Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 18: Bán ra



Chỗ cuối cùng là phòng đấu giá Hồng Phong, Lâm Minh không ôm hy vọng gì, quả nhiên, mỹ nữ chấp sự phòng đấu giá uyển chuyển từ chối mình.

Tuy nhiên vị mỹ nữ chấp sự này dường như cảm giác Lâm Minh cũng không dễ dàng gì, nàng cho Lâm Minh hai lời đề nghị. Một là đi hiệp hội Minh Văn thuật, xem bọn họ có hứng thú mua để cất giữ làm đồ dùng dạy học, Minh Văn phù cấp học đồ vốn đã ít, bởi vì xác suất thành công của bọn họ quá thấp, mà bốn tấm phù giống y nhau lại càng hiếm thấy, đề nghị khác là đi phường thị, bán giá thấp những quyển trục này.

Lâm Minh không đi Minh Văn sư công hội, đầu tiên là hắn không có tư cách gặp Minh Văn đại sư chân chính, sau nữa là dù có Minh Văn đại sư cũng khó mà nhìn ra huyền ảo trong Minh Văn phù của Lâm Minh, bởi vì lưu phái Minh Văn thuật ở Thiên Vận quốc khác biệt quá lớn với Minh Văn thuật Thần Vực.

Về phần nói thi lấy tư cách Minh Văn sư ở Minh Văn sư công hội, liền bị Lâm Minh bác bỏ, bởi vì Minh Văn sư dự thi phải tự mang bảo khí và tài liệu Minh Văn, đó cũng là không thể đối với Lâm Minh.

Như vậy, Lâm Minh đành từ bỏ những nơi giao dịch cấp cao, đưa Minh Văn phù đi chỗ giao dịch cấp thấp, chính là những phường thị.

Đây cũng là hành động hết cách, quyển trục của Lâm Minh dùng thân phận Minh Văn phù học đồ tham gia giao dịch phường thị, như vậy tự nhiên không cần mong mỏi bán ra giá cao.

Phường thị tuy rằng là cấp thấp, nhưng có phía nhà nước thiết lẠtrung tâm giao dịch, có thể gửi bán các loại hàng hóa ở trong này. Đương nhiên, trung tâm giao dịch phải rút lãi năm phần trăm, chỉ là trung tâm giao dịch nhà nước có danh dự đảm bảo, không sợ bị lừa, cho nên rất nhiều người đều lựa chọn gửi bán ở đây.

Lâm Minh đi tới trung tâm giao dịch phường thị, lướt mắt nhìn, hàng hóa bày biện la liệt, nhưng rất ít hàng hóa có giá trị quá một trăm lượng vàng.

Cửa vào trung tâm giao dịch rất thấp, chỉ cần hàng thật giá thật là được gửi bán. Minh Văn phù của Lâm Minh tự nhiên là hàng thật, không ai phủ nhận điều này, chẳng qua chỉ là Minh Văn phù học đồ, cho nên giá trị khá thấp.

Giám định sư trung tâm giao dịch xem xét một phen, chưởng quầy béo đưa giá quy định cho Lâm Minh là một trăm lượng vàng.

Nghe con số này, Lâm Minh hết chỗ nói, “định mệnh” nhà ngươi, vừa đủ vốn!

Giá tài liệu một tấm Cường Lực phù đã là bảy mươi, tám mươi lượng vàng, trung tâm giao dịch ra giá một trăm lượng, bốn tấm Minh Văn phù nếu toàn bán ra một trăm lượng vàng, Lâm Minh còn phải đổ vào bốn trăm lượng!

- Cuối cùng ngươi có bán không?

Chưởng quầy béo bực mình nói, loại Minh Văn phù học đồ này rất khó có thị trường, người có thể bỏ mấy ngàn lượng vàng mua một món bảo khí, tự nhiên tình nguyện bỏ thêm nhiều tiền một chút đi mua Minh Văn phù do đại sư làm ra, khiến bảo khí của mình đạt đến hiệu quả mạnh nhất.

Lâm Minh nghiến răng, nói:

- Bán, ta gửi bán hai tấm.

