- Thiên phú không bằng ngươi, thực lực cũng không bằng ngươi? U Vô Tận nghe Lâm Minh nói, mỉm cười, cười rất thú vị!
- Ha ha ha ha ha ha ha! Ta còn không nói thiên phú của ngươi thật sự có thể xếp đứng đầu 100 đại thế giới, chỉ nói thiên phú của ngươi là đỉnh điểm tiêu chuẩn, ngươi đã cảm thấy giỏi lắm, nghĩ rằng thiên phú của mình là vô địch thiên hạ hay sao? Chẳng những thiên phú vô địch, thực lực cũng vô địch? Còn muốn cho ta biết? Đúng là cho ngươi cây cọc, ngươi liền trèo lên tới trời!
U Vô Tận dùng chân nguyên nhập thêm, tiếng nói truyền khắp toàn trường!
Đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa nghe được liền bùng nổ, toàn bộ khu vực Thiên Minh Đại Thánh Địa rối tung cả lên.
- Tiểu tử này, quá kiêu ngạo!
- U sư huynh, đánh hắn tàn phế, đánh cho mẹ hắn cũng nhìn không ra!
- Đánh tiểu tử kia tàn phế đi! Ném hắn từ trên Phong Thần Đài xuống nát thành tương!
Nên biết, Thiên Minh Đại Thánh Địa có địa vị khác thường, cộng thêm nhân tố U Vô Tận, người ở đây chỉ riêng võ giả Thiên Minh Đại Thánh Địa đã có hơn một vạn người, trong đó tám chín ngàn người là võ giả trẻ tuổi.
Hiện trường đệ nhất hội võ, người xem đều điên cuồng, đừng nói võ giả quen giải quyết vấn đề bằng bạo lực, dù là ở quốc gia người phàm, một trận bóng đá cũng có thể xảy ra bạo động, một khi người hâm mộ trở nên điên cuồng, giẫm đạp gây thương vong mấy trăm người cũng không có gì lạ.
Hiện tại, tám chín ngàn đệ tử trẻ tuổi Thiên Minh Đại Thánh Địa trở nên điên cuồng, ngay cả đệ tử Ma Thủy Giới cũng trở nên điên cuồng, thế lực bọn họ vốn có đệ tử tương ứng tham gia vòng đấu, hiện tại đều bị loại, chỉ có U Vô Tận cùng thuộc đại thế giới với bọn họ, quan hệ gần nhất, đương nhiên phải ủng hộ U Vô Tận.
Tiêu Đạo Tử mở mắt ra, khẽ nhíu mày, bóng người khẽ động, liền bay lên trên thính phòng, một cỗ uy áp hùng hồn bao phủ bên dưới, đám người xem điên cuồng bị uy áp đè xuống, lập tức khống chế được toàn trường. Bằng không hội trường mấy tỷ người như vậy, trong đó mỗi người đều có thực lực mạnh mẽ, một khi xảy ra bạo loạn gì, đừng nói Tiêu Đạo Tử, dù cho Giới Vương giới lớn cũng không áp chế nổi, có lẽ phải Thiên Tôn ra mặt mới giải quyết được.
Bên phía Phượng tộc thượng cổ, nhìn thấy người Thiên Minh Đại Thánh Địa trở nên điên cuồng, đệ tử Phượng tộc thượng cổ cũng bắt đầu gào thét theo. Phượng tộc thượng cổ chỉ có mấy trăm người mà thôi, nhưng mỗi một đệ tử đều ra sức gào thét!
- Lâm Minh tất thắng!
- Lâm sư huynh vô địch!
Mặc kệ trong lòng bọn họ có tin tưởng Lâm Minh hay không, vào lúc này cũng không thể làm yếu khí thế được!
Trên thực tế, ở hiện trường Thần Vực đệ nhất hội võ mà cảm giác vinh dự tông môn chính là tất cả, mọi người đều rất dễ bị lây nhiễm. Lúc này, bọn họ căn bản sẽ không nghĩ tới Lâm Minh có thể thắng được hay không, bảo vệ vinh dự tông môn, tăng cường uy danh người phe mình mới là quan trọng nhất!
