Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1517: Giận chết người không đền mạng



Chương 1517: Giận chết người không đền mạng

Đùng đùng (*không dứt)!

Cương nguyên toàn thân của Hôi Sát bộc phát, quần áo nửa người của hắn bị xé rách lộ ra cơ bắp cường tráng như kim cương, những cơ bắp này nổi gân xanh như con giun, không ngừng bành trướng!

Khi cơ bắp của hắn không ngừng bành trướng, thân thể của Hôi Sát cũng cao theo sau đó, da thịt của hắn bắt đầu vỡ vụn, gai xương màu xám trồi ra khỏi làn da, hiện ra hàn quang lạnh giá!

Rất nhiều Thánh tộc có năng lực biến thân, Hôi Sát cũng không ngoại lệ, một nửa bước Thiên Tôn nổi giận thiêu đốt nửa thành máu huyết của mình để biến thân, uy lực sau đó có thể nghĩ.

Xoẹt! Quần áo toàn thân của Hôi Sát vỡ nát, sau lưng của hắn mọc ra đôi cánh mang theo dịch nhờn như đôi cánh dơi, mà cánh tay của Hôi Sát cũng dài ra chừng bảy tám xích, thân thể cũng cao không kém bao nhiêu, đôi tay này gân xanh hiện ra ngoài, móng vuốt sắc nhọn mà dữ tợn! (Một xích = 33,33 cm)

Sau khi Hôi Sát biến thân đã biến thành một ác ma!

- Tiểu súc sanh, để mạng lại!

Hôi Sát thiêu đốt máu huyết thì gương mặt huyết hồng, hắn không để ý tới thiết giáp âm binh điên cuồng phía sau, muốn muốn giết chết Lâm Minh đầu tiên, có thể thấy được hắn hận Lâm Minh bao nhiêu.

Mắt thấy Hôi Sát vọt tới, Lâm Minh trấn định như thường, Hôi Sát ở trạng thái như vậy thì Lâm Minh chọi cứng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Lúc này thân thể Lâm Minh biến mất không thấy gì nữa.

Hỗn Nguyên Thiên Cung. Đây chính là đường lui Lâm Minh đã sớm chuẩn bị cho mình rồi.

Thấy một mnaf như vậy Hôi Sát cười lạnh.

- Trốn vào trong động phủ cũng là chết! Ta đánh nát xác rùa đen của ngươi.

Răng rắc!

Âm thanh cuồng bạo vang vọng, Hôi Sát dùng một trảo đập mạnh vào trong Hỗn Nguyên Thiên Cung. Đại trận bên ngoài thiên cung rung lên kịch liệt, tuy nhiên trận pháp rung động lắc lư cũng không có chút vết rạn nào cả, Hỗn Nguyên Thiên Cung ngạnh kháng một kích của Hôi Sát!

Dựa theo lời của Hỗn Nguyên Thiên Tôn thì Hỗn Nguyên Thiên Cung chỉ cần có năng lượng dồi dào, như vậy dưới Thiên Tôn không thể công phá, Hôi Sát dù biến thân hay thiêu đốt máu huyết thì hắn cũng chỉ là nửa bước Thiên Tôn. Nhưng lại là người nổi bật trong nửa bước Thiên Tôn, hắn so với Thiên Tôn chính thức còn kém thật lớn, đương nhiên không có khả năng phá vỡ Hỗn Nguyên Thiên Cung!

- Cái gì! ?

Một kích vừa rồi làm cho cánh tay Hôi Sát tê dại. Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới một kích toàn lực của mình vậy mà không thể đập vỡ cung điện này.

Dùng lực lượng của Hôi Sát thì một kích này có thể đánh nát núi sông, nhưng lại không cách nào đánh vỡ cung điện nhỏ như nắm tay này.

- Đây là Thiên Tôn Linh Bảo?

Trong lòng Hôi Sát hiện ra ý niệm này, Thiên Tôn Linh Bảo không tính kỳ lạ quý hiếm, Hôi Sát cũng có, nhưng mà đa số Thiên Tôn Linh Bảo là vũ khí, áo giáp các loại, mỗi Thiên Tôn cả đời chỉ luyện ra hai ba kiện vũ khí mà thôi, trong vài tỷ năm qua ở Tam Thập Tam Thiên có rất nhiều Thiên Tôn lưu lại vũ khí áo giáp.

Trừ hai thứ Thiên Tôn Linh Bảo này ra, mặt khác có rất ít thứ dị loại. Nhưng mà cũng có trang sức, giáp mỏng mềm, lò đan, yêu cầu tài liệu và trận pháp rất cao, Thiên Tôn biết luyện chế cũng không nhiều, những Thiên Tôn Linh Bảo này cũng yếu hơn.

