Vụ Cốc

Chương 71: Món ăn mặn thứ hai mươi – Hài tử [ngũ] _ hoàn



Editor: Sakura Trang

Uống vào thôi sản dược không bao lâu, đau bụng càng thêm kịch liệt, Chung Nghị chưa từng chịu qua loại đau nhức này, gần như muốn xé y ra vậy, nếu không phải Từ Trinh thật sớm buộc y ở đầu giường thì y đã sớm giãy giụa rơi đến dưới giường. Nhưng mà cho dù là như vậy, Từ Trinh cũng có chút hết cách.

Lúc này, nam nhân vốn là tráng kiện khỏe mạnh đã sớm đầu tóc tán loạn, mặt đầy tái nhợt, chỗ sâu cổ họng tràn ra thanh âm giống như dã thú gào thét, đi đôi với mỗi một lần cứng còng cùng dùng sức, càng ngày càng điên cuồng làm cho lòng người kinh hãi. Từ Trinh cũng cả người là mồ hôi, lúc này mặc dù sản đạo đã mở, nhưng xương chậu nam tính dẫu sao quá hẹp, hài tử kẹt không cách nào sinh ra, hơn nữa thời gian kéo dài quá lâu, Chung Nghị đã có hiện tượng mất sức, càng về sau y càng không thể phối hợp được…

Từ Trinh hít một hơi sâu, lo đến thể diện của Chung Nghị, hiện trong phòng chỉ có hai người bọn họ, ngay cả người đi vào đổi nước cũng phải cúi đầu để đồ xong liền lập tức đi ra ngoài. Hắn nghĩ giúp người đẩy bụng, nhưng lại lo lắng không người giữ Chung Nghị sẽ tùy tiện giãy giụa. Đang lúc hắn định bí mật gọi ảnh vệ đến, một người nam nhân đẩy cửa đi vào.

“Chủ tử không thể để lâu hơ nữa, liền để cho thuộc hạ đến hỗ trợ đi.” Vào cửa tất nhiên Từ Trinh “thân phụ” của Từ Trinh Ảnh Thập Thất, hắn cũng dùng khinh công nhanh chóng đuổi kịp, đến nơi cũng không tránh thở hổn hển, hơn nữa nhất thời tình thế cấp bách, liền toát ra thói quen dùng từ nhiều năm vẫn dùng. Từ Trinh cũng không có nghe ra không được tự nhiên, vội vàng đưa hắn đến đầu giường giữ lấy Chung Nghị đang lộn xộn, mà mình thì đổi đi đến bên người y, theo ngực ấn tay đè ở trên bụng lớn kia.

“A...!!!” Tiếng kêu thê thảm ở bên trong phòng vang vọng, nam nhân đã sớm đến chẳng phân biệt được chung quanh giãy giụa kịch liệt, Ảnh Thập Thất vội vàng giữ chặt lấy y, mà Từ Trinh cũng cắn răng ngoan tâm tiếp tục áp.

“A —— a —— a!!” Trên người bị đè chặt, nam nhân chỉ có từ eo trở xuống là có thể nhúc nhích thống khổ gào thét, hai tay bị trói buộc siết ra dấu hằn thâm đỏ, thật giống như một khắc nữa chiếc giường bằng gỗ cũng sẽ bị y làm gãy đôi vậy. Y chỉ cảm thấy đau đến không chịu nổi, vị trí đau đớn trong bụng thật giống như kẹt tại chỗ, bên trong như có cái gì không ngừng va chạm, lần lượt làm bị thương bộ phận yếu ớt nhất của y.

.”Cốc... Chủ... Cốc chủ... ” Thanh âm tựa như cầu cứu bên tai lặp đi lặp lại ở bên tai Từ Trinh, Chung Nghị của hắn chưa từng gọi qua hắn như vậy, để cho hắn đau lòng đến gần như muốn buông tha một loạt khốc hình này.

Nhưng mà hắn biết hắn không thể làm như vậy, nếu như bởi vì nhất thời mềm lòng này, rất có thể sẽ có được kết cục một thi hai mạng.

“Nhìn ta, Chung Nghị!” Ở lúc nam nhân một lần nữa sắp hôn mê, Từ Trinh hét to lên, Nghe cho kỹ, ở này trong đụng ngươi thương ngươi là chủ nhân của ngươi, ngươi phải sinh hạ hài tử của ta và ngươi, là thiếu chủ của Vụ cốc! Đây là mệnh lệnh, phấn chấn, điều chỉnh hô hấp, sau đó dùng sức!!”

Ra lệnh như vậy cho dù ở lúc nào đối với Chung Nghị cũng là tồn tại tuyệt đối, chỉ thấy vốn đã hỗn độn của nam nhân thoáng qua một tia tỉnh táo, sau đó lại là lần lượt không ngừng dùng lực. Cảm giác đau đớn mãnh liệt để cho y cảm thấy bụng mình sắp phá hỏng, nửa người dưới cũng đi theo gảy lìa tách ra, nhưng mà y như cũ cắn chặt một chút tỉnh táo không buông tha, theo chủ nhân ra lệnh hô hấp dùng sức, đúng, đây là hài tử của cốc chủ, đây là thiếu chủ của Vụ cốc… Coi như y chết, cũng không thể để cho hài bị thương một chút nào!

