- Thằng nhóc mắc dịch! Hắn hét lên. Hãy tìm lại Con Mắt Lửa! Quay đèn chiếu sang bên kia!
Ngay lập tức, đèn chiếu rọi vào chỗ viên rubi biến mất. Phần mình, Hannibal ra lệnh ngay:
- Nhanh! Tất cả ra xe! Hannibal nói khẽ với ba bạn. Không ai để ý đến ta nữa!
Hannibal nhảy phốc ra khỏi lỗ. Y như bốn chú thỏ hoảng sợ, bốn cậu vọt băng qua bãi cỏ tối om, và thở hổn hển gặp lại anh Hans đang bình thản chờ đợi. Anh chàng khổng lồ tóc vàng, đúng theo chỉ thị, đang để mắt đến con đường trước mặt. Anh không hay biết gì về những sự kiện vừa mới diễn ra sau lưng.
Bọn Ria Đen sốt sắng tìm kiếm Con Mắt Lửa dưới cỏ. Thậm chí bọn cướp không nhớ đến bọn trẻ. Bốn cậu có thể nhảy lên xe, mà không hề gì.
- Anh Hans ơi! Hannibal vừa thở vừa giục. Nhanh lên! Nhanh lên! Chuồn khỏi đây!
Hans không nói gì. Máy xe rồ lên. Xe tải nhẹ khởi động, và một hồi sau xe đang chạy thật nhanh trên con đường chật hẹp của Vực Hẻm Mặt Đồng Hồ. Chẳng bao lâu, xe ra đến đường lớn.
Bốn bạn không nói chuyện, tất cả bận tâm bấu vào xe đang xóc và làm té ngã vào nhau, mỗi khi quẹo hơi gắt.
Vào giờ khuya như vậy, xe cộ lưu thông rất ít, cả bọn về đến Thiên Đường Đồ Cổ trong thời gian kỷ lục. Hans đậu xe ngay giữa sân kho bãi. Bốn bạn nhảy xuống xe. Peter có vẻ mặt hết sức buồn rầu, hơn cả Gus và Bob. Tốn bao nhiêu công mà không được gì. Thậm chí, Peter đã phải bỏ lại cái mày rà kim loại, xẻng và cuốc. Còn Con Mắt Lửa, tất nhiên là mất vĩnh viễn.
- Xong! Peter nói. Thất bại hoàn toàn!
- Cuối cùng bọn cướp cũng thắng cuộc! Bob thở dài.
- Sao! Nếu xét theo vẻ bề ngoài à! Gus ngạc nhiên lập lại. Ý cậu nói gì?
- Mình đã hy vọng rằng bọn cướp sẽ rình và đi theo xe Rolls. Babal giải thích. Nhưng ở đây, bọn chúng đã tỏ ra tài hơn ta. Thay vì theo dõi ta, bọn chúng đã theo dõi ngôi nhà của ông Horatio. Mình cảm giác lờ mờ rằng bọn chúng có thể chơi ta. Cho nên, theo bản năng. mình phòng ngừa thêm. Rồi cuối cùng... Nhìn đây!
Hannibal bật đèn pin lên rọi vào lòng bàn tay đang mở. Ngay giữa tay là một viên đá đỏ óng ánh rực rỡ.
- Xin giới thiệu với các cậu Con Mắt Lửa thật, viên duy nhất, chính cống, độc nhất! Hannibal thông báo. Cái mà mình vứt xuống bãi cỏ chỉ là viên rubi giả của Ba Chấm bỏ lại cho chúng ta. Mình đã mang theo… có thể nói là do có linh cảm. Mình đoán rằng nó có thể giúp ích cho ta. Sau khi buông hộp và viên rubi xuống đất, mình đã giả bộ lượm viên đá lên… và mình đã lợi dụng để tráo.
- Babal ơi! Bob la lên khâm phục. Cậu đúng là thiên tài!
- Rất phải! Gus nhiệt tình thốt lên. Cậu đã đánh lừa bọn cướp!
