Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 233: Bảo khí Địa giai



Lương Long vốn tưởng Lâm Minh và Lăng Sâm đã đủ biến thái rồi, cho dù không lấy được quán quân nhưng xếp trước hai, ba mươi cũng giống như ăn một bữa sáng, còn mình trước một trăm cũng coi như vinh quang rực rỡ, nhưng bây giờ xem ra, hắn ở bên trong mấy trăm người này thuộc hạng kém cỏi nhất.

Lương Long còn chưa nói xong, Cầm Tử Nha lại nói một câu khiến cho trong lòng hắn chìm xuống tận đáy, Cầm Tử Nha nói:

- Tổng tông hội võ sẽ cử hành ở trong dãy núi Thiên Huyền của Thất Huyền cốc, trước khi hội võ bắt đầu, sẽ thiết trí một cửa ải, đào thải sáu thành trong số đó, chỉ có những người thông qua cửa ải này, mới có tư cách vào trong Thiên Huyền sơn.

- Sáu thành?

Lương Long há hốc miệng, vậy chẳng phải là nói, ta tám chín phần mười ngay cả sơn môn cũng không vào được sao?

Đi một chuyến tới tổng tông hội võ mà ngay cả cửa cũng không vào được, vậy chẳng phải ném hết thể diện gia tộc sao?

Nếu chuyện này truyền tới gia tộc, mặt mũi còn để đi đâu? Đây không phải là sẽ để cho những người trong tộc chế giễu sao? Lương Long luôn luôn mang theo cái danh hiệu người kế thừa vị trí gia chủ, vị trí này không biết bao nhiêu người Lương gia đỏ mắt, nếu như bị chê cười, không tránh khỏi có người đồn nhảm.

Quay đầu thoáng nhìn Chu Ngọc, lại thấy Chu Ngọc cũng một mặt cười khổ, từ trước đến nay hắn cũng vì chuyện vào cửa mà phát sầu.

Gia chủ vẫn nói thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu được, đừng nói là mình, cho dù Tần Hạnh Hiên cũng phải sốc thôi.

- Phủ chủ, cái này...

- Chuyện gì?

Lương Long vốn định nói bỏ cuộc được không, nếu ngay cả cửa cũng không thể nào vào được, cũng đừng nói là đi tiếp, nhưng mà nhìn thấy Cầm Tử Nha liếc tới, Lương Long chỉ cảm thấy lạnh cả gáy, nuốt một ngụm nước miếng, Lương Long sửa lời nói:

- Khi nào thì chúng ta xuất phát?

- Sáng mai khởi hành, các ngươi trở về chuẩn bị một chút, ngày mai cưỡi Thần Phong điêu xuất phát, còn vấn đề gì không?

Lâm Minh trầm mặc một lúc lâu, nói:

- Cầm phủ chủ, ta có một vấn đề.

- Ừ, hỏi.

- Phần thưởng là cái gì?

Vấn đề này hỏi ra, Lương Long và Chu Ngọc đều rụt cổ. Hai người bọn họ còn phát sầu về vấn đề vào núi, làm sao mới có thể về tới gian tộc mà không quá mức dọa người, vậy mà Lâm Minh há mồm ra liền hỏi phần thưởng, đây là chênh lệch, vị trí khác nhau, ý nghĩ khác nhau.

Cầm Tử Nha tán thưởng liếc Lâm Minh một cái, nói:

- Quán quân, thưởng một quả Nhập Thiên đan! Tuy nhiên quả Nhập Thiên đan cũng không phải lập tức thưởng, mà phải đợi khi ngươi chính thức tiến vào Thất Huyền cốc, cũng đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong mới có thể cho ngươi. Giá trị của Nhập Thiên đan, ta nghĩ không cần lắm lời.