Nhưng mà trong Thiên Tôn Linh Bảo có thưa thớt nhất chính là động phủ, linh hạm!

Vũ khí chỉ cần một khối thần thiết là có thể luyện ra. Thế nhưng mà động phủ không được, cấu tạo của nó quá phức tạp, nhất định nó không rắn chắc, nhưng bây giờ động phủ của Lâm Minh chính là Thiên Tôn Linh Bảo khó bị phá được.

Hơn nữa có nhẹ nhõm ngăn cản một kích toàn lực của hắn chỉ sợ nó chẳng những là Thiên Tôn Linh Bảo, hơn nữa là Thiên Tôn Linh Bảo cao cấp nhất.

Ý niệm này hiện ra trong đầu Hôi Sát thật nhanh, mà đúng lúc này sắc mặt của hắn biến hóa, hắn cảm giác sát cơ khổng lồ tập trung vào hắn, hắn đã dẫm vào đạo văn tử cục.

- không xong!

Hôi Sát mắng to trong lòng, chuyện này cũng không phải trùng hợp, mà là Lâm Minh thiết kế ngay từ đầu.

Hắn cố ý đứng ở đạo văn tử cục, Hôi Sát đến đánh chết Lâm Minh vừa vặn đứng vào bẫy rập.

XIU....XIU... XÍU...UU!!

Mấy trăm đạo hắc quang từ bốn phương tám hướng bắn tới, phong kín các hướng né tránh của Hôi Sát!

Một khắc này Hôi Sát tức giận tóc dựng đứng lên, tròng mắt muốn nứt, ruột của hắn xanh lại.

Hắn gặp Lâm Minh thì bị quản chế các nơi, nhiều lần có hại chịu thiệt, làm cho hắn tức giận.

- Tiểu súc sanh, ngươi nhớ kỹ cho ta!

Dưới hắc quang bao phủ không thể né tránh, Hôi Sát rống to một tiếng, hắn cánh khép lại và cương nguyên toàn thân vận chuyển tới tận cùng ngạnh kháng một kích này!

Đây là tuyệt sát chi địa do Lâm Minh tỉ mỉ lựa chọn, so với tử địa bình thường còn nguy hiểm hơn cả trăm lần! Lâm Minh đã muốn giết Hôi Sát thì phải lựa chọn nơi như thế.

Ầm!

Hắn quang vừa thô vừa to đánh nát hộ thể cương nguyên của Hôi Sá, xuyên thủng cánh thịt của hắn, không lưu tình đánh vào mặt Hôi Sát.

Cơ bắp bị xé rách, mạch máu nổ tung, Hôi Sát không hổ là cường giả nủa bước Giới Vương, hơn nữa hắn với tư cách là võ giả Thánh tộc có thân thể cường đại, hắn có thể ngạnh kháng một kích của hắc quang.

Đương nhiên đó là bởi vì phần môn Bạch Khởi tồn tại thời gian quá lâu, năng lượng trong trận pháp đã trôi qua, uy lực yếu bớt rất nhiều, nếu không cho dù là Thiên Tôn chính thức bước vào đây cũng gặp nguy hiểm.

Bị Lâm Minh bày sát cơ cho, toàn thân Hôi Sát huyết nhục mơ hồ, cánh bị xé rách, toàn thân thê thảm không chịu nổi.

Mà lúc này Lâm Minh lại an an ổn ổn trốn bên trong Hỗn Nguyên Thiên Cung nhìn qua bên ngoài.

- Ha ha, Hôi Sát lão đầu, phòng ngự của ngươi không kém nha, có thể kháng trụ công kích như vậy mà chỉ đứt một cánh, có chút thảm nha, ngươi đánh đi, ta uống linh dịch, ăn chút đan dược, sau khi điều chỉnh trạng thái lại chơi đùa với ngươi.

Lâm Minh nói ra lời lẽ giết người không đèn mạng, hắn cố ý nói như vậy chính là nhiễu loạn nội tâm của Hôi Sát!

Hắn nhìn ra được lực lượng của Hôi Sát rất mạnh, nhưng mà hắn cũng hiểu chút ít trận pháp, mà ngược lại đại trận thủ hộ mộ phần của Bạch Khởi cũng trải qua thời gian quá lâu, vạn nhất không thể giết Hôi Sát, hậu quả kia không tưởng tượng nổi.

Nhiễu loạn tâm tính của Hôi Sát chính là hiệu quả Lâm Minh muốn.

