Cuộc sống như cũ, hai người cũng coi là công việc quấn thân, Chung Nghị khá tốt, bình thường trừ chuyện vụn vặt cố định, cơ bản cũng chỉ ở bên cạnh đi theo Từ Trinh. Nhưng từ lúc bị bệnh nặng một trận, Từ Trinh nhận ra được người này trước mắt hạ thân tuy tốt, nhưng lại ẩn giấu các loại phiền toái. Dẫu sao ban đầu vào cốc lúc còn tấm bé, lúc người chưa lớn lên liền vào Ảnh lâu, Ảnh lâu kia không phải nơi dạy dỗ thị vệ hay người làm tầm thường, kỹ xảo truyền thụ tàn nhẫn vô cùng, hơn nữa trong một trận trăm người chém giết tàn nhẫn, sống đi ra tất nhiên chỉ có vũ khí sắc bén mạnh nhất.
Bọn họ là kiên cường nhất đáng để dựa vào của vụ cốc, có lẽ trở thành sát thủ, có lẽ trở thành ảnh vệ, may mắn điểm có thể giống như Chung Nghị vậy trở thành hộ pháp cốc chủ, dùng sinh mạng cùng máu tươi của mình, liều mạng đi bắt phần “may mắn” kia, dùng hết sức lực để sống sót.
Năm đó lúc Ảnh thập thất mang Chung Nghị trở lại, mình thậm chí ngay cả tên cũng còn không có, chỉ có cái danh hiệu thập thất này, coi như sát thủ cắn răng giãy giụa giữa sự sống cái chết.m Vì vậy, cũng không phải là hắn nghĩ đứa bé trai, bảy tuổi đưa vào trong lâu, hắn rất rõ ràng đó là một địa phương tàn khốc như thế nào, thậm chí không ôm hy vọng hắn có thể còn sống đi ra ngoài. Nhưng lại hết lần này tới lần khác không thể ra sức…
Bởi vì trong kia để thứ có thể cho y một đường sống, cũng chỉ có trong kia mới có thể trợ hắn hoàn thành tâm nguyện tâm nguyện.
Số không sẽ luôn là số công, coi như căn cơ khá hơn nữa, trải qua những năm này bôn ba lao khổ tất nhiên đã là hao tổn vô cùng. Hôm nay Chung Nghị không tới ba mươi, nhưng cũng là không còn trẻ nữa, nếu như lại thêm mười năm nữa…
Tóm lại tẩm bổ là nhất định, còn dư lại cũng phải từ từ nuôi trở lại, giao cho y nội công cùng kiếm pháp ngược lại là luyện rất là thuận lợi, hừ, trong cốc này thứ không thiếu nhất xem ra chính là mê võ nghệ. Cũng không biết năm đó Dung Thiên Hâm có phải cũng có cái phiền não này hay không, bây giờ nhìn ảnh thập thất cũng không tệ. Ách, từ từ, bọn họ khi nào thì quan hệ tốt rồi, hiện tại thế nào có chút quái dị đâu…
“Bẩm báo cốc chủ, Hạ tổng quản cầu kiến. Nói là mang đồ ngài căn dặn đến.”
Giọng nam tràn đầy từ tính cắt đứt suy nghĩ của Từ Trinh, hắn hơi sững sờ, rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại. Nam nhân Bên người đường cong cường tráng, thần sắc kiên nghị, vốn có chút lạnh lùng hung ác không người đến gần cũng bởi vì gần đây tu tập nội công và kiếm pháp mà hơi đổi nhu hòa, ngay cả tính tình nặng nề cứng ngắc cũng bớt rất nhiều so với trước kia. Điểm này không chỉ có biểu hiện ở lúc chỉ có hai người, nhiều hơn hiện ra ở trong chuyện làm tình, từ lần trước hai người xác nhận quan hệ trong tỉnh táo, sau đó tự nhiên thuận lý thành chương. Hai người cùng vào cùng ra, trong này không thiếu được trêu đùa, nhưng cũng trải qua tính toán nghiêm túc, hơn nữa thật còn làm đến lúc động tình, Từ Trinh liên tiếp dung túng kiên nhẫn, không chỉ có không để cho Chung Nghị đau đớn, thậm chí còn để cho y trầm mê đến bất tỉnh.
Mặc dù cách trạng thái lý tưởng còn kém rất xa, nhưng Từ Trinh đối với độ tiến triển trước mắt như cũ hết sức hài lòng. Cảm thấy lúc này cũng nên xong hết việc rồi, hắn gõ một cái lên hộp vuông gỗ đỏ khắc hoa văn tinh xảo trên bàn con kia, sau khi vẫy lui người ngoài cười nhạt với nam nhân bên người nói, “”Hôm nay chúng ta chơi cái gì khác đi.”
Mặc dù Chung Nghị không mặc dù không biết hắn nói cái gì, nhưng căn cứ làm thành thói quen lâu dài tới nay, không chút suy nghĩ cúi đầu đáp lại, mà đợi cốc chủ mở cơ quan trong hộp ở trước mắt mình, mới dần dần cứng ngắc.
“Ngươi sẽ không quên, còn thiếu ta một lần phạt đúng không.” Tiện tay lấy ra một đồ vật, Từ Trinh cầm trong tay nhẹ nhàng lắc lư mấy cái, mà cũng chính là mấy cái như vậy, sắc mặt Chung Nghị đã đổi một mảnh ảm đạm.