Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1942: Tử chi ý cảnh (2)



Chương 1942: Tử chi ý cảnh. (2)

Thực tế Đại Phạm Thần Vương lúc còn trẻ bỗng nhiên nổi tiếng, phát triển thế không thể đỡ, trở thành nhân vật tuyệt thế, mà không giống như một ít Chân Thần có tài thành đạt muộn, tại Giới Vương, Thiên Tôn cảnh mới biểu hiện ra tiềm lực không tưởng tượng nổi.

Lúc này trong thế giới tinh thần, Lâm Minh đã quan sát thời gian một tháng, hắn đều không thể nhìn thấy bóng đen mà Hồng nhi đã nói.

Những khói đen tràn ngập tử khí này dường như có được lực lượng chôn vùi tất cả, căn bản là người ta nhìn không thấu

Hơn nữa hồn lực tiếp tục tiêu hao cũng làm cho Lâm Minh nóng vội, vốn Lâm Minh lĩnh ngộ được một bộ phận sinh chi pháp tắc, hắn có thể hấp thu thiên địa hồn lực bổ sung bản thân, cho nên căn bản là không cần nghỉ ngơi, cho dù tĩnh tọa mười năm cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng mà trong thế giới tử vong này, sinh chi ý cảnh bị áp chế, Lâm Minh cảm giác sinh mệnh lực trong người không ngừng trôi qua, nếu như lực lượng tiêu hao đến dầu hết đèn tắt, Lâm Minh không tỉnh lại trong quá trình tĩnh tọa, rời khỏi Ham Thai, bắt đầu nghỉ ngơi, khi đó Lâm Minh sẽ chết.

Lâm Minh không muốn trong quá trình ngộ đạo bỏ dở nửa chừng, như vậy sẽ cần lĩnh ngộ lại thêm lần nữa, chẳng những hao phí đại lượng thời gian, hơn nữa không thể công tác liên tục, khi đó ngộ đạo sẽ có khiếm khuyết cực lớn.

- Hồng nhi, bóng người kia ở đâu?

Lâm Minh mở miệng hỏi, Hồng nhi chỉ một hướng.

- Ở đó, cách ngươi chỉ có ba trượng xa, hắn đang chém giết một con hung thú.

Lâm Minh nghe xong, trong ánh mắt bắn ra lệ quang, đột nhiên bước đi như mũi tên, hắn phóng thẳng vào chỗ Hồng nhi vừa nói, mà hắn lao tới chính là khoảng cách ba trượng.

- Ah!

Nhìn thấy động tác đột nhiên của Lâm Minh, Hồng nhi bị giật mình, bởi vì Lâm Minh xông vào chính là vị trí liêm đao của người kia.

- Lâm ca ca!

Gương mặt nhỏ nhắn của Hồng nhi trắng bệch, mà thời điểm này liêm đao đã chém lên người Lâm Minh

Bá!

Liêm đao xẹt qua thân thể Lâm Minh, trong nháy mắt lưỡi đao cắt vào trong huyết nhục, Lâm Minh dường như ẩn ẩn nhìn thấy lưỡi đao sắc bén đen kịt, cảm nhận được khí tức tử vong, một khắc này Lâm Minh cảm giác linh hồn của mình như bị chém vỡ.

Tử khí vô cùng nồng đậm bao phủ liêm đao, rót vào trong ngũ tạng lục phủ của Lâm Minh, làm cho trái tim gần như ngừng đập, thật sự trong nháy mắt vừa rồi, Lâm Minh cảm giác mình giống như bị giết chết! Thậm chí tánh mạng chi hỏa của hắn đều bởi vì một đao này mất đi rất nhiều.

Nhưng mà thời gian này diễn ra không bao lâu, bóng đen kia rời khỏi, hắn đã giết chết đầu hung thú này rồi, mà Lâm Minh chỉ là bị hắn thuận tiện chém qua mà thôi.

Lâm Minh nửa quỳ trên mặt đất, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, một đao vừa rồi làm hồn lực của hắn tiêu hao thật lớn, hắn thậm chí cảm giác tinh thần chi hải của mình bị liêm đao chém đứt!

Thời điểm liêm đao xẹt qua thiên linh, Lâm Minh cảm giác thế giới như béến mất, chỉ còn lại liêm đao ngưng tụ khí tức tử vong, thôn phệ tất cả!

- Đáng sợ! Chỉ là hư ảnh mười tỷ năm trước lưu lại, không ngờ vẫn có uy lực này.

Trong nội tâm Lâm Minh hiểu rõ, hư ảnh liêm đao mười tỷ năm, không có khả năng có công kích thực chất, nhưng mà nó chém vào hồn lực, làm cho hắn lập tức có cảm giác bị giết triệt để, đó là bởi vì một đao kia mang theo tử chi ý cảnh!

Mà tử chi ý cảnh này lưu lại đây mười tỷ năm, nó vẫn không có tiêu tán, tử chi ý cảnh vừa rồi tiến vào cơ thể, mới khiến cho Lâm Minh như trải nghiệm một hồi tử vong.

