Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1950: Thiếu niên già nua (1)



Chương 1950: Thiếu niên già nua. (1)

Mà thời điểm tử vong tới tận cùng, thông qua trang sách màu vàng sinh chi thư, lúc sau tử chuyển sinh, tỏa ra sinh mệnh mạnh nhất, cải tạo khí huyết thân thể, đạt được tân sinh.

Bằng vào một lần trọng sinh này, cũng chính là chuyển sinh, thậm chí cốt linh sẽ cải biến, là chân chính cải biến thiên địa quy tắc.

Đây là Đại Chuyển Sinh Thuật mà Thánh Mỹ tu luyện.

Sau khi trải nghiệm một lần tử vong và chuyển sinh, chẳng khác nào chuyển sinh luân hồi một lần.

Nếu như có thể trải nghiệm chín lần sinh tử luân hồi, sẽ tu luyện Đại Chuyển Sinh Thuật tới cực hạn.

Xa hơn sau đó, dung hợp vĩnh hằng chi hồn, hắn có thể tu hành phương pháp vĩnh sinh, trường tồn trong thiên địa.

Đây mới là Thánh Điển nguyên vẹn.

- Hắc sách... Thật muốn xem...

Trong lòng Lâm Minh không cam lòng, nếu như có thể tu hắc sách và chuyển sinh, Lâm Minh có thể lần lượt chuyển sinh, tăng lực lượng của hắn tới mức tận cùng.

Đáng tiếc hắc sách hắn không thể nào chiếm được. Cho dù hỏi Thánh Mỹ, đừng nói Thánh Mỹ không có khả năng cho hắn, mấu chốt là sợ rằng Thánh Mỹ cũng không có hắc sách, hắc sách có lẽ nằm trong tay của Hồn Đế.

Hắc sách chỉ sợ là cơ duyên lớn nhất trong đời của Hồn Đế, muốn bảo Hồn Đế chắp tay đưa cơ duyên của hắn cho người khác, có thể sao?

Toàn thân Lâm Minh chỉ có ma phương là vượt qua hắc sách, nhưng mà dùng ma phương trao đổi, tự nhiên không có khả năng rồi.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Minh vung tay lên, vô tận sinh mệnh ngưng kết trên người của hắn, hình thành trường bào màu tím nhạt.

Hắn gọi Hồng nhi ẩn vào trong người của hắn, cứ như vậy rời khỏi chiến trường cổ.

Hắn lường trước lần ngộ đạo này của mình đã trôi qua thật lâu, thậm chí nguyên mộng chiến trường chỉ sợ đóng mở mấy lần.

Lâm Minh ra khỏi cổ chiến trường, lại ra rừng rậm, hắn đang muốn tìm người hỏi một chút lối ra của nguyên mộng chiến trường rốt cuộc mở ra ở đâu.

Thời điểm này đột nhiên Lâm Minh nội tâm khẽ động, dừng bước, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một cáo hồ, hồ nước này xinh đẹp như ngọc, nhưng mà kỳ dị, nó không có gợn sóng nào, vô cùng yên tĩnh, thậm chí có thể nói là tịch mịch.

Chung quanh hồ nước cũng không có cỏ xanh, chỉ có bờ hồ màu xám, một người đang ngồi trên đá, cầm cần trúc thả câu trong hồ.

Nhìn ra xa xa, đây là một thiếu niên.

Lâm Minh nhìn qua bóng lưng thiếu niên này ngừng chân thật lâu, chẳng biết tại sao trên người thiếu niên này, Lâm Minh cảm nhận được khí tức kỳ dị.

Thiếu niên này trên người cũng không có khí tức pháp tắc, căn cơ cũng cực kỳ bình thường, tu vị cũng không cao lắm, nhưng mà hắn tĩnh tọa thả câu ở đây, dường như dung nhập vào cảnh vật chung quanh, vô cùng cân đối.

Lâm Minh hơi trầm ngâm, cất bước đi về phía thiếu niên kia.

Thiếu niên hiển nhiên cảm giác được Lâm Minh tới gần, nhưng mà hắn vẫn thả câu như trước, ngồi như giếng nước yên tĩnh tại chỗ.

- Nơi này có cá sao?

Đột nhiên Lâm Minh mở miệng, hắn lý giải sinh mạng pháp tắc tới cảnh giới cực cao, hắn có thể cảm nhận được trong hồ nước này vô cùng yên tĩnh, bên trong căn bản không có tánh mạng, thậm chó đồng cỏ và tôm nhỏ cũng không có, vậy căn bản không có khả năng câu được cá.

- Không có.

Giọng của thiếu niên vang lên, không mang theo một tia cảm tình.

Hắn nói chuyện cũng không quay đầu lại, Lâm Minh có thể nhìn thấy bàn tay cầm cần câu của hắn giống như bàn tay của con gái, mười ngón thon dài, móng tay óng ánh, cầm cần câu giống như điêu khắc.

