, người bên ngoài có tưởng tượng cũng không nghĩ ra nổi. Cứ vậy khoảng vài ba năm, có khi phải cần người khiêng vào cáng ra cũng nên. Tên nhóc này đáng lo thật!”
Sun Joon cẩn thận tiến lại gần thổi tắt ngọn đèn bên bàn Yoon Hee. Rồi chàng trải đệm ra định đỡ cô nằm xuống. Trong khi Sun Joon nâng phần thân trên của Yoon Hee lên. Để đầu cô tựa vào vai mình, Jae Shin phụ giúp đem chiếc bàn của cô dọn về phía cửa sổ.
Vừa mới ôm Yoon Hee vào lòng để nhấc lên, Sun Joon bỗng giật mình khựng lại. Cơ thể Yoon Hee nhẹ hơn chàng nghĩ rất nhiều. Dĩ nhiên không phải nhẹ như lông hồng, nhưng cảm giác về sức nặng của cô có hơi khác lạ. Mái đầu đang dựa trên vai chàng đã nhỏ rồi, nhưng Sun Joon có cảm giác đôi vai mà tay mình đang ôm lấy còn nhỏ hơn nhiều. Chàng cảm thấy thương cảm cho người bạn của mình, cũng là đàn ông mà vì đau ốm từ nhỏ nên cơ thể trở nên yếu đuối như thế này đây. Trong khi Sun Joon đặt Yoon Hee nằm xuống, Jae Shin nhìn thấy quyển sách ghi chú của cô còn để mở trên bàn.
“Tên nhóc này, cũng thông minh đấy!”
Sun Joon nghe tiếng Jae Shin, cũng lại gần xem. Bài học hôm nay được cô ghi chép đầy đủ rõ ràng đến mức người khác nhìn thấy đều muốn có được quyển sách này. Jae Shin lên tiếng đùa:
“Khi nào đến kỳ kiểm tra hàng tháng chắc phải đe dọa để cậu ta ượn mất.”
“Chắc tôi cũng phải thế thôi. Cậu ấy nói không theo nổi, ra chỉ là giả vờ. Thật đáng ghét!”
“Này, người đáng ghét thật sự là ngươi đấy, không cần đến mấy thứ này vẫn có thể học hết tất cả.”
Sun Joon phát hiện ra một quyển sách khác ở trên bàn. Là một quyển sách trắng, nhưng cũng có chép đầy đủ bài giảng giống hệt quyển kia. Yoon Hee đã chuẩn bị tất cả để cho Yoon Sik, tiểu đệ đau ốm không thể đến Sung Kyun Kwan của mình. Sun Joon không biết điều đó, chàng chỉ nghiêng đầu thắc mắc một chút rồi đặt quyển sách ấy về lại chỗ cũ.
Jae Shin thay đồ đi ngủ đầu tiên, sau đó đến Sun Joon. Xong đâu đấy, cả hai cùng nhìn sang Yoon Hee vẫn mặc quần áo dài, lúc này đang ngủ rất say, trên đầu vẫn còn nguyên chiếc mũ chụp. Để cô có thể ngủ ngon, cần phải cởi hết đống quần áo vướng víu nặng nề kia ra. Nhưng đột nhiên Sun Joon cảm thấy phân vân. Không hiểu sao, tay chàng không thể chạm đến đai áo của Yoon Hee. Sun Joon ngồi tựa cằm lên đầu gối, cứ nhấp nha nhấp nhổm không biết làm thế nào. Càng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Yoon Hee, chàng lại càng muốn ngắm khuôn mặt ấy lâu hơn. Theo những khuôn phép lễ nghi mà chàng biết, việc nhìn một người đàn ông trưởng thành mà lại thấy đáng yêu như một cô gái là không đúng chút nào. Chàng vội vàng lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đang lấp đầy tâm trí mình.
Đầu tiên, Sun Joon tháo sợi dây buộc dưới cằm Yoon Hee rồi cởi chiếc mũ chụp đầu của cô ra. Dù đã ngủ rất say, nhưng Yoon Hee cũng có phản ứng khi Sun Joon chạm đến người cô. Cô vừa chun mũi vừa nở một nụ cười rất đáng yêu. Vẻ mặt đó của Yoon Hee khiến Sun Joon khựng lại. Nhìn vẻ mặt say ngủ của người cùng giới với mình sao tim lại đập thình thịch thế này? Chuyện này rõ ràng không ổn chút nào. Sun Joon giữ lấy đai áo của Yoon Hee, bắt đầu kéo ra. Chàng cố vờ như không nhìn thấy tay mình đang khẽ run. Rồi chàng vội vàng cởi áo khoác dài, áo ngắn bên trong và quần của Yoon Hee ra, như thể muốn thoát khỏi những cảm xúc của mình thật nhanh. Còn lại hai lớp áo mặc lót bên trong, chàng vẫn để y nguyên.