Nếu như là người linh hồn không đủ cường đại mà làm như Lâm Minh, hắn rất có thể bị một đao kia chém giết linh hồn, linh hồn tắt đi, thân thể tự nhiên cũng sẽ chết!

Nói cho đúng hơn, một đao chủ nhân Thánh Điển chém ra mười tỷ năm trước, trải qua thời gian dài lâu ăn mòn vẫn có thể chém chết người.

Đây là chuyện đáng sợ bực nào?.

Lâm Minh hít sâu một hơi, đứng dậy, hắn nhìn qua Hồng nhi, sắc mặt Hồng nhi vẫn tái nhợt như trước, đang che cái miệng nhỏ nhắn.

- Ta không sao.

Lâm Minh nhìn qua Hồng nhi, không thể hiểu được, tiểu cô nương này trên người có quá nhiều bí mật, nàng có thể dễ dàng nhìn thấu tất cả, nhưng dường như hoàn toàn không hiểu pháp tắc huyền diệu như thế nào.

- Bóng người kia, hắn ở nơi nào?

Lâm Minh lại mở miệng hỏi, Hồng nhi do dự một chút vẫn chỉ cho hắn, Lâm Minh tiến tới lần ữa.

Lại trải qua một lần tử vong, bất đồng là lúc này là bản sách đen thần bí nhấc lên vòng xoáy vô tận chui vào trái tim Lâm Minh.

Một sát na kia, Lâm Minh cảm giác trái tim của mình mục nát, máu toàn thân dừng chảy, thân thể hoàn toàn hóa đá, tiếp theo là biến thành xương khô.

Loại cảm giác này giống như là tận mắt nhìn thấy mình tử vong, mắt thấy thi thể bản thân mình, thi thể thối rửa trong ngàn vạn năm dài, cuối cùng chỉ còn lại một bộ hài cốt.

Hai lần kinh nghiệm, cũng gần như chết lập tức, nhưng mà cho Lâm Minh cảm giác hoàn toàn khác nhau.

- Hiện tại... Bóng người kia ở nơi nào?

Lâm Minh lại hỏi, Hồng nhi tiếp tục chỉ rõ phương hướng.

Cứ như vậy Lâm Minh lần lượt xác định vị trí bóng đen, lần lượt tiến lên, mỗi một lần hắn đều bị giết trong nháy mắt, nhưng mà lĩnh ngộ vô cùng giống nhau.

Chậm rãi mi tâm của Lâm Minh hắc khí càng ngày càng đậm, hồn lực của hắn tiêu hao nhanh chóng.

Mà thời điểm này, bản thể Lâm Minh ở bên ngoài cũng có biến hóa, trên mặt hắn như bị mây đen bao phủ, toàn thân tỏa ra tử khí nhàn nhạt, lực lượng tiêu hao nhanh chóng, dường như đang gần đất xa trời, thậm chí chậm rãi khóe miệng của Lâm Minh có máu đen chảy ra.

Nhìn thấy một màn này, võ giả quanh Ham Thai không nói lời nào.

Bởi vì khi thắp sáng hồn hải thứ năm, người ta nhìn thấy hắn toàn thân mệt mỏi, thất khiếu chảy máu, dường như sắp dầu hết đèn tắt, kết quả qua không bao lâu, hắn lại khỏe mạnh, hơn nữa khi Thánh Mỹ thắp sáng hồn hải thứ năm, Lâm Minh cũng lập tức thắp sáng hồn hải thứ năm, dị tượng của hắn còn to lớn hơn cả Thánh Mỹ, làm cho một ít người chế giễu như bị tát vào mặt, phải nói mặt mũi mất hết.

Lại nói lúc mới tới, Lâm Minh vừa tới Đọa Thần sơn mạch ngộ đạo, kết quả bị thần thức Chân Thần tập trung, tiếp theo bị đám người kia dùng truyền tống trận đi tới đây chém giết Lâm Minh, đây chính là nhân kiệt của Đại Phạm Thần Sơn, trong đó đều là Giới Vương ngàn tuổi, tương lai tất thành Thiên Tôn, bọn họ dẫn đầu nhiều nhân kiệt tới đây vây công Lâm Minh, còn khai ra giá trên trời treo giải thưởng, đầu độc nhân kiệt ở Đọa Thần sơn mạch cùng ra tay.

Nhân kiệt bản địa ở Đọa Thần sơn mạch nhìn thấy Lâm Minh bị đánh toàn thân là máu, bộ dáng vô cùng thảm thiết, dường như sắp không được, dưới loại tình huống này có chút người không kiêng nhẫn, bọn họ xông lên vây công Lâm Minh, ý định kiếm tiện nghi, cuối cùng kết cục có thể nghĩ.

Ngẫm lại sát tràng một năm trước của mấy trăm tuấn kêệt, quả thực làm cho người ta sợ hãi!

Hiện tại đám tuấn kiệt trên Đọa Thần sơn mạch vừa nhìn thấy sắc mặt Lâm Minh biến thành màu đen, bộ dáng giống như trúng độc sắp chết, đều hai mặt nhìn nhau, trong nội tâm không biết có tư vị gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.