- U Vô Tận còn không muốn thừa nhận thiên phú của mình không bằng Lâm Minh, kỳ thật điều này đã rõ ràng. Tuy nhiên hắn cũng nói đúng một điều, thực lực của Lâm Minh hiện tại quả thật không đủ, có lẽ vẫn không thắng được. Nhưng chỉ cần có thời gian, không tới mấy năm, Lâm Minh sẽ vượt qua U Vô Tận, dù sao trong bốn người, Lâm Minh nhỏ tuổi nhất, tiền đồ của hắn đương nhiên cũng rực rỡ nhất!
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, một ít trưởng lão không có chút quan hệ gì với Lâm Minh, U Vô Tận, thản nhiên thảo luận.
- Hắc, U Vô Tận tuyệt đối không thể thua trận đấu này, đã thua thiên phú, lại thua thực lực, vậy hắn quả thật là thua đến mình đầy thương tích!
Hiện tại U Vô Tận thắng trận này là dĩ nhiên, không thắng được, vậy thì mất hết thể diến
Trên Phong Thần Đài, U Vô Tận bắt đầu chầm chậm đi về phía Lâm Minh, lúc này xảy ra cảnh tượng kỳ dị, U Vô Tận đi mỗi ba bước liền để lại một cái bóng, cái bóng này giống y như U Vô Tận, cũng cầm trường đao, cũng khí thế kinh người. Nó không giống như cái bóng để lại khi di chuyển ở tốc độ quá nhanh, thực tế tốc độ hiện tại của U Vô Tận tuyệt đối không nhanh, chỉ đi bộ như người thường, để lại ba cái tàn ảnh, tính cả U Vô Tận là tổng cộng bốn người.
- Thuật phân thân?
- Không đúng, là pháp tắc Không Gian!
U Vô Tận có trình độ cực cao trên pháp tắc thời không, mà tìm hiểu pháp tắc Không Gian đến trình độ nhất định, sẽ hình thành hình chiếu kính tượng trong không gian khác nhau.
Kính tượng không giống như ảo ảnh, nó chân chính có được lực công kích, căn cứ trình độ lý giải pháp tắc Không Gian khác biệt mà lực công kích chênh lệch từ một đến mười thành của bản thể!
Nếu có thể chân chính đạt đến 10 thành, vậy đó là kính tượng hoàn mỹ, thậm chí đạt đến mức tận cùng, kính tượng có thể kế thừa pháp tắc, võ kỹ cùng kinh nghiệm chiến đấu của bản tôn, đó chính là cảnh giới không thể giải thích được.
Hơn nữa, điểm trọng yếu nhất là kính tượng không sợ công kích, đánh nát kính tượng không khó, nhưng mà ngươi đánh nát kính tượng của hắn, hắn có thể chế tạo ra cái mới, chỉ tiêu hao một chút chân nguyên mà thôi.
- Đó là kính tượng không gian, pháp tắc Không Gian dung hợp ý cảnh bốn tầng đầu đến mức hoàn mỹ, đồng thời miễn cưỡng chạm tới ngưỡng ý cảnh tầng năm, mới có thể chế tạo ra kính tượng không gian!
- Lâm Minh là yêu nghiệt, U Vô Tận cũng vậy, pháp tắc thời không được gọi là hai loại pháp tắc khó tìm hiểu nhất, hắn trẻ tuổi như vậy đã thấu hiểu đến cỡ này, làm cho người đời trước làm sao chịu nổi!
Trên Phong Thần Đài, hiện tại Lâm Minh đang là một đấu bốn!
Bốn U Vô Tận, đồng thời ra tay!
Bốn thanh trường đao đồng thời chém ra, trên bầu trời mây đen tụ tập, tuyết rơi đầy trời!
- Tuyết phiêu tám ngàn dặm!
Dùng pháp tắc Không Gian chế tạo ra kính tượng không gian, đồng thời thi triển ra sát chiêu pháp tắc hệ băng, U Vô Tận dung hợp pháp tắc, thiên phú này thật là làm người ta khâm phục!
Chỉ một chiêu Tuyết phiêu tám ngàn dặm này, mỗi một bông tuyết đều ẩn chứa ý cảnh pháp tắc, một khi chạm phải sẽ có thể trực tiếp đóng băng cường giả Mệnh Vẫn, ngàn vạn bông tuyết rơi xuống, đóng băng ngàn dặm, giết sạch ngàn vạn sinh linh trong phạm vi này!
