Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 206: Hang động giao long



“Hang động ở trên đỉnh núi Lôi Đình sơn, trừ Lôi Giao không có Lôi Đình tích dịch nào khác”, Lôi Đình tích dịch trên Lôi Đình sơn phân chia cấp bậc rõ ràng, căn cứ vào thực lực, lãnh địa sắp xếp theo thứ tự từ đỉnh núi đến dưới chân núi. Lực lượng của đỉnh núi Lôi Đình sơn này phong phú nhất, huống chi điểm cao nhất cũng tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối, Lôi Giao sao có thể nhường vị trí này cho kẻ khác.

Lâm Minh xoay nhanh tâm niệm, võ giả áo đen từng nói qua, Lôi Đình tích dịch thích ở trong ha động thu thập thiên tài địa bảo Lôi thuộc tính, như vậy, lôi đình lực trong hang động sẽ vô cùng phong phú.

Nếu đó đúng thật là hang động của Lôi Giao, bên trong sẽ có thứ gì?

Ý thức được điểm này, tâm tình của Lâm Minh nóng rực lên.

Nhưng nhìn thấy mấy chục con Lôi Đình tích dịch trước cửa động kia, trong lòng Lâm Minh lại phát hoảng sợ, những con Lôi Đình tích dịch này, bất kỳ một con nào đều có thể lấy mạng của mình, một khi bị phát hiện, hắn sẽ chết không có thây để chôn.

Trong lòng trải qua phút chần chừ ngắn ngủi, Lâm Minh cắn răng một cái, cầu phú quý trong nguy hiểm, phải liều mạng mới được!

Đây là một lần cơ hội ngàn năm một thủa, nếu không phải nữ nhân áo đỏ xuất hiện, cho dù Lâm Minh đột phá Tiên Thiên, cũng không có mảy may cơ hội tiến vào hang động Lôi Giao!

Trên đường võ đạo đã chú định tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, với tư chất, thực lực của Lâm Minh hiện tại, cộng thêm có được tài nguyên, xem ra tương lai hắn tu luyện đến Tiên Thiên Chí Cực, thậm chí cảnh giới rất cao... Đều không là vấn đề.

Nhưng còn cao thêm nữa thì sao? Bằng với những đại năng Thần Vực kia nữa chứ?

Lâm Minh rất rõ ràng, chỉ riêng Thiên Diễn đại lục đã có vô số thiên tài, mà vũ trụ này e rằng có rất nhiều thế giới giống như Thiên Diễn đại lục, số lượng thiên tài không thể đếm hết.

Nhiều thiên tài như vậy, có một số còn là xuất thân tông môn tứ phẩm, tông môn ngũ phẩm, tông môn lục phẩm, thậm chí tông môn của Thần Vực hoặc thánh địa. Bọn họ có được tài nguyên nhiều không thể tưởng tượng, có lẽ mới vừa sinh ra là được ngâm vào trong thiên tài địa bảo. Đủ các loại bồi dưỡng, công pháp cũng là tốt nhất! Nếu ở trong Thần Vực thánh địa, công pháp bọn họ học sẽ không kém thua so với mình!

Trừ những thiên tài xuất thân tốt này, còn có rất nhiều thiên tài trải qua các loại kỳ ngộ, các loại cơ duyên, ở thế giới nơi họ sống, bọn họ đều là nhân vật truyền kỳ!

Nhiều người như vậy, nhưng người chân chính đạt tới đỉnh phong võ đạo, thử hỏi có mấy người chứ?

Lâm Minh chưa bao giờ tự coi nhẹ mình, nhưng cũng không mù quáng tự đại! Hắn biết con đường đi tới của mình còn dài, khởi điểm của hắn không tệ, nhưng có thể đi đến chung điểm hay không, lại là một ẩn số chưa biết!

Con đường tu võ, chính là liều mạng tranh đấu với trời! Thời gian của hắn không thể lãng phí dù là khoảnh khắc! Cơ hội trước mắt, một cái cũng không thể bỏ qua!

