Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1342: Tọa sơn quan hổ đấu



Chương 1342: Tọa sơn quan hổ đấu

Thi thể U Phù Quang rơi xuống dưới, Lâm Minh bắt được pháp bảo tàn phiến của U Phù Quang, quét mắt nhìn qua tàn phiến là đổ cổ không tệ, trong đó dường như còn có một đám tàn hồn, Lâm Minh tiện tay ném vào tu di giới.

Sau khi động thủ chém giết U Phù Quang, Lâm Minh cũng chỉ dùng mấy hơi thở mà thôi, giết võ giả Thần Biến sơ kỳ gọn gàng như vậy, chỉ có thể nói thiên tài của thế lực Giới Vương và Thánh Địa kém Lâm Minh quá xa.

- Chết, U sư huynh chết?

- Người này rốt cuộc là ai? Hắn là không phải võ giả Thần Biến kỳ!

- Chẳng lẽ là địch nhân của Thiên Minh Đại Thánh Địa?

Đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa sợ hãi, Lâm Minh quá mạnh mẽ, bọn họ trừ sáu Thần Quân và U Phù Quang thì không ai tiếp được một chiêu của Lâm Minh cả.

Những người này còn có một ít võ giả Thần Biến Kỳ, nhưng đối mặt với Lâm Minh không thể chống lại. Mà lúc này sáu cao thủ của Thiên Minh Đại Thánh Địa vẫn còn giằng co với Hỗn Nguyên linh căn, không có Vạn Huyết Hóa Ma Trận ủng hộ, sáu đại cao thủ có chút chống đỡ không nổi.

Mấy Thần Quân cảnh điên cuồng hét lên, đúng lúc này chỉ nghe âm thanh xé vải vóc vang lên, sáu đại cao thủ thi triển hào quang bao phủ Hỗn Nguyên linh căn, bị Hỗn Nguyên linh căn phá hủy.

- Phốc!

Cao thủ Lục Thần Quân Cảnh cùng thổ huyết, thân thể bay ra ngoài.

Sáu đại cao thủ lúc này sắc mặt đều phi thường khó coi. Bọn họ hao phí tuổi thọ cùng đại lượng chân nguyên, liều chết đánh cược một lần muốn bắt Hỗn Nguyên linh căn, lúc sắp thành công lại bị Lâm Minh làm rối, thất bại trong gang tấc!

- Đáng chết, tiểu súc sanh!

- Hắn rốt cuộc là ai, ah ah ah, lão phu muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn!

Sáu lão già này nhìn thấy Lâm Minh giết U Phù Quang. Thế nhưng mà lúc này thời Hỗn Nguyên linh căn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Công kích vừa rồi làm cho Hỗn Nguyên linh căn bị thương không nhẹ, một trận chiến này nó đứt gãy vô số rễ. Rễ chính cũng bị thương chồng chất, không ngừng có chất lỏng như máy chảy ra ngoài.

Lúc này Hỗn Nguyên linh căn cũng cuồng nộ!

Trận chiến này nó tổn thương tu vị, nó muốn hút khô đám người này bồi bổ chân nguyên.

Khặc khặc khặc khặc!

Đột nhiên dưới đất có tiếng cười quái dị, Hỗn Nguyên linh căn vừa thô vừa to đầy máu tươi biến ảo thành cái đầu, cái đầu này chính là đầu mỹ nữ, cảnh này cầm Hỗn Nguyên linh căn, xem ra là đầu người thân xà yêu.

- Người của Thiên Minh Đại Thánh Địa xuất động trăm vạn đệ tử bắt ta? Ta hôm nay sẽ nuốt các ngươi. Hút khô huyết nhục tinh nguyên của các ngươi đền bù tổn thất của ta, đều đi chết đi! XIU....XIU... XÍU...UU!!

Rễ cây tùy ý xạ kích, giống như vô số mãng xà bắn thẳng vào sáu tên Thần Quân.

Lúc này sáu tên Thần Quân rất yếu, chân nguyên của bọn họ chỉ còn lại một nửa mà thôi.

- Làm sao bây giờ?

Một lão giả Thần Quân cảnh một đao chém đứt hơn mười rễ cây và hỏi.

- Hỗn Nguyên linh căn hiện tại cũng thụ trọng thương, nó chỉ là miệng cọp gan thỏ, thực lực sàn sàn với chúng ta! Chúng ta bắt giữ nó rất khó, nó muốn giết chúng ta cũng không dễ dàng!

