Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 15: Cường Lực phù



Lần này, Lâm Minh chuẩn bị cực kỳ đầy đủ! Chỉ riêng về vẽ văn lộ cấp thấp, thì hắn tuyệt đối đã đạt tiêu chuẩn cấp đại sư rồi!

Điều chế chất lỏng từ các tài liệu xong, Lâm Minh mở hai tay ra, một giọt Thiên Phong thảo lập tức như có linh tính, bay đến giữa không trung.

Nhìn giọt chất lỏng màu xanh như trân châu này, Lâm Minh khẽ nhắm hai mắt lại, đủ loại thủ ấn đã in sâu trong đầu hắn, lại kết hợp với trí nhớ của linh hồn vô chủ, những thao tác phức tạp này gần như trở thành một loại bản năng của hắn.

Hít sâu một hơi, Lâm Minh động thủ, mười ngón tay hắn như bay múa, từng thủ ấn không ngừng được đánh ra, bởi vì tốc độ quá nhanh, tay hắn trở nên mơ hồ không rõ, từng giọt chất lỏng tài liệu như cá chép vượt thác, bay lên cao, sau đó được Lâm Minh dùng linh hồn lực dẫn dắt, nhanh chóng hình thành từng Minh Văn phù hào đẹp đẽ mà thần bí, để tiết kiệm chân nguyên, Lâm Minh gần như vẽ xong một loại tài liệu, đã lập tức điều khiển một loại tài liệu khác để vẽ cái mới.

Nhưng mặc dù vẽ với cường độ cao như vậy, tỷ lệ sai lầm của Lâm Minh vẫn cực kỳ thấp.

Vẽ được một nửa, Lâm Minh rõ ràng cảm thấy mình bắt đầu kiệt sức.

Vẽ được hai phần ba, Lâm Minh cảm giác chân nguyên đã không còn mấy nữa, hắn bắt đầu vận chuyển “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết”.

Nhất tâm nhị dụng, lúc này, sai lầm là điều không thể tránh khỏi, số lần sai lầm cũng gia tăng, Lâm Minh cắn răng kiên trì, cuối cùng gần như mỗi một Minh Văn đều phải chia ra vài lần mới vẽ xong.

- Thiên Tàm Ti... Thành!

Tinh thần khẩn trương cao độ, bỗng Lâm Minh khẽ buông lỏng một hơi, Thiên Tàm Ti là thứ hắn có ít nhất, một lần thất bại đều khó mà gượng dậy nổi.

- Còn năm phù văn nữa...

Lâm Minh khẽ đếm, chân nguyên của hắn đã tiêu hao gần như cực hạn rồi.

- Bốn cái... Ba cái... Hai cái... Một cái...

- Hoàn thành!

Ngay khi Lâm Minh hoàn thành, mấy chục phù văn giữa không trung bỗng cùng nhau lóe sáng, sau đó trong ánh sáng kỳ dị, chúng dung hợp với nhau, cuối cùng hình thành một Minh Văn hình vuông rộng một tấc, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.

Lúc này Lâm Minh gần như đã hư thoát, nhưng khi hắn nhìn thấy Minh Văn thành phẩm lơ lửng giữa không trung, trong lòng cực kỳ vui mừng, Minh Văn nho nhỏ này giống như đứa con của hắn, vì nó, hắn đã sống cả một tháng khắc khổ, tiêu phí rất nhiều tiền tài, rốt cuộc mới chế tạo ra Minh Văn này được!

Vị tiền bối đại năng kia gọi Minh Văn này là “Cường Lực phù”, đối với cái tên này, Lâm Minh cũng có chút oán thầm, thật sự rất tục tĩu, tuy nhiên xuất phát từ tôn trọng vị tiền bối này, Lâm Minh cũng không đổi tên, vẫn gọi nó là “Cường Lực phù”.

Lâm Minh lấy ra một lá bùa cực rẻ, giá mười lăm tấm một lượng vàng, dùng chân nguyên vừa khôi phục được một chút kia để đánh ra một pháp quyết, Cường Lực phù đã dừng lại trên mặt lá bùa, ánh sáng màu vàng cũng thu liễm lại, hình thành một phù văn mờ nhạt, phong cách cổ xưa, thoạt nhìn không chút bắt mắt nào.

Ngay khi Minh Văn hình thành, Lâm Minh dùng linh hồn lực biến đổi vẻ ngoài của Minh Văn, cuối cùng hình thành đồ án hình ngọn lửa.

Loại đồ án này sẽ vĩnh viễn in trên bảo khí được Minh Văn, trở thành một dấu hiệu, rất nhiều Minh Văn sư đều coi đây là dấu hiệu của mình, tương đương với thương hiệu của mình.

Lâm Minh dùng dấu hiệu ngọn lửa, mang hàm nghĩa dục hỏa trùng sinh.

Một đường tu võ giống như bị ngọn lửa nung khô, đau khổ, nguy hiểm trong đó là vô số kể, người nào không kiên trì được thì sẽ hóa thành tro tàn, mai một thành bụi bặm, mà chỉ người nào có tâm chí kiên định, thì mới có thể dục hỏa trùng sinh, trở thành Chân Long, Tường Phượng!

