Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 235: Xung đột



Lâm Minh uống xong Long Cốt Thang, liếm liếm môi, nói:

- Đây là nội tình đại tông môn, mấy thứ này, bình thường võ giả đừng nói ăn, ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Ta lần này ra ngoài lịch lãm, gặp một tiền bối, mỗi ngày nàng đều ăn quỳnh hoa linh quả, uống chính là suối mát thần lộ, không ăn cơm người nấu, không nhiễm trọc khí Hậu Thiên.

Tần Hạnh Hiên lại múc cho Lâm Minh một chén, nói:

- Mấy thứ này nếu như ăn thường xuyên, chẳng phải một ngày ăn mất mấy chục viên Chân Nguyên thạch sao?

Lâm Minh nói:

- Đúng vậy, ngươi có biết hàng năm khoáng mạch Chân Nguyên thạch Thiên Vận quốc chúng ta sản xuất được bao nhiêu Chân Nguyên thạch không? Chín mươi chín phần trăm đều chuyển tới Thất Huyền cốc, trừ chúng ta ra, còn có ba mươi lăm quốc gia khác, các loại tài nguyên, bao gồm dược thảo, tài liệu quý báu, khoáng thạch, đều không ngừng vận chuyển tới đây, những đệ tử thân truyền Thất Huyền cốc kia, chỉ sợ một tháng Chân Nguyên thạch được phân cũng hơn một ngàn, cho dù mỗi ngày ăn cơm như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng căn bản không tính là gì. Có lẽ, bọn họ đã ăn ngán cái này.

- Chênh lệch quá lớn!

Tần Hạnh Hiên cảm thán, bọn họ ở Thiên Vận quốc đã là giai cao nhất, nhưng khi tới đây, lại ăn một bữa cơm cũng phải suy nghĩ cẩn thận, chỉ sợ là ăn không nổi.

Ngẫm lại Thiên Vận quốc vì những dược thảo cấp thấp mà ra vào sinh tử, còn có những võ giả không có tiền mua dược thảo mà lưu lại ẩn thương, bốn mươi, năm mươi tuổi đã tàn phế, Tần Hạnh Hiên đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Đây là chênh lệch, võ giả từ sau khi sinh ra đã có chênh lệch này.

Bao nhiêu võ giả Thiên Vận quốc vì tấn công Ngưng Mạch kỳ mà cố gắng cả đời cũng không có kết quả, nhưng những người Thất Huyền cốc tổng tông này, mỗi ngày ăn cơm ngủ cũng có thể đột phá Ngưng Mạch kỳ, chỉ cần tu luyện một chút là đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong, nếu cha mẹ đều là trưởng lão trong cốc, được bồi dưỡng trọng điểm, lại được mấy viên Nhập Thiên đan, vậy chính là cao thủ Tiên Thiên.

Nghĩ đến những điều này, Tần Hạnh Hiên ngẩng đầu lặng lẽ liếc Lâm Minh một cái, nàng đột nhiên nghĩ tới, Lâm Minh không phải xuất thân từ gia tộc bình thường sao? Hắn một đường đi được tới bây giờ, không biết phải trả giá bao nhiêu, hắn có cơ duyên gì?

Nhớ tới tới Lâm Minh có ngộ tính ngàn năm khó gặp và Không Linh võ ý của hắn, Tần Hạnh Hiên có chút tiếc hận. Nếu Lâm Minh được sinh ra ở trong đại tông môn, chỉ sợ sẽ lấy được thành tích tốt hơn bây giờ nhiều lần.

- Suy nghĩ gì đó?

Lâm Minh tiêu diệt bát Long Cốt Thang thứ hai, phát hiện Tần Hạnh Hiên đang nhìn mình, cười hỏi.

- Không có gì, chỉ là cảm thấy thế giới rất không công bằng, võ giả bình thường cố gắng giao tranh cả đời, nhưng cũng không sờ nổi tới ngón chân, ngón tay đám con cháu tông môn này.