- Nhưng hôm nay nếu để cho nó trốn. Về sau vào đây phải cẩn thận, căn bản đừng hòng tìm được nó, cơ hội chỉ có một lần! Một khi chúng ta thất bại sư tổ tức giận, chúng ta chắc chắn vì vậy mà bị trọng phạt. Bị Ma Đồ ăn cũng không kỳ quái.

Sáu cao thủ Thần Quân căn bản không có đường lui, tổn thất nhiều đệ tử như vậy, ngay cả huyết mạch của Thiên Minh Tử là U Phù Quang cũng chết, nếu như bọn họ không bắt được hung thủ, cũng không có bắt được Hỗn Nguyên linh căn mà còn làm Hỗn Nguyên linh căn chấn kinh trốn đi, về sau càng khó tìm kiếm, bọn họ sẽ phải hứng chịu lửa giận của Thiên Minh Tử.

- Thương sư đệ, ngươi đi bắt giết tiểu súc sanh kia, năm người chúng ta ngăn cản nó, về sau không tiếc bất cứ giá nào hợp lực tru sát nó!

Sáu cao thủ hận Lâm Minh tận xương, hơn nữa có Lâm Minh ở phía sau bọn họ không thể tác chiến an toàn.

- Tốt! Chỉ cần bắt giữ con yêu nghiệt này, mặc kệ tổn thất thảm trọng cỡ nào, tông môn có lẽ sẽ ban thưởng đan dược cho chúng ta, có thể bổ hồi trở lại một ít, chúng ta tử chiến đến cùng, đã không còn đường lui nữa rồi.

Sáu đại cao thủ Thần Quân rất nhanh dùng chân nguyên truyền âm trao đổi,sau đó một lão già bay thẳng tới Lâm Minh.

- Tiểu súc sanh, để mạng lại!

Lão giả này vung cự liêm màu tím lên, chém vào đầu lâu của Lâm Minh, ánh sáng màu tím lóe lên.

Võ giả ma đạo bình thường ưa thích sử dụng vũ khí dài, mà liêm đao chính là đại biểu cho thô bạo và tà ác.

Đối mặt lão già này Lâm Minh hít sâu một hơi.

Đây là hắn lần đầu tiên hắn chính diện đối mặt với Thần Quân cảnh!

Lúc trước Lâm Minh còn là cửu trọng Mệnh Vẫn đỉnh phong có thể đánh bại võ giả Thần Hải kỳ yếu nhất, hiện tại hắn nửa chân bước vào Thần Hải hậu kỳ, hơn nữa tinh khí thần tam tu, thân phụ ý cảnh tam thập tam thiên, thực lực có tăng vọt về chất, có thể đánh một trận với võ giả Thần Quân cảnh! Hỗn Nguyên linh căn là đại địch của sáu tên Thần Quân mà không phải hắn, hắn chỉ cần ngăn cản một người là có thể tọa sơn quan hổ đấu, từ đó mưu lợi bất chính.

Thân thể Lâm Minh lui nhanh ra ngoài, căn bản không cứng đối cứng với lão già, hắn mở Kinh Môn, thân thể hóa thành hư ảnh liên tiếp, công kích của lão già thất bại.

Rầm rầm rầm!

Liêm quang cắt phá hư không, từng đạo liêm quang chém thẳng vào Lâm Minh.

- Tiểu súc sanh, ngươi chỉ biết chạy sao?

Lão giả nóng lóng như lửa đốt, Lâm Minh trơn trượt như cá chạch, căn bản bắt không được, mà bên kia năm tên cao thủ Thần Quân đang đại chiến với Hỗn Nguyên linh căn tới giai đoạn gay cấn, bọn họ có thể liều mạng với Hỗn Nguyên linh căn, nhưng mà bây giờ lão giả đi thì bọn họ đã giật gấu vá vai, dần dần không chống nổi.

Đúng lúc này lão già áo xám hô to một tiếng, chân nguyên hộ thể bị đâm thủng, hắn ra sức tránh né một kích này, nhưng mà rễ cây vẫn đâm vào vai của hắn.

Rễ cây vừa vào huyết nhục, lập tức điên cuồng thôn phệ huyết nhục tinh nguyên, cánh tay phải của lão già này héo rủ cực nhanh!

- Ah ah ah ah ah!

Lão già áo xám kêu thảm thiết, nhưng mà bốn người còn lại cũng bị rễ cây cuốn lấy khó cứu giúp được.