Nếu không đợi đến lúc tuổi thọ của hắn trở thành nguyên nhân hạn chế tu luyện, bị buộc không thể không bế tử quan, dựa vào tấn công cảnh giới để kéo dài thọ mệnh, khi đó, con đường võ đạo của hắn e là đã đến gần cuối.

Lâm Minh nhìn chăm chú trận kịch đấu trên không trung, từ trong Tu Di giới lấy ra một bộ áo xám thay đổi.

Đỉnh núi Lôi Đình sơn không có tuyết đọng, nơi nơi là quặng nguyên từ màu xám, vì thế mặc áo xám sẽ không dễ dàng dẫn tới chú ý lắm.

Dựa vào cảnh giới phản phác quy chân thu liễm khí tức toàn thân, Lâm Minh như một con báo màu xám, vô thanh vô tức từ phía sau tảng đá lớn lướt ra, thân thể dán sát mặt đất cấp tốc lao tới hướng hang động của Lôi Giao!

Trên không trung trận chiến vẫn đang tiếp tục, không có ai chú ý tới một nhân loại nhỏ bé đang đến gần hang động trên đỉnh núi, càng không nghĩ tới hắn lại có lá gan to như vậy, muốn vào trong hang động lấy trộm thiên tài địa bảo Lôi thuộc tính.

Lâm Minh phi thân vọt tới vách đá, sau đó dùng hai tay leo lên vách Đá, giống như thằn lẳn nhanh chóng bò lên. Lúc này hắn cách hang động Lôi Giao còn có ba bốn dặm xa, Lâm Minh tập trung tinh thần lực cao độ, khoảng cách này đã tiến vào phạm vi nguy hiểm. Nếu trận chiến trên không trung kia có bất kỳ dư ba chân nguyên nào đánh vào trên thân hắn, nhất định hắn phải chết.

Tuy rằng rất cẩn thận, nhưng tốc độ của Lâm Minh không chút giảm bớt. Thời gian chính là sinh mệnh, đợi cho trận chiến trên không trung chấm dứt, Lôi Giao đuổi đi nữ nhân áo đỏ trở lại động phủ, Lâm Minh sẽ chết không thể chết lại!

Cũng may nữ nhân áo đỏ kia thực lực cực kỳ cường đại, mạnh mẽ dựa vào lực một người, đánh nhau khó phân thắng bại với Lôi Giao cùng đồ tử đồ tôn của nó!

Khoảng cách ba bốn dặm, Lâm Minh chỉ dùng thời gian mấy chục lần hô hấp liền lướt tới, kế tiếp là nhiệm vụ trọng yếu nhất, hắn phải đi vào hang động của Lôi Giao, nhưng trước cửa động không tới mười trượng có một con Lôi Đình tích dịch cực lớn đứng ở nơi đó. Thân mình của nó ước chừng còn lớn gấp đôi so với Lôi Đình tích dịch màu lam, lớp da toàn thân nó có màu tím u ám!

Hung thú Lôi Đình tích dịch màu tím này tương đương với võ giả Tiên Thiên!

Lâm Minh mí mắt dựng thẳng, tồn tại bậc này nếu muốn giết chết mình chỉ là chuyện vài cái hô hấp!

Lâm Minh dựa lưng vào một tảng đá lớn, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa động tối đen như mực, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hiện tại hắn còn cách hang động chỉ chừng hai mươi trượng, nhưng hai mươi trượng này lại trở thành một lạch trời khó vượt qua.

Liếc mắt nhìn Lôi Đình tích dịch màu tím lần nữa, lúc này con súc sinh kia đang tập trung toàn bộ tinh lực vào trận chiến đấu trên bầu trời, vốn cảm giác của hung thú cũng không nhạy bén lắm, cộng thêm nó phải phân tâm trợ giúp Lôi Giao chiến đấu, đồng thời bảo hộ các con Lôi Đình tích dịch khác, hoàn toàn không thể chú ý tới Lâm Minh đã thu liễm khí tức toàn thân.

“Ầm!”.

