Người mới là tử tiểu hài, cả nhà các người đều là tử tiểu hài!
Hoàn toàn quên đem mình cũng mắng vào người nào đó nổi giận đùng đùng đi trở về phòng, mở cửa thấy chính là một thân thể cao tráng. Hắn sửng sốt một chút, mới nhận lấy vật trên hai tay đang dừng lại của nam nhân, đè y ngồi về trên giường từ từ lau chùi mái tóc ướt át. Lúc này Chung Nghị đã mang thai gần tám tháng, thân thể đã sớm nặng nề không thôi, bụng to lớn ép tới hai chân y cũng không quá dễ khép lại, người lại vẫn quy củ ưỡn thẳng tắp như cũ. Thân thể như vậy bản không thích hợp đường xá xa xôi, nguyên kế hoạch vốn là muốn sinh hạ hài tử ở Dong thành để cho phụ thân là Dung Thiên Hâm đi về cốc trước chủ trì đại cuộc, chẳng qua là hộ pháp trung thành của hắn thái độ kiên quyết, từ chối liên lụy… Ngay cả ban đầu không gấp về cốc, cũng là bởi vì vết thương trúng độc của bản thân, nửa điểm không tự giác mình là dựng phu cần nghĩ ngơi!
Vốn là, hắn còn có thể ỷ vào thân phận cốc chủ không đồng ý, nhưng không biết làm sao lại xảy ra chuyện như vậy… Rõ ràng đưa tin tìm được mình liền tốt, nhưng hết lần này tới lần khác muốn xông cái gì Vụ cốc.
Từ Trinh thở dài xoa bắp thịt cứng ngắc của Chung Nghị, người này mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng thực tế nhất định chịu mệt mỏi không ít, cho dù tốc độ không nhanh, nhưng dọc đường cũng lắc lư không có cách nào nghỉ ngơi được thoải mái. Ngược lại lúc hắn ngồi trên xe, đầy đầu cũng chỉ có ý nghĩ san bằng cái nơi đáng chết kia, trùm cao su lên bánh xe ngựa.
Một người lúc đầu đang miên man suy nghĩ, khó tránh khỏi trên tay liền mất khống chế, đầu ngón tay thon dài tốt đẹp từ đầu vai một đường trượt xuống, từ từ liền sờ lên nơi bây giờ không nên sờ, ám chỉ trần trụi làm cả người nam nhân chấn động một cái, nhưng lại rất nhanh thuận theo buông lỏng lại, chẳng qua mấy phen áp đè, Chung Nghị liền thầm biết vật dưới háng kia đã vểnh lên, phía sau cũng có chất lỏng chảy ra.
Thân thể đói khát như vậy để cho Chung Nghị cảm thấy cực kỳ xấu hổ, y không được tự nhiên động một chút, liền bị Từ Trinh kéo vào ngực. Nam tử đằng sau đặt đầu lên hõm vai y, ngón tay vốn là ngừng ở trên ngực đẩy ra áo mỏng, ở trên bụng tròn vo chạy đi chạy lại lưu luyến. Trong kia vốn là tám khối cơ bụng xinh đẹp, hôm nay lại bị kéo căng, ngay cả rốn lõm xuống cũng lồi ra, dù vậy, vẫn có thể mò tới một đống vết sẹo lưu lại phía trên.
Phát giác lòng của Từ Trinh không bình tĩnh, Nghị thở gấp mấy cái, cố gắng ổn định hô hấp của mình, hết sức cố gắng dùng giọng nói bình thường mở miệng gọi: “Cốc chủ?”
Ai ngờ hai cánh tay của lại chặc một chút, hắn biết siết đau nam nhân trong ngực, nhưng đối phương không nói mình cũng toàn làm như không biết, chẳng qua là đầu chôn sâu vào cổ thêm một ít, thanh âm cũng có chút buồn rầu, “Ta nên làm thế nào với ngươi đây?”
Thanh âm kia nhỏ đến ngay cả Chung Nghị cũng không có nghe rõ, y bản năng cảm thấy không đúng chỗ nào, mới vừa muốn quay đầu đi nhìn cốc chủ nhà mình, lại bị đối phương cắn một cái vào nơi có thể chết người trên cổ.
