Căn phòng của Chung Nghị vẫn như cũ, một bàn một ghế một giường, vô cùng đơn giản, giản dị tự nhiên, gần như không có không khí của sinh sống.
Không hổ là xuất thân từ ám lâu — mỗi lần bước vào, Từ Trinh đều sinh ra cảm xúc như vậy.
Dọc theo đường đi, nam nhân trong lòng đều kéo căng người như khúc gỗ, cho dù lúc này bị đặt lên giường, cũng vẫn hơi giật mình thẳng người nằm ngang. Mí mắt y khẽ run, rõ ràng không dám mở, chỉ là mím môi, tựa đầu xoay sang bên cạnh, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể điều khiển được chân tay di chuyển.
Nhìn lông mi nam nhân hơi ướt át, Từ Trinh thở dài khe khẽ, ánh mắt dừng một lát tại tấm màn hở ra, rồi lại chậm rãi lắc đầu.
“Tỉnh rồi sao?” Từ Trinh chậm rãi mở miệng, cố gắng để giọng nói thân thiết, nhu hòa. Nam nhân lại không phụ sự mong đợi của mọi người” mà cả người chấn động, a một tiếng như lời trả lời.
Cốc chủ giả nào đó liếc mắt, gặp người khó khăn mở mắt, vội vã thể hiện bộ dáng “thân thiết”, mỉm cười nói rằng: “Nguồn gốc của thuốc này, có manh mối không?”
Lau một cái lờ mờ thoáng qua trong đôi mắt đen kịt, Chung Nghị chớp chớp mắt, mở lần nữa thì đã không hề dao động, giọng nói lại đứt quãng, phảng phất như đang cố để thở, “Thuộc hạ… Vô năng, thỉnh cốc chủ….”
Hình như mỗi lần nhìn thấy người này, y đều đang cố gắng chịu đựng, Từ Trinh thực sự không nhìn nổi với bộ dạng như vậy, chỉ phải đi lên lướt nhẹ qua mắt y, thở dài mà nói rằng: Ta chẳng bao giờ hoài nghi đến ngươi.”
Đây là một câu nói thật lòng, không liên quan đến trí nhớ của Dung Tình, là một trực giác không giải thích được, lại hết lần đến lần khác để một người từ trước đến giờ luôn cẩn thận như Từ Trinh tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ, thậm trí ngay cả việc dùng lý trí khách quan đi phân tích hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
Sự phát hiện này để Từ Trinh thực sự dở khóc dở cười, này không phải là tình tiết chim non gì đó chứ, hắn có chút bất đắc dĩ nghĩ, vẫn bất động như cũ nói: “Chỉ là lúc này như vậy, thuốc kia dù thế nào cũng phải hiểu rõ. Nhớ kỹ ngươi không tự thích nam sắc, ta liền tìm cho ngươi một nữ tử qua đây. Việc về sau thế nào, do suy nghĩ của ngươi, nhưng cũng không cần quan tâm quá nhiều.”
Ngụ ý đó là, người mang đến cũng không phải xử nữ thuần khiết gì, ngươi thích có thể tiếp tục gặp gỡ, không thích thì cũng không cần phụ trách gì.
Mới nói được chữ “nữ” nam nhân bên dưới đột nhiên run lên, đồng thời Từ Trinh nhận ra lòng bàn tay hơi ngứa, chắc là Chung Nghị mở to mắt, nhưng khi nói xong lại nhắm mắt lại. Này hành động kì lạ khiến tâm trạng Từ Trinh khẽ động, hắn bỏ tay phải đang che ở mắt Chung Nghị ra, nghiêm túc quan sát biểu cảm của đối phương.
“Tạ ơn phần thưởng…. của chủ nhân.” Nam nhân vẫn nhắm hai mắt như trước, y nói thật chậm, vẫn là bộ dáng nói vài câu lại thở một chút, lại cố gắng không để cho bạn thân phát ra một tiếng thở dốc, “Nhưng thuốc này… Dược tính không mạnh… Thuộc hạ sẽ… Tự mình giải quyết, không cần làm lỡ… Cô nương khác. Còn xin chủ nhân…”
Nói đến chỗ này, nam nhân đột nhiên cắn chặt răng, y nắm chặt sang đan bên dưới, cả người kéo căng lên, đến nỗi nâng eo lên theo bản năng,co giật co giật từng đợt. Hô hấp Từ Trinh cứng lại, vừa muốn đi nhìn nam nhân trên giường, liền thấy đối phương đã hồi phục lại từng chút một, xoay người liền quỳ phục dưới chân mình.
“Nơi này không sạch sẽ, ngại bẩn mặt chủ nhân… Còn xin chủ nhân…” Động tác của nam nhân tuy rằng rất nhanh, tự mình đã dùng hết sức lực của bản thân, y nằm quỳ ở chỗ này, thân thể khôi ngô co lại thành một đoàn, giọng nói không hề bình ổn, mà là càng lúc càng nhanh, đến nỗi không chế nổi sự run rẩy tràn ra một chút khóc nức nở khẩn cầu.
Tư thái như vậy không chỉ có hèn mọn, càng là thương cảm, trong lòng Từ Trình thở dài, không bao giờ… muốn để cho y phải buồn, chỉ đành phải rút tay lại, từ từ gật đầu.
“Như vậy, ngươi hãy tự mình xử lí đi.” Suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu, “Xong việc hãy đến trong phòng ta, bẩm báo thực tế.” Dứt lời liền thả màn giường xuống, đi ra ngoài phòng.