Gần đây Lâm Minh đã tiêu hết tiền, nếu không có tiền lương Đại Minh Hiên duy trì, hắn đã hết gạo ăn.

Tổn thất một chút tiền, chỉ bán hai tấm thì hắn còn chấp nhận được, về phần hai tấm còn lại, chờ thêm cũng được, bán đi một trăm lượng vàng, hắn thật sự không cam lòng.

- Để lại địa chỉ.

Chưởng quầy béo nói, trung tâm giao dịch chỉ phụ trách gửi bán, chỉ có người mua, bọn họ mới trả tiền, hai tấm Minh Văn phù của Lâm Minh có thể bán được hay không còn chưa chắc.

- Phí thuê vị trí bậc thấp một lượng vàng, phí thuê vị trí bậc trung ba lượng vàng, phí thuê vị trí bậc cao năm lượng vàng. Kỳ hạn thuê một tháng, nếu trong một tháng không thể bán ra, tự động gỡ xuống, không trả phí thuê vị trí.

Chưởng quầy béo nói tiếp.

“Móa nó!”.

Chỗ đặt còn muốn lấy tiền, con mẹ nó thật là ác! Hắn quay lại nhìn một chút, vị trí thuê bậc cao dễ thấy nhất, vị trí thuê bậc trung thì nằm ở sau, còn vị trí thuê bậc thấp thì nằm ở sát góc, tìm kỹ cũng chưa chắc tìm được.

Lâm Minh lấy ra năm miếng vàng còn sót lại, ấn ra ba cái lên bàn, nói:

- Thuê vị trí bậc trung.

Đây là chuyện gì vậy chứ, Minh Văn phù do mình chế tạo ra tuyệt đối không dưới tác phẩm của đại sư lại chỉ bán ra một trăm lượng vàng, còn phải nộp năm phần trăm thuế cùng phí thuê vị trí! Còn phải nể mặt người khác!

Lâm Minh thở dài, không có danh tiếng thật là khó đi nửa bước mà.

Ước chừng hai miếng vàng còn sót trong túi, Lâm Minh cười khổ không thôi, đừng nói mua đan luyện công gì, có cơm ăn cũng không sai rồi.

Không có đan dược, không có dược thảo, Lâm Minh cũng không có mặt mũi đi mở miệng đòi tiền với Lâm Tiểu Đông, một mình ở trong Đại Chu sơn luyện tập “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết”, cứ thế ngày qua ngày.

Thoáng cái đã qua bảy ngày.

Trung tâm giao dịch phương thị trước nay mua bán không tệ, một số người ánh mắt độc ác thích chạy tới đây mua đồ. Bọn họ mua đồ không gọi là mua, mà gọi là đào, ở trong một đống hàng hóa bình thường chọn ra được bảo bối, là chuyện mà người đào bảo cảm thấy thành tựu nhất.

Tuy nhiên người đào bảo chuyên nghiệp thường là ở tài liệu, dược thảo. Thứ như Minh Văn phù, không sử dụng vào bảo khí thì rất khó nhìn ra hiệu quả, người đào bảo chưa bao giờ đụng vào.

Cho nên nhiều ngày qua có cả trăm cả ngàn người đào bảo lui tới, mà Minh Văn phù của Lâm Minh vẫn yên bình nằm trên kệ hàng, không ai thăm hỏi.

Thẳng đến hôm nay, có một nam nhân to con đi tới trung tâm giao dịch, hắn để trần thân trên, cả người cơ bắp nổi cuồn cuộn, sau lưng đeo một thanh đao nặng dài 1,2m, đi đường rất là oai phong.

Ánh mắt người này lạnh lùng, trên người có đầy vết sẹo, rõ ràng là đã trải qua vô số lần chém giết sinh tử, người như vậy mới chính chính là sát giả, nhóm võ giả huấn luyện từ võ phủ không thể so sánh được.

Người như thế chỉ cách Ngưng Mạch kỳ một bước xa, nhưng chính một bước xa này, có rất nhiều người cả đời cũng không vượt qua được.

- Khách quan cần mua gì?

Chưởng quầy béo đứng lên chào đón.