Đối với U Vô Tận, đây là sát chiêu áp rương, vốn định sử dụng trên trận chung kết Thần Vực đệ nhất hội võ, hiện tại bị Lâm Minh bức ép, hắn đành phải lấy ra dùng.
Đối mặt với một đòn này, Lâm Minh chỉ xéo trường thương, sau lưng hắn, Đế Tôn liên hoa lặng lẽ nở rộ.
Trong lúc U Vô Tận toàn lực đối phó, hắn trực tiếp mở ra không gian Hồng Mông! Lực lượng mênh mông xa xưa bùng phát ra, bông tuyết vô tận rơi vào không gian Hồng Mông, liền trực tiếp tan rã!
Sử dụng không gian Hồng Mông, từ lúc Lâm Minh tham gia võ Thần Vực đã thương lượng với Mộ Thiên Tuyết mới quyết định.
Đối mặt với đông đảo cao thủ Thần Vực, cùng với truyền nhân Thiên Tôn thực lực sâu không lường, sớm muộn gì cũng phải dùng tới không gian Hồng Mông, bằng không Lâm Minh đừng mơ chiến thắng, dù sao hắn mới là Thần Hải sơ kỳ.
Nếu như tối tăm thu trận trên đệ nhất hội võ, Lâm Minh cũng vô duyên tiến vào Hạo Vũ Thiên Cung, càng đừng nói đi theo Thần Mộng Thiên Tôn học tập pháp tắc Thần Mộng mà Lâm Minh vô cùng khao khát!
Không gian Hồng Mông trải qua Mộ Thiên Tuyết ngụy trang, dù là Giới Vương cũng không nhìn ra, trừ khi bọn họ tận mắt thấy Hỗn Nguyên Thiên Tôn thi triển không gian Hồng Mông. Mà Hỗn Nguyên Thiên Tôn là nhân vật nào, địa vị ngang với Thần Mộng Thiên Tôn. Thần Mộng Thiên Tôn thần bí thế nào, dù ngươi giành được hạng nhất Thiên bảng Thần Vực đệ nhất hội võ, cũng không gặp được nàng!
Giới Vương, Giới Vương giới lớn bình thường, cũng không có khả năng gặp được nàng! Càng đừng nói muốn thấy Thần Mộng Thiên Tôn ra tay toàn lực, có lẽ chỉ cùng là nhân vật Thiên Tôn mới có cơ hội này!
Nói cách khác, trừ khi là nhân vật Thiên Tôn như Hỗn Nguyên Thiên Tôn, bằng không dù cho đệ tử của Thiên Tôn như Hạo Vũ Tử cũng chưa chắc nhìn ra được không gian Hồng Mông sau khi đã ngụy trang.
Về phần không gian Hồng Mông bị Thiên Tôn nhận ra, e rằng là chuyện không thể tránh khỏi. Tuy nhiên Lâm Minh tin tưởng, các nhân vật này nhất định biết đại chiến 10 vạn năm trước, các tuyệt thế cường giả Hỗn Nguyên Thiên Tôn cùng Lôi Phạt Thiên Tôn cũng ở trong đó.
Trận chiến đó, điều động vô số cao thủ Thần Vực, còn liên lụy tới Thần thú, thậm chí ngay cả Hỗn Nguyên Thiên Tôn, Lôi Phạt Thiên Tôn cũng có thể ngã xuống trong trận chiến này!
Chuyện lớn như vậy, đều là cường giả Thiên Tôn làm sao không biết?
Bọn họ cũng sẽ đoán được, Hỗn Nguyên Thiên Tôn để lại truyền thừa của hắn trên Thiên Diễn Đại Lục.
Nhưng bọn họ lại coi như không thấy chuyện đó, nguyên do này, nhất định không đơn giản như đã nghĩ.
Nói cách khác, người có thể nhận ra không gian Hồng Mông, sẽ phải biết nơi truyền thừa của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, người không nhận ra không gian Hồng Mông, vậy cái gì cũng không biết, bị bọn họ nhìn ra không gian Hồng Mông cũng chẳng sao.
