Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 204: Hồng y nữ tử!



- Dọc theo đường đi, đây là một đầu Lôi Đình tích dịch mạnh nhất ta gặp phải, mà hết lần này tới lần khác một đầu mạnh nhất này, cũng đang sợ ta, tại sao? Chẳng lẽ nói...

Trong đầu Lâm Minh chợt hiện lên một cái ý niệm trong đầu, Nghịch Lân Chi Huyết!

Nếu như không có đoán sai, cỗ sợ hãi này chỉ sợ là đến từ một tia Nghịch Lân Chi Huyết còn đang ngủ say trong cơ thể chính mình!

Trong cơ thể Lôi Đình tích dịch có huyết mạch Giao Long, Lôi Đình tích dịch thực lực càng cường đại, huyết mạch Giao Long trong cơ thể lại càng nồng nặc.

Mà Giao Long, có thể coi là một loại Long hệ cấp thấp.

Giao Long gặp Chân Long, sẽ có một loại kính sợ cùng sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn, thô bạo hơn nữa cũng phải thu liễm.

Nghịch Lân Chi Huyết trong cơ thể Lâm Minh quá mức mỏng, hơn nữa bởi vì tu vi Lâm Minh quá thấp, huyết mạch cũng chưa thức tỉnh xong toàn bộ. Cho nên Lôi Đình tích dịch bình thường, căn bản không có cảm giác được.

Mà một đầu Lôi Đình tích dịch Hậu Thiên đỉnh phong, thực lực cường đại, huyết mạch trong cơ thể cũng càng nồng nặc, liên lạc huyết mạch nhạy cảm khiến nó cảm thấy lực lượng ngủ say ở trong cơ thể Lâm Minh.

Chân Long Chi Huyết, mặc dù chỉ có một tia, cũng sẽ để lộ ra một cỗ khí hùng hồn mênh mang để cho vạn thú thần phục, đầu Lôi Đình tích dịch này mặc dù thực lực vượt xa Lâm Minh, nhưng là vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn.

Nếu như thực lực của Lâm Minh có thể cường đại một chút, đầu Lôi Đình tích dịch này chỉ sợ cũng sẽ quỳ xuống đất thần phục.

Lôi Đình tích dịch không ngừng gầm thét, cả người lóe lên điện quang, nó đang cảnh cáo Lâm Minh rời đi lãnh địa của nó.

Đối với cái kết quả này, Lâm Minh cầu cũng không được, dù sao vô luận như thế nào hắn cũng giết không chết một đầu Lôi Đình tích dịch Hậu Thiên đỉnh phong, có thể tránh là tốt nhất.

- Xem ra, Lôi Đình sơn này ta còn có thể trèo lên!

Lâm Minh nắm chặt quả đấm, thật là trời cao chiếu cố hắn, vốn là dựa vào thực lực của hắn, đến gần sườn núi Lôi Đình sơn đã hết sức miễn cưỡng, nhưng là dựa vào Lôi Linh, hắn không hãi sợ công kích thiểm điện tầm xa của Lôi Đình tích dịch, ngạnh sinh sinh bò tới giải đất băng tuyết.

Hiện tại mắt thấy chống đỡ hết nổi, lại có áp chế huyết mạch do Nghịch Lân Chi Huyết mang đến, như vậy đi xuống, hắn thật sự có thể đi qua cánh đồng tuyết này.

Chỉ cần qua cánh đồng tuyết dài ba ngàn trượng này, chính là đỉnh núi Lôi Đình sơn. Cũng là địa phương dễ dàng để thiên tài địa bảo Lôi hệ ra đời nhất.

Lôi đình vạn năm nơi này không dứt, người đi ở nơi này, nếu như xui xẻo cũng sẽ bị sé đánh, đó cũng đều là thiên lôi chân chân chính chính, mặc dù Lâm Minh có Lôi Linh hộ thân, cũng là lo sợ bất an, không biết bị thiên lôi bổ một cái, có thể trọng thương hay không?

Lâm Minh vượt qua đầu Lôi Đình tích dịch Hậu Thiên đỉnh phong này, tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi vài dặm, cước bộ Lâm Minh chợt ngừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía trước, cả người đứng thẳng bất động ở chỗ đó.

