Bắt mạch, chuẩn đoán, một đám người hầu vừa run rẩy lo sợ lại vừa dè dặt, bên trong phòng tuy được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng lại không một người dám can đảm khuyên Từ Trinh đi thay y phục dơ bẩn. Phòng không lớn không nhỏ lại vô cùng yên tĩnh, cho đến sau khi xác nhận tình trạng thân thể của Chung Nghị, Từ Trinh mới chậm rãi đứng lên.
“Ta đi thay y phục khác.” Hắn bình tĩnh dứt lời lại không có giương mắt nhìn về phía hộ pháp nhà mình, chẳng qua là đi vòng qua phía sau bình phong, âm thầm cởi y phục.
Nam nhân trên giường hơi chấn động một chút, y cau mày, nhìn chăm chú về phía phương hướng Từ Trinh rời đi, cắn răng, trầm giọng nói: “Xin cho thuộc hạ nhìn một chút thương thế của cốc chủ.”
Bóng người phía sau bình phong hơi ngừng, rất nhanh lại tự nhiên lưu loát, thanh âm của Từ Trinh mang nụ cười, hắn dùng tốc độ cực nhanh thay xong y phục, có chút bất đắc dĩ đi ra, “Trên người có chuyện rõ ràng là ngươi đi, hai tháng này đều là như vậy?”
Trong lời nói ngắn ngủn tràn đầy đau lòng, nhưng Chung Nghị tựa như toàn không nghe ra vậy, nhìn thẳng chằm chằm vào cánh tay trái của Từ Trinh, “Xin cho thuộc hạ nhìn một chút thương thế của cốc chủ.” Lần này kiên định hơn so với lời nói chỉ dò xét ban nãy, chẳng biết lúc nào, nam nhân đã ngồi thẳng tắp, khuôn mặt đường nét góc cạnh rõ ràng vô cùng nghiêm túc, nhưng hai con ngươi thâm sâu lại mơ hồ tiết lộ ra bất an và hốt hoảng.
Cũng không phải là lo âu bị người trách cứ, mà là sợ gặp phải từ chối.
Lo lắng sao?
Quét qua bữa ăn sáng người hầu bày trên bàn, Từ Trinh không khỏi thở dài, hai cánh tay của Chung Nghị bị cố định, hiển nhiên không có cách nào tự đi dùng cơm, mà tay trái của mình lại không giơ nổi, cầm cái muỗng ngược lại còn có thể, nhưng đồng thời bê bát lên liền… Nghĩ đến điều này, trong lòng Từ Trinh kêu to thất sách, chẳng qua là lần này lại gọi hạ nhân đến chỉ có thể nói là giấu đầu hở đuôi. Thôi đành vậy…
Hai đời cộng lại, Từ Trinh chưa từng do dự không quyết như vậy. Lắc lư qua lại, Chung Nghị tất nhiên sẽ không tin tưởng, nhìn dáng vẻ phong tỏa mục tiêu của y, cũng sắp để cho hắn cho là người này có công năng đặc dị, mắt xuyên qua y phục đã đem cánh tay phía dưới nhìn rõ ràng, duy chỉ có kém mình thẳng thắn, nhưng dứt khoát cho người nhìn, thương thế kia quả thực nghiêm trọng dữ tợn, cái người hay suy nghĩ vớ vẩn này, khẳng định lại muốn bóp méo suy nghĩ, khổ sở tự trách.
“Xin cho thuộc hạ nhìn một chút thương thế của cốc chủ.” Ngay tại lúc Từ Trinh gần như chui vào ngõ cụt, vấn đề giống nhau lần thứ vang lên, nam nhân vốn kéo căng toàn thân giờ phút này còn muốn giãy giụa xuống giường, bộ dáng kia rõ ràng cho thấy đã nghĩ quá nhiều, nhiều đến đã vượt qua thực tế.