Người kia không nói gì, tự mình xem xét, chưởng quầy rất thức thời không lên tiếng.

Người này xem từng chút một, dường như không có gì làm hắn hứng thú, thẳng đến một lúc, hắn chỉ vào hai tờ giấy vàng bị khối thủy tinh đè lên, hỏi:

- Đây là Minh Văn phù?

- Thưa phải!

- Chỉ cần một trăm lượng vàng?

Người kia kinh ngạc hỏi, Minh Văn phù hở một cái là hơn một ngàn lượng vàng, một trăm lượng thật sự là quá rẻ.

Chưởng quầy giải thích kỹ càng:

- Đây là Minh Văn phù do học đồ Minh Văn thuật chế tạo, tu vi người chế tạo chỉ khoảng Luyện Thể tầng ba, không dám cam đoan hiệu quả tăng phúc, có thể chỉ khoảng nửa thành đến một thành.

- Nửa thành tới một thành hả...

Người này nhíu mày, đây quả thật là một con số keo kiệt, nhưng Minh Văn phù hở ra là hơn một ngàn lượng vàng, hắn quả thật không mua nổi.

Người này tên là Thiết Phong, xuất thân gia đình bình dân, chỉ dựa vào bổng lộc quân đội cung cấp để nuôi dưỡng cha mẹ, đồng thời cung cấp mua thuốc cho mình tu luyện, tự nhiên không quá dư dả. Chớ nói một ngàn lượng vàng, chỉ cần hắn cầm một trăm lượng vàng cũng thấy nặng trịch rồi.

Một tháng trước, trong một lần theo quân chinh chiến, Thiết Phong giết được tướng lĩnh cảnh giới Luyện Cốt của quân địch, thu được chiến đao của đối phương, đây là một món bảo khí nhân giai hạ vị!

Quân đội quy định, tất cả chiến lợi phẩm thuộc về bản thân người thu được, như thế Thiết Phong liền có một món bảo khí. Nhưng mà bảo khí này cũng là một món phế phẩm, lúc Thiết Phong thấy cây chiến đao này, mũi đao đã bị gãy.

Bảo khí khiếm khuyết chỉ có thể phát huy hiệu quả hết sức có hạn, khi võ giả truyền chân nguyên vào bảo khí khiếm khuyết, bởi vì vũ khí không hoàn chỉnh mà khiến chân nguyên phát huy chiến lực suy giảm mạnh.

Hơn nữa càng làm Thiết Phong thất vọng, là cây chiến đao này còn chưa được Minh Văn, có nghĩa là chiến lực của nó còn thấp hơn nữa.

Thiết Phong vốn không định Minh Văn cho nó, một là vì Thiết Phong căn bản không mua nổi Minh Văn phù, hai là Minh Văn cho một món bảo khí phế phẩm cũng không đáng, tuy nhiên khi thấy phần Minh Văn phù học đồ này, hắn liền động lòng.

Minh Văn phù bình thường tăng phúc ba thành đã là một ngàn năm trăm lượng vàng, mà Minh Văn phù tăng phúc nửa thành đến một thành chỉ cần một trăm lượng vàng, rõ ràng là giá trị của loại Minh Văn phù học đồ cao hơn, quan trọng nhất là hắn mua nổi.

Ngày mai là trận đấu vòng ba của trận đấu võ quân đội, hắn sẽ đối mặt với một đối thủ rất khó xơi, uy lực chiến đao tăng mạnh một chút, phần thắng của mình cũng lớn một chút.

Đấu võ quân hội giới hạn quân nhân trong vòng ba mươi tuổi, người có thành tích nổi bật sẽ nhận được phần thưởng xa xỉ, hoặc là tăng quân chức.

Thiết Phong đã tích lũy rất nhiều quân công, lần này chỉ cần có thành tích nổi trội, sẽ được nâng lên vạn phu trưởng, hơn nữa phần thưởng càng quan trọng đối với Thiết Phong. Mười năm trước mẫu thân của hắn vì hái thảo dược cho hắn luyện công mà té gãy hai chân, từ đó không xuống giường được nữa, Thiết Phong từng thề rằng nhất định phải mua được dược nối gân liền xương Hắc Ngọc cao, chữa khỏi hai chân của mẫu thân. Mà Hắc Ngọc cao có giá năm ngàn lượng vàng, đó là con số trên trời đối với hắn bây giờ.