- Quả thật không công bằng, vậy ngươi nhẫn nhục chịu đựng hay là đấu tranh, nói ta nghe. Đế Thích Già dung hợp bảy thứ võ ý, võ phá hư không cũng chỉ xuất thân từ bình dân, võ giả bình dân đúng là xuất đầu khó như lên trời, nhưng một khi xuất đầu, cũng bởi vì trải qua tôi luyện kinh thế hãi tục cho nên bọn họ sẽ tiến xa hơn đệ tử tông môn.

Lâm Minh nói những lời này rất bình tĩnh nhưng mà Tần Hạnh Hiên đột nhiên cảm thấy, Lâm Minh dường như đang nói chính mình.

Tần Hạnh Hiên trầm mặc một lúc lâu, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một ý niệm kỳ quái:

- Ta có thể đuổi theo bước chân hắn sao? Nửa năm ta đã bị hắn bỏ xa, ngày sau... Chắc chắn chênh lệch càng ngày càng lớn...

Nhớ tới những chuyện này, trong lòng Tần Hạnh Hiên không biết không biết có cảm giác gì.

Lúc này, mấy tên quần áo là lụa kết bè đi vào Nam Hoa lâu, tên cầm đầu hét to:

- Tiểu nhị! Mang một bàn ăn ngon tới, hai bình Long Cốt tửu!

- Có ngay!

Tiểu nhị nhìn thấy tư thế những người là biết đó là kẻ có tiền, vẻ mặt tươi cười tiến tới đón tiếp, khí thế gọi món đoàn người này, hai người Tần Hạnh Hiên và Lâm Minh hoàn toàn kém xa.

Nam Hoa lâu là một trong tửu lâu đỉnh cấp Thiên Huyền thành, cũng là nơi tài tuấn trẻ tuổi thường xuyên lui tới, Lâm Minh nhìn thấy bảo khí bọn họ đặt lên bàn, đều là nhân giai thượng phẩm, hiển nhiên xuất thân bất phàm.

- Lại là ba năm, cuối cùng cũng đợi được, lần tổng tông hội võ trước ta không có cơ hội tham gia, lần này cuối cùng ta cũng giành được một cái danh ngạch, nếu lần này ta lấy được xếp hạng tốt, phụ thân sẽ không có gì nói.

Nói chuyện là một võ giả tu vi nửa bước Ngưng Mạch, nhìn bộ dáng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, chỉ cần năm rưỡi nữa đột phá Ngưng Mạch kỳ hoàn toàn không thành vấn đề, mười tám mười chín tuổi đã đạt tới Ngưng Mạch kỳ, thành tích này phóng tới Thiên Vận quốc trừ Lâm Minh và Tần Hạnh Hiên ra, không người nào có thể sánh kịp.

Hơn nữa nghe khẩu khí người này, chỉ sợ chẳng những tu vi cao, sức chiến đấu so với võ giả đồng cấp cũng rất nổi bật, nếu không sẽ không vô duyên tham gia lần tổng tông hội võ này.

- Ha ha, Âu Dương huynh là ngoài yếu trong mạnh, lần tông nội hội võ này, ít nhất đứng trước trăm!

- Ít vỗ mông ngựa đi, đứng trước trăm ít nhất cũng phải có tu vi Ngưng Mạch kỳ, với thực lực của ta trước một trăm năm mươi còn có hy vọng.

- Âu Dương huynh quá khiêm tốn rồi, ai chẳng biết Âu Dương huynh đã luyện Hợp Hoan thần công đến tầng thứ tư, rất nhiều đệ tử Ngưng Mạch kỳ vẫn còn đang giãy giụa ở trong tầng ba. Nếu thực luận về sức chiến đấu, Âu Dương huynh ít nhất tương đương với Ngưng Mạch trung kỳ, nếu cùng với đám võ giả nông dân ba mươi sáu nước kia mà so sánh, võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong của bọn họ cũng không là đối thủ của Âu Dương huynh!