- Trừ Nhập Thiên đan ra, còn có một kiện bảo khí địa giai hạ phẩm, loại công kích, phòng ngự đều có thể tùy ý lựa chọn. Đứng thứ hai đến thứ năm, không có Nhập Thiên đan, chỉ được thưởng bảo khí địa giai hạ phẩm. Thứ sáu đến thứ mười được thưởng Thiên Linh đan, cũng là một loại đan dược cực phẩm, xếp thứ mười một đến thứ ba mươi, được thưởng bảo khí nhân giai thượng phẩm và Địa Linh đan...

Lâm Minh nghe bảo khí địa giai liền động tâm.

- Bảo khí được tùy ý lựa chọn? Có thương không?

Cầm Tử Nha nở nụ cười nói:

- Vũ khí của ngươi đúng chiếm tiện nghi, một cây thương giá trị mấy lần so với những bảo khí khác, yên tâm đi, Thất Huyền cốc thành lập nhiều năm như vậy, tích lũy vô số, tự nhiên có thương!

Bảo khí địa giai sao...

Lâm Minh siết chặt nắm tay.

Cầm Tử Nha lại không biết, từ lúc kết bạn với Mục Thiên Vũ, ở trong mắt Lâm Minh, những cái gọi là đệ tử thiên tài của Thất Huyền cốc này cũng không đáng giá nhắc tới.

Mục Thiên Vũ mười lăm tuổi Ngưng Mạch, mười bảy tuổi Hậu Thiên, hai mươi hai tuổi Tiên Thiên, hai mươi sáu tuổi Tiên Thiên Chí Cực, hai mươi bảy tuổi nửa bước Toàn Đan.

Hai mươi hai tuổi, thời điểm những thiên tài ở Thất Huyền cốc kia vẫn còn đang tấn công cảnh giới Hậu Thiên, Mục Thiên Vũ đã bước vào Tiên Thiên!

Chênh lệch bậc này, không thể bù đắp.

Nếu mình ngay cả cái gọi là thiên tài của Thất Huyền cốc cũng không thể đánh bại thì còn nói gì tới chuyện truy tìm võ đạo đỉnh phong?

Bên ngoài mấy chục vạn dặm, Thất Huyền cốc.

Thiên Huyền sơn kéo dài vạn dặm, giống như một con cự long sừng sững, vắt ngang khu đất trung tâm Thất Huyền, Thiên Huyền sơn - Tuyệt Kiếm phong, cao sáu ngàn trượng, ngọn núi dốc đứng tới mức khó tin, đông tây nam bắc toàn bộ đều là vách núi dựng đứng cao ngàn trượng, xa xa nhìn lại, cả tòa Tuyệt Kiếm phong giống như một thanh lợi kiếm sáu ngàn trượng, đâm thẳng lên trời!

Tuyệt Kiếm phong này chính là chỗ Kiếm tông của Thất Huyền cốc, lấy Tuyệt Kiếm phong làm trung tâm, chung quanh lại có mười hai ngọn núi hơi thấp vây quanh nó, như quần tinh ủng nguyệt.

Bên trong tầng mây dày đặc, có một tòa đại điện to lớn, trước điện có một quảng trường gồm mấy chục tảng đá bao quanh, ở trung ương quảng trường sừng sững cắm một thanh cự kiếm cao tới hai mươi trượng.

Tuy rằng thanh cự kiếm này là đẽo gọt mà thành nhưng mà lại là huyền thiết, nặng tới mấy chục vạn cân, nếu có người khổng lồ nào có thể nhổ được thanh cự kiếm này, cũng có thể dùng nó để giết địch.

Bên dưới cự kiếm, tông chủ Kiếm tông khoanh tay đứng, trước mặt hắn là một thanh niên chừng mười tám, mười chín tuổi, mày kiếm mắt sáng, khí thế hơn người.

- Lần hội võ trước, ngươi bại trước Âu Dương Minh của Hợp Hoan tông, ba năm nay, Âu Dương Minh đã đạt tới Ngưng Mạch đỉnh phong, là đối thủ lớn nhất của ngươi.