Cuối cùng là đến đôi vớ vải, có lẽ vì Yoon Hee không buộc chặt như bình thường, nên đôi vớ rất dễ cở ra. Dưới lớp vớ, hai bàn chân nhỏ lọt thỏm của cô hiện ra. Bình thường, Sun Joon không bao giờ để lộ cảm xúc qua nét mặt, nhưng lần này sống mũi chàng đột nhiên đỏ ửng lên mà chính bản thân chàng không hề hay biết. ngay lúc đó, Yoon Hee trở mình nằm nghiêng sang một bên, co quắp lại vì lạnh nên trông cô càng nhỏ bé hơn. Chiếc áo trong màu trắng kẽ xốc lên, làm lộ ra phần eo nhỏ như đang khiêu khích Sun Joon. Đường nét mềm mại của phần eo ấy thật lạ lầm đối với chàng.
“Các ngươi quen nhau từ khi nào?”
Câu hỏi bất ngờ của Jae Shin như đánh thức Sun Joon, chàng liền quay lại với vẻ mặt bình thản thường ngày. Sun Joon lấy chăn đắp lên người Yoon Hee rồi trả lời:
“Chúng tôi gặp nhau vào kỳ Sơ thí hè năm ngoái… Sao huynh lại biết?”
“Vì ta thắc mắc, hai ngươi đảng phái hoàn toàn khác nhau, sao lại thân thiết như vậy. Dù hoàng thượng đã cố gắng đưa ra chính sách bình đẳng, nhưng thời thế là thời thế. Chưa biết chừng giữa hai ngươi sẽ xảy ra chuyện không hay vì đảng phái nữa.”
“Kiệt Ngao sư huynh sợ những chuyện đó nên mới cố tình né tránh chúng tôi sao?”
“Ý ta không phải vậy!”
Jae Shin định lớn tiếng thì sực nhớ ra Yoon Hee đang ngủ, liền hạ giọng xuống. Đêm nay gã vẫn để ngực trần giống như đêm qua, Jae Shin nằm xoay lưng lại, nói thật nhỏ:
“Không nói ta, đang nói về các ngươi kia mà.”
“Cậu ấy là bạn tốt của tôi.”
“Cái gì? Cỡ như ngươi có biết bao nhiêu học giả muốn làm bạn, sao lại chọn tên nhóc này, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Muốn thuyết phục cậu ta về Lão luận sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”
Sau khi tắt hết đèn, Sun Joon nằm xuống chỗ của mình. Chàng muốn căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng mặt trăng lại không chiều ý chàng. Ánh trăng len lỏi vào phòng, len cả vào tâm trí Sun Joon. Thật sự chàng chưa từng có suy nghĩ muốn lôi kéo bạn mình về phái Lão luận. Chàng cũng chưa từng thử nghĩ tại sao mình lại muốn ở bên cạnh Kim Yoon Sik, cậu nho sinh nghèo người Nam nhân. Chỉ đơn giản vì xem cậu ấy là bạn thôi sao? Đúng là một câu trả lời buồn cười. Có lẽ sẽ chẳng có lời đáp nào cho câu hỏi vì sao này…
Nhìn Yoon Sik nằm không có gối, Sun Joon sợ cậu sẽ cảm thấy khó chịu. Ngập ngừng hồi lâu, chàng quyết định chịu phần khó chịu, duỗi cánh tay mình ra, đặt đầu Yoon Hee gối lên đó. Búi tóc cậu cọ vào khuôn mặt vô tội của chàng. Sun Joon cảm thấy hạnh phúc, tim đập rộn ràng mỗi khi ở bên cạnh cậu nho sinh Kim Yoon Sik, đôi khi còn muốn vuốt ve khuôn mặt cậu, muốn ôm bờ vai cậu vào lòng. Sun Joon biết rằng những suy nghĩ ấy của mình là không đúng. Như những gì Jae Shin đã nói, nếu một gã đàn ông cũng có chân giữa giống mình lại có tình cảm với mình, không biết Kim Yoon Sik sẽ cảm thấy khó chịu đến mức nào. Hơn nữa, theo những nguyên tắc đạo đức mà Sun Joon biết, cảm xúc này của chàng là không thể chấp nhận.
Kim Yoon Sik. Một thanh niên xinh đẹp, theo đúng nghĩa. Chỉ vì hoàn cảnh khó khăn khi còn nhỏ mà thành ra yếu ớt, bị những người cùng là đàn ông đem ra châm chọc. có thể sự tự ti ấy chính là lý do khiến cậu ấy nhút nhát như bây giờ. Chính vì vậy, Sun Joon kết luận bản thân chàng phải giữ phép trước để bạn mình không phải lo sợ những chuyện như thế nữa. Không lâu sau, Sun Joon cũng chìm vào giấc ngủ. Thân nhiệt của người nằm bên cạnh chàng rất ấm, Sun Joon ôm cả hơi ấm đó vào trong giấc ngủ của mình.