Tên trẻ tuổi họ Âu Dương kia uống một chén rượu, cười nói:

- So sánh với đám võ giả ba mươi sáu nước kia, căn bản là làm nhục ta, bọn họ còn không bằng người của mười sáu gia tộc tu võ, những gia tộc kia hơn phân nửa kế thừa ngàn năm, còn có chút nội tình, mỗi lần hội võ còn có một vài nhân tài.

- Ngươi là nói Trương Ngạn Triệu của Trương gia sao, chỉ đứng trước hai mươi mà thôi, tuy nói là trước hai mươi, nhưng so với đệ tử thân truyền Thất Huyền cốc chúng ta còn kém xa, đừng nói là Âu Dương huynh, cho dù là chúng ta, nếu đi tới ba mươi sáu nước và mười sáu gia tộc tu võ kia cũng đủ quét ngang chín mươi chín phần trăm thiên tài của bọn họ rồi.

- Ha ha ha...

Bọn họ vừa uống rượu vừa cười lớn, sắc mặt Tần Hạnh Hiên cực kỳ khó coi, theo bản năng bóp chặt bát ngọc, nhíu mi nói:

- Những người này, quá kiêu ngạo!

- Thực lực quyết định địa vị, những đệ tử Thất Huyền cốc này khinh thường võ giả ba mươi sáu nước và gia tộc tu võ cũng bình thường, tuy nhiên bọn họ cao giọng như vậy đàm luận cũng không quá để người khác vào mắt, Nam Hoa lâu này cũng không chỉ có đệ tử của Thất Huyền cốc ăn được.

Lâm Minh nói xong đưa một ngón tay ra chỉ chỉ, Tần Hạnh Hiên theo đó nhìn qua, liền thấy chỗ ngồi bên cạnh, ba thanh niên và một cô gái đứng lên, sắc mặt âm trầm đi tới chỗ bàn đám đệ tử Thất Huyền cốc.

Âu Dương tự nhiên cũng chú ý tới hành động của bốn người, bốn người này trên ngực đều có thêu một con Kim Long nhỏ, hiển nhiên xuất cùng một gia tộc.

Nhìn lướt qua tu vi của bọn họ, thanh niên cầm đầu mới bước vào Ngưng Mạch kỳ, ba người còn lại là Luyện Cốt kỳ.

Nói là Ngưng Mạch kỳ, kỳ thật cũng chỉ đả thông kinh mạch, cơ sở vẫn chưa vững.

Sau khi thấy tu vi những người này, Âu Dương nở nụ cười, loại võ giả vừa mới bước vào Ngưng Mạch kỳ này, thực lực không tăng bao nhiêu, nhưng mà lại cảm giác cực kỳ ưu việt, tự cho là không có một võ giả Luyện Cốt kỳ là đối thủ của hắn.

- Cũng tốt, ta cho các ngươi nhụt một chút nhuệ khí, cho các ngươi biết chênh lệch giữa mình với đệ tử tông môn!

Nghĩ như vậy, Âu Dương ý cười càng đậm.

- Các ngươi nói quét ngang mười sáu gia tộc tu võ ta? Tốt, hôm nay Long Vân ta đứng ở chỗ này, ngươi tới quét thử xem!

Thanh niên Ngưng Mạch kỳ cầm đầu lạnh giọng nói, nhìn tuổi hắn cũng khoảng hai mươi, hơn phân nửa là tới tham gia tổng tông hội võ lần này.

- Long Vân? Là con cháu Long gia Hoa Linh sơn sao, hừ, chỉ bằng các ngươi cũng xứng với cái tên họ này sao?

Âu Dương bỡn cợt, vẩy vẩy chén rượu, ngay cả ý tứ đứng lên cũng không có.

- Xứng hay không xứng không tới đến phiên các ngươi định đoạt!

Nghe đối phương làm nhục chính gia tộc mình, cô gái phía sau Long Vân lớn tiếng nói, bảo kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ!