Địa phương cách hắn hơn hai mươi ở trước mặt, Lâm Minh thấy được một bức tình cảnh trọn đời khó quên.

Phía trên băng nguyên mênh mông vô bờ, một cô gái dáng người cao ngất duyên dáng yêu kiều, nàng thân mặc áo lông đỏ như lửa, phủ lấy một cái quần dài đỏ thẫm, tóc đen mềm mại rũ xuống, buông thẳng đến bên hông, hai chân để trần, bàn chân nhỏ trắng như tuyết đẹp như ngọc, giống như bảo thạch cứ như vậy đứng ở phía trên hàn băng vạn năm xanh thẳm, nàng giống như một đóa hoa hồng, đỏ ngầu cùng tuyết trắng mang đến tương phản mãnh liệt, mang theo một loại vẻ đẹp mê hoặc lòng người.

Mà ở trước mặt nàng kia trước, một con đại điểu màu đỏ thắm đứng thẳng, đỉnh đầu màu máu, lông chim đỏ rực như lửa. Đuôi chim thật dài buông thõng trên mặt đất, giống như ngọn lửa vẫn thiêu đốt.

Đó là... Chu Tước!

Lâm Minh hô hấp dồn dập, ở đầm lầy Hắc Thủy nhìn qua thánh thú kia, dĩ nhiên cũng rơi vào trước mắt của mình!

Cảm giác được Lâm Minh tồn tại, cô gái quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, khuôn mặt xinh đẹp điềm nhiên, mang theo một cỗ khí tức không ăn lửa khói nhân gian. Làm cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông.

Tựa hồ là chú ý tới tu vi của Lâm Minh, nàng nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, tựa hồ không nghĩ tới, một tiểu tử Luyện Cốt đỉnh phong, làm sao lại còn mạng để đi đến nơi đây.

Cả người Lâm Minh cứng tại nơi này, không chi là vì bị vẻ mỹ lệ của cô gái làm chấn kinh, lại càng vì khí tức thần bí trên người nàng làm cho rung động.

Cô bé này, thoạt nhìn chính là một thiếu nữ bình thường, nhưng là khí tức của nàng lại không có lúc nào là không đề tỉnh Lâm Minh, sự cường đại của nàng vượt qua bất cứ người nào hắn đã gặp qua trong dĩ vãng!

Tiên Thiên...

Không, sợ rằng không đơn thuần là Tiên Thiên!

Có lẽ là Tiên Thiên hậu kỳ, Tiên Thiên Chí Cực, thậm chí là tồn tại vượt qua Tiên Thiên!

Lấy thánh thú Chu Tước làm tọa kị, đây là cái khái niệm gì?

Tinh thần Lâm Minh khẩn trương cao độ, người như thế nếu như muốn tiêu diệt hắn, tuyệt đối là chuyện tình trong nháy mắt.

Cô gái vẫn kinh ngạc nhìn Lâm Minh, một người một chim, đồng dạng đỏ như lửa, ở phía trên băng nguyên trắng xóa vạn trượng, tựu giống như một đoàn ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt, xinh đẹp làm cho người ta có loại cảm giác không có thật.

- Thú vị.

Cô gái nhìn Lâm Minh một lúc lâu, đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, phun ra hai chữ này, thanh âm của nàng uyển chuyển êm tai giống như chim sơn ca.

Tiếp theo, thân thể của nàng phảng phất giống như một cái lông chim nhẹ nhàng phiêu khởi, rơi vào trên lưng Chu Tước, Chu Tước ngao một tiếng, phóng lên cao!

Gió nóng vù vù giống như thủy triều truyền đến bốn phía, Lâm Minh cảm thụ gió nóng sáng rực này gió, sau lưng đã có mồ hôi lạnh.

- Nguyên lai... Chu Tước đã nhìn qua ở đầm lầy Hắc Thủy, là tọa kị của nữ tử này... Có lẽ ban đầu, nữ tử này đang ở trên lưng Chu Tước, một màn chính mình bị hỏa diễm Đồng Tử đuổi giết, cũng rơi vào trong mắt cô gái này.

- Nàng tới Lôi Đình sơn làm cái gì? Vì tìm kiếm Lôi Linh? Hoặc là, nàng rõ ràng ở nơi này?