- Bọn mình xin có lời khen cậu, Peter nói thêm.
- Tôi cũng xin có lời khen. Một giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh đột ngột vang lên trong bóng tối. Và bây giờ, anh bạn trẻ ơi, anh làm ơn đưa cho tôi viên rubi nhé?
Trước khi bốn bạn kịp hoàn hồn sau cơn ngạc nhiên, bóng đèn to gắn trên cửa văn phòng sáng lên. Người đàn ông cao ốm, đứng trong góc tối nhất của gian phòng nên không ai thấy, đột nhiên hiện ra. Ông đưa tay ra tiến đến gần nhóm.
Đó là Ba Chấm. Cây gậy kiếm đang đu đưa trên cánh tay ông, như sẵn sàng để được sử dụng.
Bốn bạn im lặng nhìn ông.
- Đừng có hòng chạy trốn! Ông Ấn Độ khuyên, tay vẫn đưa ra, nhưng gậy hươ cao hơn một chút.
- Nào! Ông nói thêm, khi thấy bốn cậu vẫn không nhúc nhích. Nào, tôi đang chờ! Thậm chí tôi đã chờ cả buổi tối. Cái mẹo cho xe Rolls chở hành khách giả chạy đi là rất vui, nhưng không giúp ích được gì. Tôi đã tin tưởng vào sự tinh ý và trí tưởng tượng của các cậu. Tôi tin chắc là các cậu sẽ qua mặt được mấy thằng cướp có ria ngốc nghếch kia, cứ nhất định đòi săn lùng mấy bức tượng. Tôi đã hiểu ra rằng mấy bức tượng chỉ là những chỉ dẫn giả, và tôi đã nói với bọn chúng như thế. Tôi đã đoán ra rằng chính các cậu đang đi đúng hướng. Và tôi đã không lầm. Các cậu đã lấy được Con Mắt Lửa. Và các cậu sẽ đưa cho tôi!
Bob tự nhủ rằng, một lần nữa, bốn bạn lại thất bại. Chỉ còn một việc: giao nộp Con Mắt Lửa! Không có cách lựa chọn nào khác.
Tuy nhiên, Hannibal do dự không chịu tuân lệnh. Viên đá đỏ hơi run trong tay Hannibal. Cậu nuốt nước miếng.
- Thưa ông Rhandur, Hannibal nói, có phải ông từ đền thờ Công Lý ở Pleshiwar đến đây không ạ?
- Đúng, anh bạn trẻ à - Ba Chấm khẳng định- Tôi đã được giao nhiệm vụ đi lấy viên rubi về. Từ suốt năm mươi năm nay, những người tiền nhiệm và tôi đã không ngừng tìm kiếm viên đá thần để nó có thể tiếp tục phân xử cái thiện và cái ác ở quê hương chúng tôi. Viên đá đã bị bán đi một cách phản trắc bởi một giáo sĩ phạm thánh ở đền thờ chúng tôi, chính ông này lại sợ sự phán xét của Con Mắt Lửa. Nhưng đó là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Đúng vậy, người giáo sĩ này đã phải chịu những hậu quả khủng khiếp của vụ lấy cắp.
Kể đến đó, Ba Chấm dừng lại để huơ gậy một cách đầy ý nghĩa. Nhưng Hannibal không động đậy.
- Suốt nửa thế kỷ nay - Đột nhiên Hannibal tuyên bố. Con Mắt Lửa đã được tước khỏi lời nguyền rủa. Tuy nhiên, viên đá phải được tìm thấy, được cho hoặc được mua, mà viên đá không thể bị lấy bằng vũ lực hoặc bị lấy cắp. Dù sao, truyền thuyết cũng nói thế. Tôi đã tìm thấy viên đá, nên tôi không sợ gì hết. Và tôi quyết định… tặng viên đá cho Gus!
Rồi Hannibal quay sang cậu bé người Anh:
- Này Gus! Cầm lấy đi! Hannibal vừa nói vừa đưa viên rubi. Mình cho cậu, nên cậu không có gì phải sợ hết.