Âu Dương cười ha ha:

- Nhìn không ra là hoa hồng có gai, ta gần đây vừa mới đột phá Hợp Hoan thần công tầng thứ tư, đang muốn tìm vài nữ nhân thiên tư tốt, dung mạo đều đẹp cùng ta song tu, nhìn nhan sắc và tu vi của ngươi cũng miễn cưỡng nói là tạm được, có hứng thú hay không?

Âu Dương vừa nói như thế, mấy tên đệ tử Thất Huyền cốc ngồi chung với hắn cười ha ha, cô gái Long gia kia nghiến răng nghiến lợi, đối phương chẳng những đùa giỡn chính mình, lại còn làm nhục nàng, điều này khiến cho nàng làm sao không giận?

- Ta giết ngươi!

Cô gái rút kiếm đâm qua, lại bị Long Vân cản lại:

- Cửu muội, ngươi không phải đối thủ của bọn chúng, để cho ta tới.

Long Vân từ trong Tu Di giới rút ra một cây trường thương, bày ra một tư thế kỳ dị:

- Họ Âu Dương, ta đến lĩnh giáo Hợp Hoan thần công của ngươi! Ta thật muốn nhìn, ngươi có tư cách gì khẩu xuất cuồng ngôn!

Nhìn thấy vũ khí Long Vân, Lâm Minh lại sáng ngời mắt, không ngờ lại dùng thương, thật là hiếm thấy.

Thường nói, kiếm như ngọc, đao như hổ, thương như rồng, rất nhiều võ giả sau khi thành danh, sẽ căn cứ vũ khí hoặc là công pháp tự lấy tên dòng họ của mình, khai sáng một gia tộc tu võ, ví như tổ sư gia Cầm tông Thất Huyền cốc lấy chữ “Cầm” làm họ, Long gia này dùng thương, liền lấy Long làm họ.

Những khách ngồi gần đó thấy sắp có đánh nhau, chẳng những không kinh hoảng, ngược lại còn hứng trí xúm lại, uống rượu, ăn quả hạch, bộ dáng như xem kịch vui.

Ngay cả tiểu nhị cũng cảm thấy không thấy có gì đặc biệt hơn người, hắn vắt khăn mặt lên lưng, buông bình rượu trong tay không chút hoang mang nói:

- Mấy vị khách gia, đánh hỏng đồ vật phải bồi thường, các ngươi xem thua bồi thường hay là thắng bồi thường đây?

Tiểu nhị tửu điếm vừa nói thế, Lâm Minh dở khóc dở cười, đây đúng là một hoa tửu lâu, tuy nhiên nghĩ tới cũng bình thường, võ giả ra vào nơi này đều là loại tâm cao khí ngạo, nháo sự đánh lộn cũng là bình thường.

- Tự nhiên là thua bồi thường.

Âu Dương lười biếng từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt mang theo nụ cười nghiền ngẫm nói:

- Họ Long, ta cảnh cáo ngươi trước, cũng đừng muốn chiếm tiện nghi Nam Hoa lâu này, đánh thua thì tiền bồi thường là vài trăm Chân Nguyên thạch cũng là bình thường, đừng có để hồi sau thua rồi thì không chịu nổi! Lão bản phía sau màn Nam Hoa lâu rất không đơn giản, nếu như sợ, bây giờ quỳ xuống nhận sai còn kịp.

Nghe con số bồi thường vài trăm Chân Nguyên thạch, Long Vân mặt lúc trắng lúc đỏ, hôm nay đến ăn bữa cơm này, đã khiến hắn nhỏ máu rồi, nếu bồi thường vài trăm Chân Nguyên thạch thì quả thật không chịu nổi, tuy nhiên lúc này, hắn đã không có đường lui.

- Ngươi cho là ngươi thắng sao? Chê cười! Tiếp ta một thương!

Long Vân hét lớn một tiếng, bước ra một bước, chân nguyên rót vào trường thương, Long Vân nhân thương hợp nhất, giống như một con rắn đen đâm thẳng tới ngực Âu Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.