Nhất thời Từ Trinh hiểu, hắn bước hai bước về mép giường, đỡ nam nhân dựa vào trên gối, sau đó ở trong tầm mắt khẩn cấp bức người lặng lẽ kéo ra một nửa vạt áo, lộ ra bả vai bị che ở bên dưới. Phía trên kia có hai vết thương, nhìn ra được là mưa tên tổn thương, chẳng qua là nhìn tương đối, để cho Chung Nghị lộ vẻ xúc động nhưng là cánh tay trái từ vết thương bắt đầu trở nên tím đen.
“Thuộc hạ... Thuộc hạ...” Nam nhân cao lớn run rẩy, y giơ tay lên nghĩ phải đi đụng cánh tay kia, lại bị Từ Trinh cẩn thận đè xuống. Thanh âm cốc chủ ôn hòa thong thả, hắn một chút lại một chút hôn mi tâm nhíu chặt của nam nhân, dụng ý trấn an vô cùng rõ ràng, “Thương nhẹ mà thôi, phụ thân đã chuẩn bị xong thuốc rồi, chạng vạng tối liền có thể thuận lợi giải độc.”
Hắn vừa nói vừa tỉnh bơ bọc y phục lại như cũ, cũng tận lực quay vết thương trúng độc xấu xí đi chỗ khác để cho người không nhìn thấy. Nhưng mà thân thể của nam nhân vẫn run rẩy như cũ, thậm chí còn có khuynh hướng ngày càng kịch liệt. Thanh âm trầm ổn tỉnh táo đã không còn tồn tại, đứt quãng không cách nào thành câu, bên trong tràn đầy tự trách và hối tiếc, tựa như nếu như cho y cơ hội, cho dù tan xương nát thịt cũng phải đổi lại.
“Thuộc hạ chỉ thử gánh vác thứ vốn nên thuộc về mình… Lại để cho cốc chủ... Cốc chủ...” Mỗi lần Chung Nghị nói mấy chữ cũng muốn dừng lại một chút, rõ ràng muốn nói như bình thường, nhưng hoàn toàn không cách nào ngăn cản đôi môi run rẩy. Chán ghét đến ưu tư vọt lên một cái, y dứt khoát cắn mạnh một cái, lập tức để cho vị trí yếu ớt kia rỉ máu.
“Đừng như vậy.” Từ Trinh vội vàng cúi người ngậm, đầu lưỡi mềm mại quanh quẩn ở răng môi, kiên nhẫn chờ đợi bọn chúng dãn ra, rồi sau đó bắt được thời cơ, không chút do dự trượt vào cái miệng ấm áp khác. Lần này, Từ Trinh cũng chưa cho nam nhân đường lui ra để tránh né, bựa lưỡi sần sùi nghiêm túc chiếu cố mỗi một nơi nhạy cảm, gần như có thể nói là không chỗ nào bỏ qua.
Có lẽ bởi vì thể lực không bằng lúc trước, có lẽ bởi vì triền miên như vậy đã cách một thời gian quá lâu, nam nhân dần dần thả lỏng lực, mặt đỏ bừng nhẹ thở dốc. Từ Trinh liếm liếm chất lỏng trong suốt trượt từ khóe miệng xuống cằm, tựa vào trán nam nhân nhẹ giọng nói, “Ta và ngươi đã sớm không phải đơn giản như lúc ban đầu. Giống như ngươi không muốn thấy ta như vậy, ta cũng không muốn ngươi chịu nửa điểm tổn thương.”
Lời nói của Từ Trinh như có tác dụng trấn an, từng câu như khảm vào trong lòng Chung Nghị, vị trí kia rõ ràng ấm áp chua xót, nhưng lại mang theo một chút phồng đau, nam nhân há miệng một cái còn muốn nói gì, lại bị người nọ chặn lại bằng nụ hôn kế tiếp, bên tai chỉ còn lại thanh âm quen thuộc mê muội lòng người, “Chung Nghị, đáng hay không cũng không có gì khác, ngươi hãy biết tất cả là do ta tự nguyện.”