Nói lùi thật xa, dù có người dòm ngó Thần Võ vô thượng Hỗn Nguyên võ ý này, nhưng cũng không thể nào lấy được từ trên người Lâm Minh, bởi vì Lâm Minh căn bản không có ngọc giản, bắt Lâm Minh, sưu hồn cũng vô dụng.
Đương nhiên là có nguy hiểm, nhưng mà Lâm Minh phải cược một phen! Cược sau khi hắn tỏa sáng rực rỡ trên đệ nhất hội võ, căn bản sẽ không có ai đụng tới hắn được.
Tài nguyên trong Thiên Cung là thứ yếu, pháp tắc Thần Mộng lại quá trọng yếu đối với hắn, hắn không thể bỏ qua cơ hội náy
Trong nháy mắt sử dụng không gian Hồng Mông, ở Hạo Vũ Thiên Cung, các đại năng đang ngồi đều chú ý tới lực trường kỳ dị có thể hòa tan Tuyết phiêu tám ngàn dặm!
- Hả, đó là?
- Là kỹ năng lĩnh vực, lực trường thật mạnh, không lẽ là Thần Võ vô thượng hay sao? Mấy đại cường giả Giới Vương đều nhìn ra được khiếp sợ trong ánh mắt mọi người.
- Hẳn là cấp bậc Thần Võ vô thượng! Hơn nữa mức độ hoàn chỉnh rất cao, có thể được hai ba thành rồi... Lâm Minh này quả nhiên có kỳ ngộ, thế lực như Cổ Phượng tộc không có Thần Võ vô thượng.
- Trong tình lý, không có kỳ ngộ, hắn làm sao trưởng thành được đến cỡ này, có thể đứng trên 31 bậc Phong Thần Đài, bao gồm Long Nha kia, cũng nhất định có kỳ ngộ kinh thiên!
Lâm Minh có Thần Võ vô thượng, các Giới Vương này dù có kinh ngạc, nhưng thật ra đã sớm nghĩ tới.
Có thể đứng trên độ cao này, ai không có Thần Võ vô thượng? Các Giới Vương giới lớn Thánh địa không có hoàn chỉnh cũng có khiếm khuyết, còn như truyền nhân Thiên Tôn thì ít nhất cũng có một bộ Thần Võ vô thượng đầy đủ!
Tuy nhiên ở trung ương đại sảnh, Hạo Vũ Tử lộ ra dị sắc. "Lực trường này, thoạt nhìn giống như..."
Trong đầu Hạo Vũ Tử có một chút liên tưởng, hắn còn chưa kịp phân biệt, lúc này trong đá thủy tinh phát ra ánh sáng chói lọi, Lâm Minh đã chiến đấu với U Vô Tận!
Trong khoảng khắc đó, cả người Lâm Minh bùng cháy, ngọn lửa tím hừng hực, phát ra từ sâu trong nội tâm hắn! Ngay cả trong mắt của hắn, cũng có ngọn lửa đang thiêu cháy.
Tà Thần lực của hắn mở ra đến tận cùng, máu Phượng Hoàng cũng bốc cháy, trên Phượng Huyết Thương bùng lên thần quang hai màu tím đỏ!
Màu tím là hư hỏa! Màu đỏ là thật hỏa!
Thần quang giao nhau, hư thật kết hợp, một thương này là ứng dụng cực hạn pháp tắc hệ hỏa của Lâm Minh!
Nếu nói U Vô Tận đồng thời đứng ở ngưỡng cửa ý cảnh tầng thứ năm pháp tắc Không Gian và pháp tắc hệ thủy, thành tựu này khiến người ta ngước nhìn.
Như vậy Lâm Minh đã bước qua cánh cửa ý cảnh tầng thứ năm pháp tắc hệ hỏa, chân chính đạt đến cảnh hư hỏa!
Ý cảnh tầng thứ năm là một ranh giới, bước qua cùng chạm tới ngưỡng cửa là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Đây chính là thu hoạch lớn nhất sau khi Lâm Minh tiến vào không gian Thần Mộng, cắn nuốt căn nguyên tinh thần sơ hình!
"Ý cảnh hư hỏa hóa hư!"
Lâm Minh đưa ngọn lửa toàn thân truyền vào Phượng Huyết Thương!