Một viên cầu đỏ cực lớn từ trên bầu trời hạ xuống, con Lôi Đình tích dịch màu tím kia cùng với mấy con Tích Dịch khác cùng nhau khởi động màn lưới lôi, ngăn cản công kích của viên cầu lửa. Thế nhưng công kích của nữ nhân áo đỏ quá mạnh, mặc dù Lôi Đình tích dịch màu tím dùng hết toàn lực, cũng bị chấn đến toàn thân nó run rẩy, miệng phun ra máu tươi.

“Cơ hội!”.

Trong mắt Lâm Minh chợt lóe sáng, lập tức thi triển thân pháp Kim Bằng Phá Hư, nương theo ánh lửa bùng nổ che giấu, hắn như mũi tên rời cung bay vụt vào trong cửa động!

Ngay trong nháy mắt thân ảnh Lâm Minh vừa biến mất, bùng nổ cũng đình chỉ, Lôi Đình tích dịch màu tím bị đánh cho bản thân bị trọng thương, đâu còn tâm tư chú ý tới vừa rồi có người vọt vào hang động hay không.

“Vào được rồi! Vào được rồi!”. Lâm Minh quanh quẩn ý niệm này trong đầu, tim đập như tiếng trống.

Lâm Minh lao vùn vụt trong hang động, chân không chấm đất. Bên trong hang động không tối đen hôn ám như trong tưởng tượng, bốn vách hang động đều được khảm Dạ Minh châu, còn có một số là khoáng vật Lôi thuộc tính phát sáng, chiếu rọi toàn bộ hang động sáng trưng lộng lẫy.

“Giao Long tính dâm, ái tài, quả nhiên như thế”. Nhìn những bảo bối lấp lánh hào quang như mộng ảo này, Lâm Minh cảm thán trong lòng! Những thứ này nếu ma tới thế tục, tùy tiện một kiện đều có giá trị vạn lượng vàng trở lên. Cả hang động này, chỉ riêng trang sức phẩm đã có mấy trăm vạn hoàng kim!

Đương nhiên hiện tại Lâm Minh hoàn toàn không quan tâm tới những vật này, hắn tập trung đề cao cảnh giác, thật cẩn thận đi vào sâu trong hang động.

Lôi đình lực trong hang động nồng đậm gần như ngưng tụ thành thực chất, nếu là võ giả Lôi hệ tu luyện ở bên trong này, khẳng định tốc độ tu luyện sẽ tiến triển cực nhanh.

Chuyển qua một góc, Lâm Minh chỉ cảm thấy trước mắt một mảng ánh sáng màu tím: “Hả, Lôi Đình thảo!”.

Lâm Minh nhìn thấy trước mắt cách đó không xa, một gốc cây Lôi Đình thảo cao bằng nửa thân người, lá cây có màu tím sậm, ở trên đỉnh thân cây có một trái cây bằng cỡ nắm tay đang lấp lánh sáng, trái cây tím phát tia sáng đen.

“Lôi Đình thảo ngàn năm!”. Lâm Minh thở dồn dập. Căn cứ theo miêu tả trong sách về Lôi Đình sơn, năm tuổi của loại này ít nhất phải một ngàn bốn trăm, một ngàn năm trăm năm, nếu cấp cho võ giả Lôi hệ giá trị không thể đo lường!

Lâm Minh cũng không khách sáo, liền lấy ra bảo khí đao thượng phẩm, rót lôi đình lực vào trong đó, cắt lấy xuống trái cây màu tím đen thu vào Tu Di giới.

Về phần thân lá rễ cây, Lâm Minh không có động tới, cái này giữ lại cho Lôi Giao chăm sóc, có lẽ sau này khi thực lực của mình cường đại, còn có thể lại đến một chuyến, khi đó sẽ không cần lén lút nữa.

Thu Lôi Đình thảo, Lâm Minh không có dừng lại lâu, tiếp tục một đường đi xuống phía dưới sơn động, đi sâu vào trong lòng núi.

Không bao lâu, tầm nhìn của Lâm Minh rộng mở trong sáng, ở trước mặt có một nhà đá thật lớn, nhà đá này rộng tới cả trăm trượng!