Người trẻ tuổi trầm mặc một lát, nói:

- Âu Dương Minh không phải đối thủ lớn nhất của ta.

- Hả? Vậy ngươi liệt ai làm đối thủ của mình?

- Đối thủ lớn nhất của ta chính là chính ta!

Người trẻ tuổi trong khi nói chuyện ánh mắt sáng quắc:

- Nếu lần hội võ này, ta ngay cả thiên tài tông môn tam phẩm cũng không thể đánh bại vậy thì còn nói gì tới chuyện truy tìm kiếm đạo cực hạn?

Lời nói của Lâm Minh, cách mấy chục vạn dặm, cũng bị một người trẻ tuổi chậm rãi nói ra.

- Ha ha, nói rất hay! Không hổ là con ta! Lần hội võ này, ta đối với ngươi chỉ có một kỳ vọng, chiếm lấy quán quân!

- Vâng, phụ thân!

Cùng thời khắc đó, cách đó mấy trăm dặm, trên ngọn núi chính của Hợp Hoan tông, một thanh niên nhìn qua hai mươi tuổi phóng mắt trái phải nhìn biển mây dưới chân núi, ánh mắt mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Thanh niên này, chính là Âu Dương Minh mà người trẻ tuổi Kiếm tông nhắc tới.

- Minh Nhi, ngươi là thiên tài xuất sắc nhất của Hợp Hoan phân tông trong vòng trăm năm nay, quán quân hội võ lần trước Tô Nhiên đã quá tuổi, lần này ta hy vọng ngươi có thể chiếm được ngôi đầu.

Ở phía sau Âu Dương Minh, một nữ nhân đầu đội hà quan, xinh đẹp đứng ngay ngắn nhẹ giọng nói, nàng chính là mẫu thân của Âu Dương Minh, tuy rằng nàng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nhìn vẻ ngoài cũng không khác gì thiếu nữ hai mươi tuổi.

- Ngôi đầu này tất nhiên là của ta, ta còn hy vọng Tô Nhiên không quá tuổi, có thể cùng hắn đánh một trận, rửa sạch nỗi nhục lúc trước, đáng tiếc.

Đệ tử tổng tông Thất Huyền cốc tham gia hội võ tuổi hạn chế là hai mươi tuổi, so với đệ tử ngoại tông phải ít hơn hai tuổi, mà Âu Dương Minh vừa vặn hai mươi tuổi, đây cũng là lần tham gia tổng tông hội võ cuối cùng.

- Lấy được ngôi đầu là tốt rồi, về phần quyết chiến với Tô Nhiên tự nhiên cũng phải thắng, nếu không sẽ làm nhạt nhuệ khí của ngươi.

- Ta biết, mẫu thân.

- Mặt khác, cũng không thể phớt lờ những người khác, Cầm Vô Tâm của Cầm tông, tu vi cũng đạt tới Ngưng Mạch đỉnh phong, Cầm tông tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng chiêu thức quỷ dị, khó đối phó nhất, còn có Hỏa Nham La của Luyện Khí tông, tông chủ Luyện Khí tông đã tốn rất nhiều công sức tiền bạc bồi dưỡng một quả Hỏa Tinh, dùng phương pháp đặc thù đánh vào cơ thể Hỏa Nham La, người này cũng không thể khinh thường!

- Vâng, mẫu thân.

Thất Huyền cốc bảy đại phân tông, tuy rằng vì ích lợi cộng đồng mà liên hợp với nhau, nhưng mà bên trong vẫn không ngừng nội đấu, tranh quyền, tranh bảo khí, tranh tài nguyên tu luyện, tranh thiên tài, tranh đan dược bí tịch...

Thậm chí có đôi khi, phân tranh thăng cấp đến gần như đến mức phải đấu võ, đối với chuyện này, cốc chủ Thất Huyền cốc cũng bất lực, trên thực tế nếu cốc chủ không có tu vi tuyệt đỉnh, lại có thái thượng trưởng lão làm chỗ dựa, căn bản không ai theo trướng hắn.