Dĩ nhiên Từ Trinh sẽ không thật đem hộ pháp nhà mình cắn cái máu văng tung tóe, chỉ là một chút liền nhục chí buông ra, cuối cùng còn có chút đau lòng dùng đầu lưỡi liếm mấy liếm. Có thể tưởng tượng được, lập tức liền đổi lấy phản ứng còn động lòng người hơn so với lúc mới bị cắn.
“Nhưng còn nhớ quy củ của Ảnh lâu?” Đột nhiên xuất hiện câu hỏi như cũ làm cho nam nhân run lên bần bật, chẳng qua là y không chút do dự, lập tức đáp, “Thời khắc nhớ kỹ.”
“Nói nghe một chút.” Từ Trinh không có lên tiếng trấn an, thậm chí còn kiềm chế buông lỏng cánh tay, Chung Nghị vội vàng ngồi thẳng lại. Ấn quy củ, lúc này hắn hẳn nên xoay người lùi lại, quỳ xuống trước mặt cốc chủ, lại chẳng qua bị nhẹ nhàng nhấn một cái, liền dừng động tác lại nghiêm túc đáp: “Một, người vào Ảnh lâu, phụng chủ vi tôn. Từ bỏ thiên địa quân thân, duy lấy chủ nhân là mạng. Không được hoài nghi, không thể làm trái, không được giấu giếm. Hai, phàm là người làm sai…”
“Quy củ trong cốc thì sao?” Mới vừa nói xong điều thứ nhất, Từ Trinh liền cắt đứt. Từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn được gò má nam nhân, chỉ thấy Chung Nghị mím môi một cái, cho ra câu trả lời rất nhanh liền chuyển đổi, “Một, người vào cốc, trọn đời đều là người của Vụ cốc. Cốc chủ vi tôn, hết lòng trung thành, không được hoài nghi, không thể làm trái, không được giấu giếm...”
“Hai quy củ có phân trước sau, hay mâu thuẫn gì.” Lại là vừa nói hết điều thứ nhất, Từ Trinh liền cắt đứt lời nói của Chung Nghị, Chung Nghị không ngu ngốc, nói đến đây tự biết ý cốc chủ, y vô thức cứng còng thân thể, ngay cả đầu cũng thấp không thể thấp hơn, nói ra vẫn vững vàng, từng chữ rõ ràng như cũ, “Cốc quy làm chủ, Lâu quy là phụ, tuy nhiên những điều tuân thủ ý nghĩa giống nhau, cũng không có mâu thuẫn.”
“Không có chút nào mâu thuẫn a...” Từ Trinh cười nhẹ một tiếng, tiếng cười kia có chút khàn khàn, lại là mang nồng nặc tự giễu. Chung Nghị chớp mắt có chút luống cuống, y giùng giằng nghĩ muốn nhìn vẻ mặt cốc chủ, lại bị Từ Trinh giữ chặt, tháo đai lưng đưa tay giữa hai chân, “Nếu không có chút nào mâu thuẫn, vừa vì sao luôn thấy ngươi đối với ta thường xuyên hoài nghi, thường xuyên vi phạm, thường xuyên... Giấu giếm!” Lời đến cuối cùng, đầu ngón tay tay phải đã lau đi ướt át lưu lại trên đỉnh chóp, vạch qua đáy chậu trực tiếp đâm vào nơi tư mật sít chặt.
Trong nơi đó đã sớm ướt át vô cùng, một lần đâm vao không chút nào tốn sức là có thể chen vào hai cái đốt ngón tay.
Nam nhân rên lên một tiếng, đem hết toàn lực duy trì bình tĩnh, thế nhưng đầu ngón tay mang kén nhỏ vừa tiến vào bên trong, chẳng qua hơi nhúc nhích trêu chọc, sẽ để cho cả người y tê dại, không ngừng khẽ run lên. Có lẽ sống chung đã lâu, Chung Nghị theo bản năng biết được cốc chủ cũng không phải là nghĩ muốn trách cứ, nhưng lại muốn không muốn nghe ngữ điệu mang tự giễu kia. Do dự một lát, vẫn là cắn môi dưới, thử thăm dò vặn eo nghĩ muốn xoay người lại.