Lâm Minh cẩn thận thu lại lá bùa này, hắn đẩy cửa sổ ra, ánh mắt sáng lạn chiếu tới, chiếu vào con mắt che kín tơ máu của hắn, tuy rằng hắn mỏi mệt tới mức chỉ muốn ngủ, nhưng Lâm Minh vẫn có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Cách cuộc thi Thất Huyền võ phủ chỉ còn hai tháng mười ngày!

Lại thêm năm ngày trôi qua, Lâm Minh lạc ấn phù văn cuối cùng lên trên lá bùa, tới lúc này, hắn đã tiêu hao toàn bộ tài liệu, tổng cộng làm ra bốn tấm “Cường Lực phù”.

Nhìn những Cường Lực phù này, trong lòng Lâm Minh cực kỳ có cảm giác thành tựu, hiện tại hắn cần phải làm chính là bán bốn tấm phù này đi.

Lúc trước, trên hội giao dịch, một tấm Minh Văn phù của Bạch Hồng đại sư có thể bán được một ngàn năm trăm lượng vàng! Đương nhiên, đây là bởi vì có hiệu ứng danh nhân, lá bùa của Lâm Minh tự nhiên không thể bán được nhiều tiền như vậy, tuy nhiên Lâm Minh vẫn rất tự tin, tấm Minh Văn phù này của mình đến từ Thần Vực, hiệu quả tuyệt đối hơn xa Minh Văn phù của Bạch Hồng đại sư!

Trong trí nhớ của vị tiền bối đại năng kia, loại “Cường Lực phù” này tuy rằng thuộc về Minh Văn cấp thấp, nhưng lại đủ để dùng trên bảo khí nhân giai tam phẩm, nếu dùng trên bảo khí nhân giai hạ phẩm, thì hiệu quảtăng phúc tận sáu thành!

Không chỉ vậy, Cường Lực phù này còn có thể mang đến cho bảo khí một loại kỹ năng phụ gia!

Một vài Minh Văn thuật đẳng cấp cực kỳ cao có thể mang cho bảo khí kỹ năng phụ gia, chỉ cần dồn hết chân nguyên vào, thì có thể phát nó ra, ví dụ như năng lượng công kích của vũ khí, gia tăng phòng ngự của dụng cụ phòng ngự, hoặc là ảo thuật, yêu thuật gì đó.

Tấm Cường Lực phù này của Lâm Minh, nếu khắc trên vũ khí, có thể mang cho vũ khí một loại kỹ năng tên là Cuồng Bạo Nhất Kích.

Minh Văn nho nhỏ này kỳ thật là một pháp trận hỗn tạp, khi người sử dụng dồn hết chân nguyên vào vũ khí, Minh Văn hấp thu những chân nguyên này, nén ép chúng lại, sau đó trong nháy mắt phát ra, khi công kích gần người, một chiêu này có thể tạo thành lực sát thương phi thường cường đại.

Đương nhiên, Cường Lực phù do Lâm Minh làm ra sẽ không có hiệu quả cao như vậy, hiệu quả tăng phúc bảo khí khẳng định sẽ không đạt tới sáu thành, về phần Cuồng Bạo Nhất Kích kia, Lâm Minh cũng không biết có thể thuận lợi phát ra hay không, bởi vì Minh Văn thuật quá mức phức tạp, một khi chế tạo thành sản phẩm, thì tất cả trận pháp sẽ tự động thu liễm thành một Minh Văn nho nhỏ, mặc dù người chế tạo cũng rất khó nhìn Minh Văn phù thành phẩm mà phán đoán ra hiệu quả thực tế của một Minh Văn phù, trong Minh Văn phù có quá nhiều kết cấu phức tạp, chỉ cần một chỗ làm lỗi, thì sẽ khiến cho hiệu quả của toàn bộ Minh Văn phù suy giảm mạnh.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Minh sau một đêm nghỉ ngơi, chân nguyên và linh hồn lực đều hồi phục đến trạng thái đỉnh phong, hắn hỏi thăm Lâm Tiểu Đông địa chỉ của một vài hội giao dịch và phòng đấu giá, sau đó mang theo Minh Văn phù mà đi.

Đi được nửa đường, Lâm Minh dùng một ít bạc vụn mua một bộ áo choàng, che lại khuôn mặt mình, tuy rằng hội giao dịch cũng phòng đấu giá tại Thiên Vận thành vẫn luôn có danh dự rất tốt, sẽ không điều tra và tiết lộ thân phận khách hàng, nhưng Lâm Minh vẫn thấy phải cẩn thận một chút thì hơn, dù sao bốn tấm Minh Văn phù này nếu bán được hết, thì sẽ là một khoản tiền không nhỏ, nếu như bị người khác biết, thì sẽ sinh ra mưu đồ giết người cướp của cũng nên.

Đầu tiên, Lâm Minh đi tới phòng đấu giá của quan phủ Thiên Vận thành, Thiên Vận thành có rất nhiều phòng đấu giá, cũng không xuất hiện tình huống một nhà độc quyền xuống, Lâm Minh lựa chọn phòng đấu giá của quan phủ Thiên Vận thành chỉ là do hắn cảm thấy danh dự cửa phía quan phủ có vẻ đáng tin hơn mà thôi.

Chỉ cần bốn tấm Minh Văn phù này được bán đi, thì mình sẽ kiếm đủ vàng để mua dược liệu.

Nhưng khi đến phòng đấu giá, Lâm Minh lại phát hiện ra, hắn cho rằng phòng đấu giá quá đơn giản rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.