Thất Huyền cốc tồn tại tai họa ngầm thật lớn, nhưng đây là chuyện không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể điều tiết ở một mức độ nào đó, ví như phân phối tài nguyên trong cốc, phải có một phương pháp khiến các phân tông cùng đồng ý.

Hai trăm năm trước, lão cốc chủ định ra cứ ba năm một lần cử hành tổng tông hội võ, căn cứ theo thành tích đệ tử của tông mà phân phối tài nguyên, kể từ đó, ai cũng không thể phản đối.

Cho nên tông chủ bảy đại phân tông đều hao phí rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng ra một thân truyền đệ tử, mà tên đệ tử này chuyên môn nhằm vào ngôi đầu của hội võ.

Tên đệ tử thân truyền này, đầu tiên phải chọn một người tư chất tốt nhất trong thế hệ trẻ tuổi, sau đó các loại tài nguyên gần như không cần tiền cũng ùn ùn kéo tới, tông chủ tự mình chỉ điểm tu luyện, đảm nhiệm lựa chọn công pháp trung tâm và luyện tập võ kỹ.

Hai trăm năm qua, ngôi đầu tổng tông hội võ trên cơ bản đều do đệ tử thân truyền các phân tông, cũng có vài lần ngoại lệ, nhưng cũng là bị các đệ tử tổng tông khác lấy được.

Về phần nói bị đệ tử ngoại tông lấy được ngôi đầu là chưa từng xảy ra, đừng nói là ngôi đầu, ngay cả nằm trong mười hạng đầu cũng không có. Đối với đệ tử trong tông của Thất Huyền cốc mà nói, những thiên tài đến từ ba mươi sáu nước và gia tộc tu võ nhị phẩm kia trên cơ bản đều là nông dân, nhiều nhất so với đệ tử tạp dịch, quét rác trong tông là hơi mạnh hơn một chút mà thôi.

Đối thủ của bọn họ chỉ có người của các phân tông khác, đệ tử ngoại tông chưa bao giờ được liệt vào trong phạm trù cần lo lắng.

Từ Thiên Vận quốc đi Thất Huyền cốc tổng tông tới hai mươi vạn dặm, cưỡi Thần Phong điêu phi hành cũng phải mất thời gian hơn mười ngày.

Cầm Tử Nha mang theo đoàn người đi tới trạm dịch Thất Huyền võ phủ, nơi này đã sắp xếp sẵn một hàng Thần Phong điêu, hơn nữa đều là loại được tuyển chọn kỹ lưỡng, tốc độ phi hành so với Thần Phong điêu bình thường thì nhanh hơn một chút.

- Xuất phát đi!

Cầm Tử Nha vung tay lên, Lâm Minh thả người nhảy lên Thần Phong điêu, theo một tiếng kêu thanh minh, Thần Phong điêu phóng lên cao, vô số bông tuyết bắn lên, lả tả rơi xuống.

Bên tai gió lạnh gào thét, Thần Phong điêu chỉ mất vài hô hấp đã bay lên trời cao ngàn xích, cúi người nhìn xuống, phía dưới là mặt đất trắng xóa mờ mịt, mảnh thiên địa màu trắng mênh mông kéo dài không tới đầu cuối, cảnh sắc như thế lại khiến cho người ta sinh ra một cỗ cảm giác can đảm, tịch mịch rồi tới hào khí.

Bởi vì tốc độ Thần Phong điêu quá nhanh, bông tuyết phả tới giống như lưỡi đao, Lâm Minh dùng chân nguyên tạo thành một vòng bảo vệ, ngăn cản gió tuyết.

Tốc độ Thần Phong điêu càng lúc càng nhanh, tiếng chim kêu kíu kíu vang vọng thiên địa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.