“Ngươi là muốn tranh cãi, hoặc là chối sao?” Từ Trinh như cũ tự nhiên kéo y phục đơn bạc của nam nhân, để cho làn da như lúa mạch của y lộ ra, mà tay đặt ở bên trong nhưng không nhúc nhích chút nào, ngược lại đưa đến chỗ kia của nam nhân trở nên trống không. Nhưng nam nhân cũng không có mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ là dùng tư thế cực kỳ không được tự nhiên chạm một cái khóe miệng của Từ Trinh. Nụ hôn này cực nhanh lại nhẹ vô cùng, chẳng qua là hơi chạm vào liền nhanh chóng dời đi, gần như làm người ta cảm giác không có gì.
Ngược lại Từ Trinh chấn động kịch liệt một cái, có thể tin nhìn nam nhân trong ngực, chỉ thấy vẫn là dáng vẻ cương nghị cứng nhắc kia, nhưng lại có thể từ tầm mắt lóe lên và sắc mặt ửng đỏ nhìn ra y đang cố gắng che giấu bức rức và bất an. Thoáng chốc, Từ Trinh Từ Trinh mình quá dễ dàng bị thu mua, dễ dàng làm hắn không có cách nào tức giận!
“Ngươi còn biết chủ động hôn ta!” Hắn hung tợn đi cắn mặt nam nhân, rõ ràng cũng dùng răng cọ xát, nhưng hết lần này tới lần khác không lỡ thật dùng sức, nói chuyện vẫn như cũ hung dữ muốn chết, trong mắt còn lóe lên ánh sáng kỳ diệu, “Nói, có phải ngươi còn hoài nghi tình cảm của ta đối với ngươi hay không, luôn là lời nói không để cho ngươi tin tưởng, ngươi nghe nhưng trong lòng không đồng ý!”
Lời nói này hiển nhiên là vô cùng cố tình gây sự.
“Thuộc hạ không dám.” Chung Nghị theo thói quen trả lời, vừa dứt lời liền nhìn thấy trong mắt cốc chủ lại muốn dâng lên hừng hực lửa giận. Y vội vàng yên lặng nghiêng mặt, thật lâu mới khó khăn trả lời, “Thuộc hạ không... Thuộc hạ biết sai, trước kia là vậy, nhưng bây giờ đã... Sẽ không.”
Câu trả lời bất ngờ để cho Từ Trinh không nhịn được nhếch khóe miệng, nhưng lại sợ bị Chung Nghị thấy, vội vàng đem đầu chôn về sau gáy nam nhân, dùng giọng buồn buồn ủy khuất nói: “Vậy ngươi vì sao vẫn là giấu giếm...”
Điều này nhưng Chung Nghị nghe không hiểu, y nhíu mày một cái, suy nghĩ hồi lâu vẫn không rõ ý trong lời nói.
Từ Trinh cũng không thật có ý định để cho y trả lời, ngón tay biếng nhác thật lâu thoáng móc một cái, biến đổi vị trí trực tiếp đâm vào nơi nhạy cảm.
“A!” Ở lúc không phòng bị chút nào bị tập kích vào nơi trí mạng, nam nhân không khỏi động tình khẽ kêu, không chỉ phía trước chảy ra nước, ngay cả nơi phía sau cũng chạy ra dịch mềm ấm áp. Mà nháy mắt khi đường ruột đóng mở tựa như muốn có được càng nhiều hơn, ngón tay có thể mang đến vui sướng nhưng lại tuột ra, theo một đường lúc đi đến, xoa lên đỉnh chóp nóng bỏng. Mà hô hấp ấm áp cũng gần đến tai bên, thanh âm khàn khàn mà chậm rãi càng làm cho người run rẩy động tình, “Nơi này và trong này rõ ràng nghĩ muốn ta... Vì sao nhưng luôn giấu giếm không nói chứ?”