Phượng Huyết Thương hai màu tím đỏ giao nhau, đối mặt với Tuyết phiêu tám ngàn dặm của bốn U Vô Tận nhìn không có gì nổi bật. Nhưng nháy mắt khi Đế Tôn liên hoa bao bọc toàn thân Lâm Minh, tốc độ của Lâm Minh bùng phát tận cùng, trực tiếp xé tan màn tuyết!
Mặc kệ U Vô Tận thúc đẩy ngàn vạn bông tuyết, hình thành lốc xoáy trắng to lớn quét thẳng vào Lâm Minh, Lâm Minh vẫn thế không thể đỡ, phá tan tất cả!
Trước tiên dùng không gian Hồng Mông san bằng tăng phúc lực công kích từ pháp tắc Không Gian của U Vô Tận.
Sau đó dùng ý cảnh hư hỏa chân chính bước vào ý cảnh tầng thứ năm, đánh tan Tuyết phiêu tám ngàn dặm của U Vô Tận!
Cùng là pháp tắc Ngũ Hành, ý cảnh hệ hỏa tầng năm đấu ý cảnh hệ thủy tầng bốn, mạnh yếu rõ ràng!
Lâm Minh một thương phá vỡ ánh đao đầy trời của U Vô Tận, cuối cùng đâm tới trước mặt U Vô Tận.
Trong bốn U Vô Tận này, võ giả bình thường khó phân biệt được, nhưng đối với Lâm Minh thì không thành vấn đề. Không gian Hồng Mông chụp xuống, năng lượng kính tượng không gian bị áp chế, mơ hồ có xu thế tán loạn. Tuy rằng không có khả năng làm chúng thật sự tán loạn, nhưng đủ cho Lâm Minh nháy mắt nhận ra bản tôn của U Vô Tận!
Trường thương chỉ thẳng vào ngực U Vô Tận, trong lòng U Vô Tận kinh hãi!
Hắn vung đao chém tới Lâm Minh, nhưng lúc này lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh ra, hắn vội vàng phát ra chiêu thức làm sao có thể ngăn cản được Lâm Minh!
Phượng Huyết Thương phá vỡ đao mang cuối cùng của U Vô Tận, không chút khách khí đâm lên chân nguyên hộ thể của U Vô Tận!
Ầm!
Chân nguyên hộ thể nổ tung, lực lượng hư hỏa ồ ạt trút vào người U Vô Tận, trong nháy mắt này, trong lòng U Vô Tận tràn ngập lửa giận, lửa đố kỵ vô tận!
Hắn hận, hắn không cam lòng, hắn đố kỵ thiên phú Lâm Minh cao hơn hắn, hắn căm hận mình thua tan tác ở trước mắt bao người!
Lửa đố kỵ, lửa giận toàn thuộc về hư hỏa, một chiêu của Lâm Minh, giận dữ cùng đố kỵ trong lòng U Vô Tận bị mở rộng đến tận cùng, ngay càng cuồng bạo, muốn thiêu cháy cả người U Vô Tận!
Hai mắt hắn đỏ rực, thân thể như muốn bùng nổ!
- Thua đi! Có quy tắc kiềm chế, lại có Tiêu Đạo Tử nhìn ở một bên, Lâm Minh tự nhiên không thể hạ sát thủ, Phượng Huyết Thương quét ngang, cán thương đánh mạnh lên ngực U Vô Tận.
Lúc này chân nguyên hộ thể của U Vô Tận đã vỡ, bị cán thương đánh ngay giữa ngực, hắn bỗng phun máu văng ra sau!
Khoảng khắc đó, U Vô Tận ngông cuồng tự đại, thân thể xoay tròn, té mạnh xuống Phong Thần Đài, máu nhuộm đầy áo!
U Vô Tận, bại trận!
Lâm Minh hít sâu một hơi, điều tiết chân nguyên hơi hỗn loạn, thu hồi Phượng Huyết Thương. Dưới áp lực tầng 31, thi triển hóa hư, Lâm Minh cũng tiêu hao không nhỏ.
Hội trường luận võ, một mảnh lặng ngắt, ngay cả Tiêu Đạo Tử luôn lạnh nhạt cũng mở mắt, vẻ mặt kinh dị nhìn Lâm Minh.