Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 181: Gia chủ La Hùng (2)



Chuyện La Thiên Phong năm xưa khiến La Hùng làm phụ thân bị rớt danh vọng xuống đáy ccó trong gia tộc, về sau lão cố gắng nhiều, cộng thêm nhân cách hấp dẫn người nên lấy lại danh vọng nhưng cũng đã muộn.

Thừa dịp danh vọng La Hùng tụt dốc, phụ tử La Thiên Phách từ nhân mạch uy vọng có sẵn thành lập thêm phe phái lực lượng của phụ thân La Thiên Phách, La Tường vị trưởng lão thứ mười ba đối kháng lại La Hùng.

Từ ngày đó La gia từ đồng lòng bị chia ra ba phe.

Chính tông là Hùng hệ của La Hùng, đối kháng lại là Bá hệ với La Tường, La Thiên Phách làm trung tâm. Hệ trung lập cân bằng giữa hai phe kia.

Ba phe kiềm chế nhau, nhưng thật ra xung đột kịch liệt chỉ có phe La Hùng và La Tường.

La Hùng dù gì là gia chủ thật sự.

Nên La Hùng phải suy xét vấn đề nhiều hơn là đám người La Tường, La Thiên Phách phân liệt La gia muốn soán ngôi.

Như hôm đó La Hùng đối diện La Dật, cười khổ nói:

- Gia chủ? Ta thà không làm gia chủ.

La Hùng không thể để gia tộc này sụp đổ trong tay lão, không thì lão chết cũng không mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.

Nên La Hùng phải nhịn.

Hôm đó La Tam bị thương nặng La Dật, La Hùng có thể không tức giận sao?

Sao không giận được? Sao lại không?

La Dật dù gì là tôn nhi ruột thịt của La Hùng, tuy thiên tư quá yếu nhưng hắn vẫn là tôn nhi.

La Hùng có thể làm gì được? Giết La Tam rồi để La Thiên Phách dẫn theo đám người La gia thuộc hạ của gã công khai xé rách da mặt với La Hùng sao? Để La gia hoàn chỉnh bị sụp đổ.

Không được cũng phải được, vì La gia, La Hùng phải nhịn xuống, có nghẹn cũng phải nuốt.

Chỉ vì La Hùng là gia chủ.

Gia chủ đại biểu cho quyền lực nhưng song song đó là trách nhiệm nặng nề. Trách nhiệm không để gia tộc trường tồn, để gia tộc tiến bộ, để gia tộc không xuống dốc.

Loại trách nhiệm này là trói buộc, trói chặt tình cảm cá nhân của La Hùng, gia chủ nào trong gia tộc lớn, ai dám nói mình làm việc dựa theo yêu thích đâu? Ai không từng lòng tràn đầy căm hờn, hận nghiến răng nghiến lợi, lửa giận xông lên não nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười.

Nhịn, đây là tố chất cần có của một gia chủ.

Đặc biệt là trong gia tộc sắp bị chia rẽ.

Nên lần này La Hùng biết lão phải nhịn.

787 khkế hoạch đang tiến hành, bây giờ chưa phải lúc trở mặt với đám người La Thiên Phách, La Tường.

La Hùng kiên quyết thì thầm trong tim:

- Dật nhi, gia gia sẽ báo thù cho ngươi, chắc chắn!

La Hùng thở hắt ra, thật lâu sau nắm tay giấu trong tay áo rồng dần thả lỏng.

La Hùng nhắm mắt lại nói:

- Ra là vậy, hiền điệt làm rất đúng. Không ai được đụng vào gia pháp uy nghiêm, dù La Hùng ta đứng đầu cũng không ngoại lệ. Được rồi, bỏ 4 khsang bên, tiếp theo chúng ta bàn vè việc tế năm đi.

Lời của La Hùng làm mọi người rùng mình.

Người của Bá hệ, Hùng hệ, hay người phe trung lập ánh mắt phức tạp nhìn lão nhân này, tiếng thở dài không nghe thấy.

Mắt La Thiên Phách lóe tia trào phúng, hơi khom người, giây sau trở về vị trí của mình.

Trong Cuồng Long viện, vang lên tiếng thảo luận tế năm trong năm nay.

Cái chết của La Dật sẽ chỉ truyền bá trong La gia một đoạn thời gian, lại qua một lúc thì chuyện này sẽ dần bị người lãng quên.

Còn về tỳ nữ Bích Xuân, tổng quản la lương nho nhỏ bị hại trong chuyện này vốn không ai thèm quan tâm.

Đây chính là hiện thực.

Thời gian trôi qua, rất nhanh năm ngày đã vụt mất.