- Chặt tay!

Lão già họ La kêu to lên.

Lão già áo xám chém đứt cánh tay phải của mình.

Máu tươi bắn ra ngoài bị rễ cây hút sạch.

Sắc mặt lão già áo xám như tro tàn, đã vô lực tái chiến, hiện tại mấy người tổn thương càng thêm tổn thương, lại tiêu hao nhiều chân nguyên, tái chiến chỉ kéo dài thêm một nén nhan mà thôi, toàn thân của bọn họ sẽ hết lực, khi đó mặc người ta chém giết.

- Lui lại!

Lão giả họ La cắn răng ra lệnh, hiện tại bọn họ đang nằm trong lực trường của Hỗn Nguyên linh căn bao phủ, bọn họ có thể bỏ chạy, nhưng mà đám đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa chỉ sợ chết ở đây, biến thành chất dinh dưỡng của Hỗn Nguyên linh căn.

Hơn nữa truy tìm Hỗn Nguyên linh căn phạm lỗi lớn như thế, bọn họ căn bản không đảm đương nổi, mấy tội cũng phạt thì bọn họ căn bản không dám quay về Thiên Minh Đại Thánh Địa.

Nhưng mà không quay về là tội phản bội, phải chịu Thiên Minh Đại Thánh Địa đuổi giết.

Tiến thoái lưỡng nan!

- Tiểu súc sanh, ngươi nhớ kỹ cho ta, thù hôm nay ta sẽ hoàn trả gấp mười lần, ta muốn bắt giữ ngươi, rút hồn luyện tủy.

Lão giả họ La hét lớn lên, bỏ chạy ra phương xa.

- Muốn chạy trốn! Nằm mơ!

Hỗn Nguyên linh căn biến ảo thành gương mặt dữ tợn, nàng thúc dục lĩnh vực của mình tới mức tận cùng, bao phủ chung quanh, giống như cái lồng giam bao phủ đám người họ La.

- Các ngươi làm ta bị thương nặng như vậy, lưu huyết nhục tinh hoa của các ngươi cho ta bồi bổ đi!

Một trận chiến này Hỗn Nguyên linh căn cũng tổn thương bổn nguyên, nó bị thương nặng thế sao cho đám người này bỏ trốn?

- Nghiệt súc, ngươi thực cho rằng có thể lưu lại chúng ta? Phá cho ta!

Lão giả hét to, một kích đánh vào biên giới lĩnh vực, lĩnh vực run rẩy kịch liệt, sắp bị xé rách, nhưng mà Hỗn Nguyên linh căn ó Hồng Mông pháp tắc ủng hộ, tầng kết giới này vô cùng nặng nề, tuy biến hình phi thường lợi hại, nhưng cũng ngăn cản được.

Nhưng một kích này thực sự làm cho sắc mặt Hỗn Nguyên linh căn huyễn hóa bộ dáng nữ tử tái nhợt, lão giả họ La lão dùng một kích toàn lực cũng không phải dễ chịu.

Đúng lúc này lão giả áo xám dây dưa với Lâm Minh bay tới, hợp sức với lão giả họ La xé rách lĩnh vực.

- Phá!

Lão giả họ La lại đánh một kích, cưỡng ép ngăn cản khí huyết trong người, lĩnh vực của Hỗn Nguyên linh căn sinh ra vết rạn nứt, có chút chống đỡ không nổi.

Cứ như vậy thả những người này đi Hỗn Nguyên linh căn không cam lòng.

Đột nhiên nó nhìn qua Lâm Minh.

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có tu vị gì? Ta và ngươi liên thủ lưu sáu người này lại, rồi sau đó ta cầm huyết nhục tinh nguyên của chúng, đồ vật của chúng cho ngươi.

Lâm Minh nghe được Hỗn Nguyên linh căn nói thì mỉm cười.

- Ta và ngươi liên thủ có thể dễ dàng vây khốn bọn chúng, nhưng mà ta ra tay ngươi cho rằng ta có chính diện chống lại cường giả Thần Quân cảnh sao? Nếu ta có thực lực này, vừa rồi cần gì phải bỏ chạy, không hề có lực hoàn thủ? Lại nói ta không có hứng thú với truyền thừa của đám người này, mà ngươi cầm gấp tinh nguyên của chúng bổ sung thực lực, trận giao dịch này không công bằng nha?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.