Lâm Minh tâm niệm cấp chuyển, đang nhìn Lôi Đình sơn mịt mờ, nhất thời không biết nên tiếp tục đi tới hay không?

Nếu như cô gái này tới là vì Lôi Linh, hắn nằm mơ cũng đừng suy nghĩ.

Do do dự dự hồi lâu, Lâm Minh vẫn là cắn răng một cái, tiếp tục đi tới, vô luận như thế nào đã chạy tới nơi này, hắn nhất định phải thử một chút, mặc dù không lấy được Lôi Linh, cũng chưa chắc không có những cơ duyên khác, lôi đình trên đỉnh núi Lôi Đình sơn đã lóe lên hơn vạn năm, ai biết phía trên còn có thể sinh ra thiên tài địa bảo gì, cơ duyên tốt, đạt được một chút cũng không phải là ngoài ý muốn.

Lâm Minh vừa đi tới mấy bước, đột nhiên nghe được trên bầu trời một tiếng chim hót bén nhọn cao vút trên bầu trời, xông thẳng lên tận trời cao!

Đây là... Phượng minh?

Lâm mình còn không kịp ngẫm nghĩ đã xảy ra chuyện gì nữa, đã nghe thấy phía trên Lôi Đình sơn liên tiếp vang lên tiếng thú hô! Trong lúc nhất thời, cuồn cuộn giống như sấm mùa xuân, đinh tai nhức óc!

- Sao... Sao lại xảy ra chuyện này?

Lâm Minh có chút phát mộng, đúng lúc này, hắn nghe được thanh âm ùng ùng chấn động truyền đến từ mặt đất, giống như vô số tiếng trống nổ vang ở phía xa, hắn thậm chí có thể cảm thấy mặt đất mơ hồ chấn động, phảng phất cự thú đang chạy trốn!

- Hử?

Lâm Minh chợt rút Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương ra, chỉ thấy ở cách đó không xa, một đầu Lôi Đình tích dịch toàn thân xanh thẳm, hùng hổ lao đến chính mình, sau lưng nó, bởi vì chạy trốn tốc độ cao, hoa tuyết đã cuồn cuộn nổi lên một cái Tuyết Long, cuồn cuộn như khói báo động!

- Đây là đầu Lôi Đình tích dịch tương đương với cường giả Hậu Thiên đỉnh phong nhìn thấy mới vừa rồi!

Con ngươi Lâm Minh co rụt lại, trong nháy mắt phát cáu, tên này, mình bây giờ trăm triệu lần chọc không nổi.

Hắn không nói hai lời, thu thương lại liền bay vào không trung, Lôi Đình tích dịch màu lam mang theo bụi tuyết cuồn cuộn xông qua phía dưới Lâm Minh, căn bản không có ý tứ dừng lại.

Lúc này Lâm Minh mới phát hiện, đầu Lôi Đình tích dịch này vốn cũng không phải là đối phó hắn.

Không phải là đối phó mình, chẳng lẽ là đối phó với hồng y nữ tử mới vừa rồi kia? Nhớ tới phượng minh cao vút lúc trước, trong lòng Lâm Minh căng thẳng, chẳng lẽ đó là tuyên chiến?

Hướng cả Lôi Đình sơn, bao gồm cả Lôi Đình tích dịch màu tím tương đương với tiên thiên cường giả để tuyên chiến?

Đây là quyết đoán như thế nào a?

Lâm Minh tim đập rộn lên, so với cường giả bậc này, chính mình còn kém xa lắm.

Đúng lúc này, hắn phát hiện ở ngoài bảy tám dặm, lại có một đạo vòi rồng tuyết cuồn cuộn, hùng hổ phóng đi về đỉnh núi, thị lực của Lâm Minh vô cùng tốt, mặc dù khoảng cách xa như vậy, nhưng hắn vẫn nhìn ra đó cũng là một đâu Lôi Đình tích dịch màu lam, hơn nữa nhìn độ sâu của màu sắc, thật ra thì con này tương đương với võ giả Hậu Thiên đỉnh phong!