Trong phòng chỉ có tiếng thở gấp cùng gào thét đau đớn, một tiếng một tiếng không dứt bên tai, từng chậu nước được đổi, mà hai người kia cũng là tinh thần kéo căng, ngay trong hoàn cảnh hết sức căng thẳng này một thân ảnh đạp cửa liền vội vã đi vào, “Thế nào rồi?” Dung Thiên Hâm thở hổn hển vù vù hỏi.

“Có chút nguy hiểm, nước ối cũng chảy hết, hài tử cắm ở xương chậu không ra được.”

Nghe Ảnh Thập Thất trả lời, trong lòng Dung Thiên Hâm kinh hãi, hắn đi nhanh đến trước người Chung Nghị, nhíu chặt chân mày xác định tình huống, sau đó vỗ một cái bả vai của nhi tử nhà mình, nhanh chóng nói: “Con nghỉ ngơi đi, chúng ta đổi một chút.”

Từ Trinh cũng không phản bác, hắn không nói tiếng nào lui người ra, cho đến lúc này hắn mới phát hiện hai tay buông lực đạo của mình đang không ngừng được khẽ run. Hắn cúi đầu nhìn một chút, vừa không muốn cách quá xa, nam nhân thống khổ gào thét trực tiếp rót vào trong đầu hắn, giống như lưỡi dao sắc bén một đao lại một đao đâm xuống, hắn thậm chí cảm thấy hối hận, ban đầu vì sao phải mặc cho người này lưu lại hài tử.

“Để cho con nghỉ ngơi không để cho con ngẩn người, ngớ ra làm gì vậy?! Có sức lực rảnh rỗi, còn không bằng trở lại hỗ trợ!” Phát hiện tâm trạng nhi tử không đúng, Dung Thiên Hâm nghiêm nghị quát lên.

Từ Trinh ngạc nhiên thức tỉnh, hắn rút tay tát mình một cái trừng phạt mới vừa khốn kiếp yếu ớt, sau đó ngồi về dưới người Chung Nghị, một bên chỉ thị nam nhân điều chỉnh tần số hô hấp, một bên cẩn thận đưa tay dò vào sản đạo đã mở ra. Hạ thân của Chung Nghị đã tê dại, căn bản không biết người trong lòng mình đang làm cái gì, y hô hấp từng ngụm từng ngụm, khăn vải trong miệng đã sớm tuột xuống, mặt đầy lấm lem.

“Kiên trì một chút nữa... Ngoan...” Từ Trinh cũng không biết ở lúc nào rơi xuống nước mắt, tay chạm vào nơi đã từng không biết bao nhiêu lần chứa lấy bản thân. Hôm nay lại bị huyết dịch và nước ối làm cho xé rách thê thảm. Bởi vì sản đạo mở rộng, toàn bộ bàn tay tiến vào đều không lộ vẻ khó khăn, nhưng động tác của hắn như cũ chậm chạp, ở giữa sẽ còn hôn thân thể nam nhân một chút tiến hành trấn an. Cho đến lúc chạm vào dị vật, đầu ngón tay của Từ Trinh khẽ run lên, hắn liền vội vàng ngẩng đầu gọi phụ thân mình, “Con thật giống như chạm vào đầu của hài tử rồi!”

Cho đến cắt ngắn cuống rốn của hài tử, phát ra thanh âm vang vọng mà khỏe mạnh, Từ Trinh cũng không có nửa điểm cảm giác chân thật. Hắn cẩn thận khâu lại cho Chung Nghị, lau chùi, căn bản không nhiều một phần tinh lực đi chú ý hài nhi mới ra đời kia, nhiều nhất nhiều nhất... Cũng liền nghe được một câu kia của phụ thân: “Ai yêu, Vụ cốc chúng ta có hậu rồi, là một nam hài.”

Rất lâu sau đó hắn đều ngồi ở bên cạnh của Chung Nghị, nhìn khuôn mặt tái nhợt mà mệt mỏi khi ngủ của y, một lần lại một lần khó khăn lặp lại: “Đủ rồi, liền lần này a Chung Nghị... Ta lại cũng không để cho ngươi sinh...”

__Hoàn__

Tác giả có lời muốn nói: Lịch thì… Được rồi ta không biết đã mất bao lâu, 《 Vụ cốc 》 cuối cùng cũng kết thúc. Cảm ơn mọi người đã kiên trì theo dõi đến giờ. Phế vật Hoàng Hoa lần nữa quỳ xuống đất bái tạ!!

Đến đây mọi người hẳn sẽ tương đối để ý vấn đề logic đi, câu chuyện này bởi vì lúc ban đầu là định chỉ viết thịt văn, cũng không cân nhắc một ít vấn đề nội dung logic, chỉ nghĩ làm sao viết nhanh lên để viết thịt ~~ kết quả là ở nội dung sẽ hơi chỉnh sửa một phần, đại khái sẽ gia tăng 12 chương tình tiết (có thể nhiều hơn), đây là bộ phận chẳng biết để đâu cũng chẳng biết để đâu. Sau đó chính là một cái phiên ngoại thịt. Cơ bản cũng là như vậy. Coi như là mua may phúc lợi đi!

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.