Gus nín thở cầm Con Mắt Lửa. Khi đó, Hannibal quay sang Ba Chấm.
- Còn bây giờ, thưa ông Rhandur, Hannibal nói, nếu ông thử giật viên đá từ tay bạn tôi, chính ông sẽ phái gánh chịu hậu quả của lời nguyền rủa.
Ông Ấn Độ phân vân một hồi lâu. Ánh nhìn ông sáng rực như mắt đại bàng. Rồi chậm chậm, ông rút về bàn tay đang đưa ra. Cuối cùng ông đút tay vào túi.
- Tôi đã hy vọng - ông thú nhận, làm cho các cậu đủ sợ để các cậu đưa cho tôi viên rubi. Nhưng tôi đã lầm. Trái lại, cậu nói đúng… Tôi sẽ không bao giờ dám dùng vũ lực để đoạt lấy viên đá. Nhưng… có cách này…
Bàn tay ông xuất hiện trở ra. Tay ông cầm một tờ giấy xanh mỏng, mà ông đưa cho Gus.
- Tôi vẫn còn khả năng mua viên đá - ông nói. Xin cậu lưu ý rằng tờ ngân phiếu này có chứng nhận. Thật vậy, tôi đã sắp xếp để có được Con Mắt Lửa nếu không thành công trong việc lấy nó bằng cách khác. Có thể cậu sẽ được giá khá hơn nếu bán cho những người khác. Nhưng cũng có thể người ta sẽ không ra giá bằng tôi. Nên tôi khuyên cậu chấp nhận lời đề nghị của tôi.
Gus liếc nhìn tờ ngân phiếu. Khi đó, một tiếng thốt ngạc nhiên phát ra khỏi miệng cậu.
- Ồồồ! Gus run rẩy kêu. Tất nhiên, thưa ông. Với giá này, thì ông có thể lấy được Con Mắt Lửa!
Gus cầm lấy ngân phiếu, và đưa viên đá quý. Ông Ấn Độ nhẹ nhàng cầm lấy viên đá cất vào túi.
Rồi ông nghiêm trang cúi người.
- Các cậu không phải sợ gặp bọn cướp ria dài nữa - ông tuyên bố. Đó chỉ là những tên vô lại hạng thứ đã nghe nói về kho báu của Horatio August, muốn lấy viên đá để bán lại cho tôi. Bây giờ, tôi xin chào vĩnh biệt các cậu!
Ông biến mất vào bóng đêm, mềm dẻo như một con mèo to im lặng. Một lúc sau, bốn bạn nghe tiếng xe chạy. Ba Chấm đã đi…
- Xin ai véo tôi một cái dùm, Bob nói nhỏ. Mình có cảm giác mình đang nằm mơ!
- Mình quá sững sờ để đủ sức véo một ai đó - Gus thú nhận. Tấm ngân phiếu này… Đó là một số tiền quá lớn. Gia tài của ông Horatio vượt qua sự tưởng tượng của mình… Ôi! Babal! Chính nhờ cậu mà mình có được như vậy!
Cuối cùng bốn bạn bình tĩnh lại. Khi đó, có những tiếng la, những tiếng thốt, những tiếng cười! Peter, Bob và Gus, vui mừng tột độ, vỗ thật mạnh vào vai Hannibal!
Nhưng trái lại với những gì người ta có thể mong đợi, Hannibal không hề có thái độ của một người thắng cuộc. Hannibal đứng đó, hai tay lủng lẳng, vẻ mặt buồn bã.
- Sao vậy Babal! Cuối cùng Bob hỏi. Sao cậu làm bộ mặt kỳ vậy! Có chuyện gì không ổn sao?
- Chuyện gì không ổn hả? - Hannibal thở dài và lập lại. Nhìn mình đi. Người mình dính đầy đất từ đầu đến chân tay. Tay, mặt, quần áo… Cậu biết thím Mathilda rồi. Mình bước qua cửa nhà một cái là sẽ nhận được một trận!...