- Hậu Thiên đỉnh phong... Sợ rằng Lôi Đình tích dịch cấp bậc này trở xuống căn bản cũng không có tư cách tham gia chiến đấu a... Có thể nói, cô gái này ít nhất là Tiên Thiên cường giả, Lôi Đình tích dịch cấp bậc thấp đi tới, sợ rằng một chưởng tựu bị chụp chết.

Lâm Minh lên cao hơn mười trượng, phạm vi nhìn càng lúc càng rộng rãi, vòi rồng tuyết cũng càng ngày càng nhiều.

Hắn đã xác định, suy đoán của mình tám chín phần mười.

Trong lòng Lâm Minh mơ hồ hưng phấn, rầm rộ như thế, hắn phải đi xem một chút.

Cấp bậc Tiên Thiên chiến đấu, chỉ sợ cách hơn mười dặm liếc mắt nhìn cũng tốt.

Nghĩ tới đây, Lâm Minh không hề do dự nữa, trực tiếp triển khai thân pháp, lao đi về đỉnh núi với tốc độ cao nhất, bởi vì Lôi Đình tích dịch có thực lực cũng xông về đỉnh núi, cho nên Lâm Minh căn bản không trở ngại, cho dù thỉnh thoảng gặp phải một hai đầu đi chưa tới, Lâm Minh bằng vào Nghịch Lân Chi Huyết trong cơ thể hắn cũng có thể hù dọa đối phương.

Dọc theo đường đi, Lâm Minh cũng không dám bay cao, bởi vì Chu Tước kia tựu phi cao trên không trung, chính mình bay đi lên nữa, liền quá chói mắt, nếu như khiến cho những tồn tại cấp bậc Tiên Thiên này ghét, thuận tay làm thịt, vậy thì oan.

Địa phương Lâm Minh đang đứng cách đỉnh núi chỉ còn lại có ba ngàn trượng, khi hắn phi hành hết tốc lực, khoảng cách này chẳng qua là chỉ trong chốc lát.

Quả nhiên, Lâm Minh liên tục vọt tới địa phương gần đỉnh núi, cũng không có gặp phải bất kỳ ngăn trở.

Đột nhiên đúng lúc này, Lâm Minh ngây dại, hắn lẳng lặng nhìn lên bầu trời, trong lòng nổi sóng ngất trời!

Hắn nhìn thấy gì, một con rồng, một con rồng chân chính!

Móng vuốt sắc bén, Long Lân màu tím, râu rồng thật dài tùy ý phất phới, hoàn toàn giống với cự long trong tranh.

Cự long này so sánh với Chu Tước lớn hơn rất nhiều, nó bay múa khắp nơi trên bầu trời, tia chớp quay chung quanh thân nó, giống như vô số tử xà du động, cả người tràn đầy khí thế vô cùng mênh mông.

Mà trước mặt nó, Chu Tước đang huy động cánh, dừng ở giữa không trung!

- Đây là long phượng chi tranh?

Lâm Minh nuốt từng ngụm nước miếng, hắn không nghĩ tới, chính mình thậm chí có may mắn nhìn thấy kỳ cảnh bậc này.

Không đúng, không phải là Long, chẳng qua là con thuồng luồng, Lâm Minh phát hiện, trên đầu Tử Long kia không có sừng, chỉ là một con Giao Long, tuy nhiên cho dù là Giao Long, cũng đủ làm cho lòng người kinh ngạc, đây cũng là thánh thú cao nhất Thiên Diễn đại lục.

- Nguyên lai... Lôi Đình sơn cất giấu một con Giao Long!

Lâm Minh hít sâu một hơi khí lạnh, nói:

- Không trách được! Không trách được... Không trách được Lôi Đình sơn có nhiều Lôi Đình tích dịch như vậy, hơn nữa Lôi Đình tích dịch còn có huyết mạch Giao Long, nguyên lai, chúng nó đều là đời sau của Giao Long này!

- Đời sau trực hệ của Giao Long, hẳn là những Lôi Đình tích dịch màu tím tương đương với Tiên Thiên cường giả kia, mà Lôi Đình tích dịch màu lam, thì lại chính là đời sau của Lôi Đình tích dịch màu tím, nhiều đời truyền xuống, huyết mạch cũng càng ngày càng nhạt.

Trong lòng Lâm Minh trở nên thông suốt, Lôi Đình sơn, dĩ nhiên là tạo thành như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.