Nghĩ tới đây, Thiết Phong xiết chặt nắm tay, trong vòng đấu thứ ba ngày mai sẽ có trấn quốc đại nguyên soái Tần Tiêu đích thân tới xem, đây là lần đầu tiên hắn thấy được vị nhân vật trong truyền thuyết này, bất kể thế nào, trận này không thể thua!

Thiết Phong cắn răng, nói với chưởng quầy:

- Minh Văn phù này, ta mua!

- Trời ạ, không phải chứ, vậy mà thu hồi được chín mươi lăm lượng vàng?

Lâm Tiểu Đông nhìn kim phiếu trên tay Lâm Minh, có chút khó mà tin nổi. Hắn đang nghĩ người nào lại bị Minh ca lừa gạt, bỏ ra chín mươi lăm lượng vàng đi mua một tờ giấy vệ sinh. Đương nhiên, hắn cũng không có mặt mũi nói ra lời này.

- Là chín mươi hai lượng.

Lâm Minh nói, tốc độ trả tiền của trung tâm giao dịch phường thị rất nhanh, chỉ ngày hôm sau liền đưa vào tay Lâm Minh. Một trăm lượng vàng, trừ đi năm phần trăm giao dịch và ba lượng tiền thuê, còn lại chín mươi hai lượng.

Một tấm Minh Văn phù có giá trị ít nhất hơn một ngàn lượng vàng lại chỉ bán chín mươi hai lượng, điều này làm Lâm Minh dở khóc dở cười. Người mua phù văn kia kiếm lời, nhưng nói đi nói lại, người mua phù văn này cũng mạo hiểm phiêu lưu, nên có báo đáp, huống chi nếu không có người ta, chính mình cũng hết gạo rồi.

Chín mươi hai lượng vàng, không có khả năng mua đan dược cao cấp, mua chút dược thảo chữa thương thì hơn. Lâm Minh nhún vai, đi tới cửa hàng dược liệu, hắn còn không biết, lúc này ở thao trường quân đội ở ngoại ô, đang cử hành một trận hội võ đại hội chưa từng có.

Thao trường mười dặm, các chiến sĩ mặc áo giáp nặng nề, vẫn hít thở như thường, xếp thành những đội hình chỉnh tề đứng thăng, chỉ cần tới gần bọn họ liền có cảm giác khí thế sát phạt như chiến trường ập tới, những người này đều là tinh nhuệ của Thiên Vận quốc, tùy tiện một người đứng ra cũng là dũng sĩ một chọi mười.

Ở đối diện những binh sĩ này, có một loạt ghế ngồi, đang ngồi ở giữa là một nam nhân, người này mặc chiến giáp màu vàng, tuy rằng hai hàng tóc mai đã hoa râm, nhưng sắc mặt như ngọc, đôi mắt sắc bén, như có sức mạnh vô tận. Người này chính là trấn quốc đại nguyên soái Tần Tiêu, tám mươi năm trước quét ngang Đông Dương quốc.

Trận hội võ này, tự mình Tần Tiêu đến xem, đủ để thấy mức độ trọng yếu.

Các nhân viên quan trọng của Tần gia cũng tham dự, trong đó bao gồm Tần Hạnh Hiên cùng Mộc Dịch đại sư, lão sư của Tần Hạnh Hiên. Hiện giờ Mộc Dịch đại sư đã một trăm mười tuổi, tu vi đã đến Hậu Thiên trung kỳ, là cao thủ xếp hạng trong Thiên Vận quốc, đồng thời Mộc Dịch còn là một vị đại sư Minh Văn thuật, dù cho vua của Thiên Vận quốc gặp được cũng phải rất khách sáo.

Trừ bỏ gia tộc họ Tần ra, các nhân viên chủ chốt của quân đội tự nhiên sẽ không vắng mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.