Vừa đi vào nhà đá, Lâm Minh hít ngược một hơi khí lạnh, ở trên mặt đất nhà đá, cả trăm cây Lôi Đình thảo lớn có nhỏ có, hơn nữa Lôi Đình thảo này ít nhất đều có mấy trăm năm, còn có một số đều là ngàn năm trở lên!

Cũng đúng, Lôi Đình sơn tồn tại đã hơn vạn năm, tuổi của Lôi Giao có lẽ cũng không thấp hơn vạn năm, nếu nó muốn trồng Lôi Đình thảo, thì trồng Lôi Đình thảo ngàn năm chẳng phải là rất dễ dàng hay sao?

Nhìn kỹ, Lâm Minh phát hiện, đa số những Lôi Đình thảo này đã bị ngắt lấy trái, chỉ còn lại có thân cây trụi lủi, chỉ còn chừng ba mươi, bốn mươi cây có trái.

Thì ra là thế, Lôi Giao này xem khoảnh Lôi Đình thảo này trở thành “đất trồng rau” của mình, bình thường chăm sóc một chút, chín liền ngắt lấy ăn luôn, mùa này qua mùa khác.

Như vậy nếu có thể tăng trưởng lôi đình lực trong hang động, còn có thể có thuốc bổ ăn, nghĩ đến thật đúng là diệu dụng mà!

Lâm Minh cũng không khách sáo, ra tay nhanh như chớp, chỉ trong thời gian vài lần hô hấp liền hái sạch, chỉ còn lại một đám thân cây.

Lâm Minh thu cất ba mươi, bốn mươi trái Lôi Đình thảo vào Tu Di giới, lại có cảm giác có chút không đúng thực! Những trái cây này hết tám thành trở lên là Lôi Đình thảo ngàn năm! Nếu ở bên ngoài Lôi Đình sơn, muốn tìm được một gốc cây đều khó như lên trời! Nhưng ở trong hang động của Lôi Giao, quả thực giống như rau hẹ cho người ta mặc sức thu gặt.

Đây là chỗ tốt của tuổi thọ dài lâu, chỉ có thọ mệnh dài lâu mới có thể nuôi dưỡng những linh dược ngàn năm này. Nếu không thời kỳ sinh trưởng của dược thảo còn chưa đủ tuổi, dược thảo còn chưa kịp thành thục thì mình đã chết rồi.

Thời gian quý giá, sau khi Lâm Minh thu xong Lôi Đình thảo, liền tiếp tục đi tiếp. Ra ngoài gian nhà đá này, Lâm Minh lại đi tới một gian nhà đá khác. Gian nhà đá này còn rộng lớn hơn so với gian kia, ước chừng rộng tới hai trăm trượng!

Xem dấu vết chung quanh nhà đá, thực rõ ràng nhà đá này không phải thiên nhiên, mà là tạo ra sau này.

Tính ra căn cứ theo chiều sâu, lúc này đã đi vào lòng núi của Lôi Đình sơn, có nhà đá mở ra không gian rộng lớn.

Bên trong nhà đá rộng lớn này, trên mặt đất phủ kín các loại da lông quý báu, da chồn tía, da gấu, da hổ, da báo... Quá nhiều.

Những tấm da này đều bị cố định ở trên mặt đá, hiển nhiên đây là một cái giường.

“Lôi Giao này thật biết hưởng thụ!”. Lâm Minh có điểm không biết nói gì. Phòng ngủ rộng tới hai trăm trượng, dùng da lông quý báu lót thành cái giường lớn, quả thực không thua kém gì con người.

Lâm Minh đang định rời đi, đột nhiên phát hiện ở trên cái giường rộng lớn kia, có một chỗ lôi đình lực vô cùng nồng đậm, Lâm Minh vừa động trong lòng, phi thân lại, một tay xốc lên một tấm da Bạch Hổ, liền thấy ở dưới tấm da Bạch Hổ có một viên bảo thạch khảm ở trên mặt đất, tản ra hào quang màu tím sáng bóng. Bảo thạch bằng cỡ nắm tay, kỳ dị nhất là trong bảo thạch này, dường như có phong bế thứ gì đó, nó giống như trái tim nhảy lên từng hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.