Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 174: Thương nặng (2)



Dù bên dưới vách núi có là đá phiến, La Dật thà tình nguyện ngã chết, cũng không muốn bị La Thiên Phách giết chết.

Bởi vì hắn đã từng nói với La Thiên Phách một câu rằng “Ngươi không giết được ta”.

Thế nên, La Dật quyết định thực hiện theo kế hoạch, hắn đặt cược và...

Hắn thành công rồi!

Trên vách đá dựng đứng, tại một chỗ bên dưới biển sương mờ mấy chục thước, dây leo sinh trưởng lan tràn khắp bề mặt núi, đồng dạng cũng có không ít gốc cây mọc đâm ra khỏi vách núi. Lúc này, một thân ảnh đang nắm chặt lấy mấy sợi dây leo, cũng bám vào một gốc cây khác, dùng sức hãm thân mình lại.

Trạng thái của hắn có chút vô cùng thê thảm... Trên cánh tay, trên bàn tay, trên mặt, nơi nơi đều là vết máu! Nhưng hắn vẫn chăm chú cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run lên, gom góp chút sức lực cuối cùng mới bám chặt được vào mấy dây leo kia.

Khi được dây leo kéo lại hoàn toàn, hắn lại phảng phất như mất hết sức lực, cánh tay buông thõng, toàn thân bỗng nhiên trùng xuống, lập tức bị vướng vào vài dây leo bện vào nhau tại không trung, bản thân hắn cũng rơi vào hôn mê.

Thời gian thấm thoắt, mặt trời rốt cuộc chậm rãi rơi xuống. Ánh trăng lặng lẽ leo lên trên đỉnh đầu.

Nhưng một mảnh tuyết trắng bên dưới, dưới ánh trăng cũng thấm ra một tia hàn ý bức người.

La Dật bị đông lạnh tỉnh dậy.

Hắn tu hành Triều Tịch Quyết, ngoài tính chất đặc biệt chính là băng hàn. Nhưng lần này hắn vẫn bị băng hàn bất ngờ làm đông lạnh tỉnh dậy. Đủ có thể tưởng tượng thương thế trên người hắn và vị trí hiện tại ác liệt như thế nào.

Bên tai vang tiếng gió rét gào sắc bén, phảng phất như tiếng ai đó gào khóc thảm thiết. Tuyết trắng bao trùm khắp người, len theo áo chui vào trong lưng truyền đến một trận lành lạnh toàn thân. Điều này khiến cho thân thể hắn không nhịn được thoáng run rẩy một chút.

Bờ môi khô cong, thậm chí đã rạn nứt... Đương nhiên, phơi mình dưới gió lạnh và tuyết suốt nửa ngày trời, môi của ai chẳng phải khô nứt?

Hắn miễn cưỡng cử động ngón tay, một cỗ cảm giác đau bắt đầu từ khớp ngon tay truyền thẳng đến não... Lòng bàn tay chằng chịt vết thương xước da thịt, dưới cái lạnh ngược lại làm lộ ra một cỗ tê liệt... Chỉ là cỗ tê liệt này đang nhanh chóng lan tràn về phía ngực hắn...

Trên thực tế, toàn bộ thân thể hắn bao quát cả hai chân, hait ay đều đã bắt đầu tê liệt. Hắn cũng biết, khi cỗ tê liệt này lan đến trái tim, đó chính là thời khắc hắn tử vong.

Ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh... Xung quanh đều là dây leo đâm ra từ vách đá thẳng đứng. Nhìn qua như một chiếc võng xanh cực lớn bện bằng vô số dây leo chằng chịt.

Còn hắn lại bị mấy đạo dây leo bện lại cùng nhau, treo cả người hắn ngay giữa không trung... Thân thể còn đang lắc lư theo cơn gió lạnh gào thét không thôi.

Tuyệt phong, tại một chỗ cách đó hơn trăm thước...

Nếu như đổi vào thời kỳ toàn thịnh, hắn chỉ cần một giây liền có thể vượt qua khoảng cách một trăm thước này. Nhưng dưới tình huống hiện tại... Một trăm thước, lại có thể là khoảng cách giữa sinh và tử.

La Dật hít sâu một hơi, khô khan nuốt xuống một ngụm nước bọt... Phơi mình trong gió lạnh suốt đoạn thời gian dài khiến cơ thể hắn cảm giác thiếu nước. Hắn nhìn trái phải một chút, cuối cùng quay đầy, đưa lưỡi liếm tuyết trắng trên đầu vai mình vào trong miệng.

Tuyết vào trong miệng liền tan chảy, tuy không được bao nhiêu, nhưng đối với tình trạng hiện nay của La Dật cũng rất trọng yếu.