Nghe được Lâm Minhnói thế hốc mắt của Hôi Sát như nứt ra, hắn hít sâu một hơi, oán hận nhìn chằm chằm vào Hỗn Nguyên Thiên Cung, ánh mắt kia giống như xuyên thấu thiên cung, muốn chém giết Lâm Minh, hắn biết rõ Lâm Minh đang cố ý chọc giận hắn, thế nhưng mà mặc dù hắn biết rõ điểm này cũng không cách nào làm cho nội tâm bình thản lại, vốn hắn biến thân thì tính cách cũng cuồng hóa, khó có thể khống chế.

Hôi Sát biết rõ Lâm Minh ở trong Thiên Tôn Linh Bảo động phủ, chỉ cần tiếp tục công kích sẽ khiến động phủ từ từ hao hết năng lượng, rồi sau đó bắt lấy Lâm Minh và tùy ý vuốt ve rồi.

Nhưng mà hắn căn bản không cần cơ hội này, bởi vì thời điểm này đã có một trăm lẻ tám thiết giáp âm binh xông lại, nếu hắn công kích Lâm Minh thì hai người khác nguy hiểm, một Man Do và một tùy tùng của Hôi Sát sẽ bị âm binh chém giết!

Đến tận đây trừ Đế Tử Na Kỳ được Hôi Sát thu vào nội thế giới thì người khác sẽ chết.

Thiết giáp âm binh gào thét, lao thẳng qua Hôi Sát chém giết, Hôi Sát nhảy vào trong đám thiết giáp âm binh, một trảo vỗ lên đầu sọ một thiết giáp âm binh!

Răng rắc!

Con thiết giáp âm binh này như con gà bị Hôi Sát đập bay! Nó nện vào vách đá bình chướng không gian, thân thể xuất hiện vết rạn.

Một kích của Hôi Sát đánh rạn nứt thân thể của nó là do thời gian trôi qua quá lâu, thân thể cũng bị ăn mòn.

Nếu như Hôi Sát chỉ đối mặt một âm binh thì hắn dễ dàng thủ thắng, đáng tiếc hắn đối mặt tới một trăm lẻ tám.

- Hôi Sát lão đầu ngươi rất lợi hại, nhưng ta thấy ngươi không chống được bao lâu đâu, nơi này an tĩnh như vậy làm mộ địa của ngươi không tệ nha, ngươi nói đúng không, ha ha ha.

Lâm Minh trong Hỗn Nguyên Thiên Cung kêu gào lên.

Hai mắt Hôi Sát đỏ hồng lên, cưỡng chế cảm xúc thô bạo trong lòng, nếu như lúc này hắn bắt được Lâm Minh, nhất định sẽ xé Lâm Minh thành mảnh vụn!

XÍU...UU!!

Hôi Sát lao tới như mũi tên, Hôi Sát đánh ra một quyền, rồi sau đó cánh tay vung lên đánh bay bảy tám âm binh lao tới..

- Tốt!

Trong Hỗn Nguyên Thiên Cung, Lâm Minh vỗ tay khen.

- Đặc sắc, đánh rất đặc sắc, có phần thưởng, sao ta cảm thấy như khỉ làm xiếc thế này?

Lâm Minh đang châm chọc, Tiểu Ma Tiên trước mặt Lâm Minh chống cằm nhìn qua Lâm Minh, nói:

- Ngươi quá xấu, ta thấy Hôi Sát lão đầu cho dù không bị thiết giáp âm binh đánh chết, cũng bị ngươi làm tức chết.

Lâm Minh lắc đầu nói:

- Thật sự rất tức chết, ngươi rất lợi hại, sau khi hắn biến thân cũng không dễ dàng khống chế tâm tính, lại bị ta trào phúng như vậy vẫn có thể miễn cưỡng khống chế cảm xúc mặt trái trong lòng, hắn không có bước vào đạo văn tử địa.

Lâm Minh trong khi nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào bộ pháp của Hôi Sát bộ, đạo văn trong phần mộ Bạch Khởi này trải rộng bốn phía, cho dù bay lên cũng tốt, đạp đất cũng được, đều va chạm vào, Hôi Sát cùng thiết giáp âm binh chém giết không có khả năng đứng tại chỗ.

Xê dịch bốn phía thì hắn sẽ lâm vào hiểm cảnh, dù sao hắn không như Lâm Minh hiểu Tu La Thiên Đạo, Hôi Sát dựa vào trực giác tránh né những nơi nguy hiểm.

- Những thiết giáp âm binh này đã bị hắn phá huỷ mười bộ, nhưng hắn lại lâm vào tuyệt sát chi địa, ta xem hắn trốn thế nào.

Lâm Minh nhìn qua Hôi Sát, trong đôi mắt sáng ngời có hung quang lóe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.