Trong lòng núi Tuyệt phong, La Dật ngồi khoanh chân suốt năm ngày. Một tầng sáng lam nhạt bao bọc nguyên người La Dật, phản chiếu ánh sáng tinh lam trong lòng núi, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Các đốm sáng trắng lấp lánh quanh thân La Dật, giây nào đó tiếng răng rắc vụn vỡ phát ra từ băng tinh trên người hắn.

Răng rắc!

Thanh âm liên tục vang lên, băng tinh màu lam trên người La Dật với tốc độ mắt thường trông thấy nứt rạn như lưới nhện trắng, không lâu sau phủ lên toàn thân của hắn.

Giây sau, trong tiếng giòn vang, chúng vỡ nát hoàn toàn.

- Ui.

Ánh sáng tinh lam trên người La Dật tỏa sáng rực rỡ, những tinh thể phủ người hắn rồi vỡ vụn thoáng chốc tạm dừng trên không trung, giây sau ta biến trong chân khí tinh lam của hắn. Một chốc chúng tụ tập trong chân khí tinh lam, chui vào lỗ mũi La Dật, hoàn thành tuần hoàn trong ngoài.

Thật lâu sau, cơ thể ngồi năm ngày không nhúc nhích chút nào thoáng chốc rung nhẹ.

Chỉ nhúc nhích một chút đã vang tiếng xương gãy giòn từ các khớp xương. La Dật đứng thẳng dậy, tiếng xương kêu càng dyà đặc.

Qua thật lâu sau La Dật mở mắt ra, tia sáng tinh lam đậm bắn ra từ mắt hắn vụt qua.

La Dật cảm ứng vết thương của mình:

- May mắn Triều Tịch quyết là công pháp thuộc tính thủy, hiệu quả trị thương rất tốt, không thì e rằng ta chạy trời không khỏi nắng.

Ngực nặng nề đau nhói làm La Dật chau mày:

- Vết thương kinh mạch vì chân khí có thể chạy qua thấm nhuần nên bớt đau, vết thương nội tạng thì hiệu quả rất tệ.

La Dật bất đắc dĩ lắc đầu lẩm bẩm:

- Chân khí dù gì không phải vạn năm, vết thương kinh mạch có thể dùng chân khí điều dưỡng. Bị thương nội tạng thì chỉ có thể nhờ vào dược vật điều dưỡng, nuôi dưỡng mới hết được. Hiện tại thực lực đã phục hồi sáu, bảy mươi phần trăm, xem như có năng lực giữ mạng.

La Dật hiện là đệ cửu giai trung kỳ, phục hồi sáu, bảy mươi phần trăm là viên mãn đỉnh hậu kỳ đệ bát giai, xem như có chút lực lượng giữ mạng.

Ít nhất bây giờ gặp phải con rắn to như hôm bữa thì La Dật có sức đấu một trận.

Ánh mắt La Dật vụt qua tứ phía, hoàn cảnh như cũ. Trong ao ưnóc phía xa, đóa sen chớm nụ vẫn kiều diễm ướt nước đứng ngạo nghễ trong ánh sáng màu lam kỳ lạ. Ánh sáng lấp lánh chiếu nguyên lòng núi bao phủ trong ánh sáng tinh lam mộng ảo, không khác biệt nhiều với trước khi La Dật chữa thương.

La Dật đứng dậy nhìn ao nước, hắn hơi do dự.

- Không biết con rắn to này là yêu thú mấy giai nhưng thân thể lớn như vậy chỉ vừa chạm vào mặt nước đã bị đóng băng ngay. Mặc dù ta tu hành Triều Tịch quyết, thực lực hiện tại của ta không chịu nổi băng giá thế này.

La Dật nhìn mép ao nước, xác tượng rắn to hòa thành một với ánh sáng xanh biếc bốn phía. La Dật lại xem hướng đóa sen băng lam chớm nụ ngay chính giữa ao nước.

La Dật nhíu mày nói:

- Hoa sen này có thể hé nụ ở đất băng giá thế này dĩ nhiên không phải vật bình thường. Giờ ta muốn dùng Lôi Bộ lướt qua mặt hồ, thừa dịp hái hoa sen xuống nhưng chỉ sợ hoa sen cũng có khi băng giá không thua gì ao nước dưới thân, nếu đúng vậy chỉ e hối hận cũng muộn.

La Dật nhíu mày, một lát sau hắn ngước lên nhìn lỗ sâu xuyên suốt ánh sáng tinh lam ngay trên đỉnh hoa sen.

La Dật rất tò mò:

- Kỳ lạ nhất là ánh sáng kỳ quái này. Lỗ sâu kia liên thông đến đâu? ánh sáng lam kỳ dị này có huyền diệu gì?

La Dật đang suy nghĩ thì bụng kêu ục ục, cảm giác đói xẹp bụng ập đến.

La Dật giật mình, thì thào:

- Đi kiếm thức ăn no bụng trước, sau đó tìm ngọn nguồn ánh sáng lam kỳ lạ đến từ đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.