Khi liếm hết toàn bộ tuyết đọng có thể liếm được trên hai đầu vai vào trong miệng, lại dùng tay với tuyết đọng trên một trạc cây trước người vào trong miệng, La Dật mới khôi phục lại một chút khí lực. Sau đó hắn hít sâu một hơi, đôi mắt khép hờ, tìm hiểu tình huống trong cơ thể.

Tình huống trong cơ thể vô cùng không xong, vài điều kinh mạnh bởi vì liên tục đạt tới trạng thái cực hạn nên đã có chút tổn thương... Chỉ là hiện tại La Dật hiển nhiên không có biện pháp gì hay, chỉ có thể tạm thời mặc kệ chúng.

Ý trầm đan điền, nỗ lực đủ một lúc lâu, một tia chân khí mới không tình nguyện bốc lên... Điều này khiến cho sắc mặt La Dật chuyển biến tốt hơn một chút.

Có chân khí là có hi vọng. Sợ nhất là tổn thương quá mức nghiêm trọng, dẫn đến đan điền tổn hại... Nếu gặp phải tình huống như vậy, hắn sẽ gặp cảnh gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh.

Gian nan và thong thả, một tia chân khí kia dưới sự thao túng của La Dật, cuối cùng cũng hoàn thành một vòng tuần hoàn... Có điều La Dật chỉ điều khiến đi qua vài đạo kinh mạch của tầng thứ nhất Triều Tịch Quyết, bằng không nếu như thật muốn vận hành hết lộ tuyến của Triều Tịch Quyết tầng thứ chín... Với bằng ấy chân khí, sợ rằng hắn bị gió lạnh thổi thành xác khô rồi cũng chưa đi hết nổi.

Chân khí đi qua, hàn lãnh trên thân thể thật ra cũng đỡ đi phần nào... Thế nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

- Với tốc độ này, chờ ta hồi phục được năng lực hành động, chỉ sợ cũng đã chết cóng từ trước rồi...

La Dật nhíu chặt lông mày, dưới tình huống hiện tại, đúng là có chút nguy hiểm.

Đôi mắt hắn lấp lóe, nhưng đột nhiên, một trận tiếng ma sát “Sàn sạt” cũng vang lên từ chỗ cách người hắn không xa. Thanh âm cực kỳ rõ ràng.

Thân thể La Dật thoáng run lên, đưa mắt nhìn về phía thanh âm truyền ra.

Một đôi mắt màu đỏ tươi đang gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn...

Đôi mắt sáng đỏ, bên cạnh là từng đường văn, đây chính là một con rắn.

Con rắn này chỉ sợ dài tới hai ba mươi thước, thân thể to như miệng thùng nước quấn chặt lên một dây leo trong chiếc võng kết bằng dây leo màu xanh, mình rắn trườn đi, bụng rắn ma sát với dây leo phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ. Một cái lưỡi rắn đen thui không ngừng phun ra nuốt vào, từng tiếng thở tê tê khiến người ta nghe mà lạnh. Một đôi con ngươi màu đỏ tươi lóe ra ánh sáng hung tàn, gắt gao nhìn chằm chằm vào La Dật đang treo lơ lửng tại không trung.

Da đầu La Dật nhất thời như đâm gai, hít vội một ngụm lương khí.

Không thể nghi ngờ, đây tất nhiên là một loại yêu thú loại rắn. Tuy nói trong Thập Phương đáiơn này cũng không có quá nhiều yêu thú, thế nhưng bên trong một ít rừng già thâm sơn, vẫn có một ít yêu thú giấu kín trong đó.

Không thể nghi ngờ, nơi tọa lạc tòa tuyệt phong này chính là thuộc về thâm sơn rừng già. Nơi đây xuất hiện một ít yêu thú cũng không cần ngạc nhiên.

Nếu tại thời kỳ toàn thịnh, yêu thú loại xà này, La Dật chẳng buồn để ý sợ hãi. Nhưng hiện tại thân hắn ở giữa không trung, bụng đói thân lạnh, cơ thể càng tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, thực khí trong người chỉ còn được một tia nhỏ nhoi. Đại xà trước mắt này hiển nhiên đã chú ý tới hắn, hoặc nói, nó đến đây căn bản vì hắn.

- Chết tiệt, không phải loài rắn luôn ngủ vào mùa đông sao? Ta ở trên Vân Khê Đảo lúc gần cuối thu cũng rất ít thấy được bóng dáng yêu thú loại xà, hiện tại đã tới mùa tuyết rơi lả tả, vì sao nơi này cư nhiên xuất hiện một đầu xà thú chẳng hề ngủ đông?

Trên trán La Dật nhất thời tràn ra một tầng mồ hôi mịn.

- Làm sao bây giờ? Lẽ nào cứ phải táng thân trong bụng rắn?

La Dật gắt gao nhìn chằm chằm vào con rắn kia, chắn chặt hàm răng, trong đầu chuyển động ý niệm cực nhanh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.