Ngón cái tay phải mang theo vịn chỉ thúy ngọc, trên vịn chỉ còn khắc pháp tắc phù văn, thần bí mà phong cách cổ xưa.

- Không có cá, ngươi thả câu làm gì?

Lâm Minh khó hiểu, hắn đã có thể khẳng định, thiếu niên này bất phàm, đây thuần túy là một loại cảm giác.

- Lưỡi câu là một phần ý cảnh.

Giọng nói vẫn không mang tình cảm như trước, làm cho người nghe có loại cảm giác kỳ dị.

- Tử chi ý cảnh sao?

Lâm Minh hỏi lại, trong hồ nước này không có sinh cơ, ẩn chứa nhiều nhất tự nhiên là tử chi ý cảnh, nếu như ở chỗ này cảm ngộ tử chi ý cảnh, đúng là có thể.

Nhưng mà cũng chỉ có thể mà thôi, so với ngộ đạo trên Ham Thai của Đọa Thần sơn mạch, khác biệt ở hai nơi như ngày và đêm, tử chi ý cảnh trong hồ nước này đúng là quá nhỏ bé.

Mà thiếu niên trước mắt này thân phận thần bí, không phải phàm nhân, thế nhưng mà hắn lại thả cần câu cảm ngộ ý cảnh. Chuyện này làm cho Lâm Minh khó hiểu.

Nơi này có thể cảm ngộ ra cái gì? Chỉ là một cái hồ chết mà thôi.

Nhưng mà Lâm Minh không có mạo muội mở miệng, hắn cẩn thận cảm ngộ pháp tắc chung quanh, cuối cùng vẫn xác định trong hồ nước này không có thứ gì quý hiếm, vị trí của nó rất bình thường, trong khu vực rừng rậm này hồn thú cũng không đủ cường đại, trong hồ này có một ít xương cốt của thú vật chết, chúng có lẽ đã chết đi hơn mười vạn năm, đều hoá đá, đụng vào là tan rã, cũng có thể xác định những sinh vật này khi còn sống chỉ là sinh vật bình thường.

Tổng hợp đủ loại, đây chỉ là cái hồ cực kỳ bình thường.

Tuy đã xác định, Lâm Minh cũng không kết luận loạn, hắn hỏi ngược lại:

- Cái hồ này có gì đặc biệt sao?

Thiếu niên kia lắc đầu, nói:

- Không có đặc biệt gì, rất bình thường.

Nói đến đây thiếu niên buông cần câu, quay người lại.

Mà nhìn thấy mặt của thiếu niên này, trong mắt Lâm Minh mang theo thần sắc kinh ngạc.

Con mắt thiếu niên này mang theo già nua nặng nề, vô cùng tinh khiết, chỉ có lão già gần đất xa trời mới có ánh mắt như vậy.

Tuy làn da của thiếu niên này bóng loáng, nhưng mà Lâm Minh lại cảm giác được thời gian trôi qua trên người của hắn, giống như hắn đã đi tới điểm cuối của dòng sông thời gian.

Cơ thể của thiếu niên này cực kỳ trẻ, nhưng mà không thể che dấu được linh hồn già nua của hắn.

- Ngươi là...

Lâm Minh vô ý thức lui một bước, đồng thời nội tâm cảnh giác.

Hắn cảm giác mình ở nơi này gặp được thiếu niên già nua, cũng không phải là ngẫu nhiên.

Mà thân phận đối phương hắn lại hoàn toàn không biết.

Thiếu niên nhìn qua Lâm Minh, không có trả lời, mà là lẩm bẩm nói:

- Tính mục đích của ngươi quá mạnh mẽ, đối với ngươi đồ vật có giá trị mới có thể theo đuổi, thứ vô giá trị thì ngươi sẽ vứt bỏ, ví dụ như cái hồ này, nếu ngươi đi ngang qua, chỉ sợ ngươi sẽ không nhìn một cái...

Lâm Minh im lặng, đây là chuyện thường tình của con người, không riêng gì hắn, người bình thường trên thế giới này chỉ sợ cũng như vậy. Dù là cao tăng đắc đạo ở Phổ Đà sơn, nói là không tranh quyền thế, vô dục vô cầu, nhưng mà bọn họ vẫn truy cầu tâm tình vô dục vô cầu, bản thân chính là một loại truy cầu.

Thiếu niên nhìn qua Lâm Minh, trong ánh mắt thanh tịnh này căn bản không cách nào nhìn ra bóng dáng Lâm Minh, nhưng mà Lâm Minh lại cảm giác bản thân mình như bị nhìn thấu.

Hắn ngừng thở, thu liễm toàn bộ tâm thần, đề cao cảnh giác.

- Tiền bối rốt cuộc là ai?

Lâm Minh đổi xưng hô, thiếu niên này chỉ nhìn qua Lâm Minh, khẽ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.