Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 242: Hội võ bắt đầu



Bước vào sơn môn Thiên Huyền sơn, lập tức Lâm Minh cảm thấy nguyên khí thiên địa ở chung quanh nồng đậm hơn sáu bảy thành, nếu hàng năm ở trong này tu luyện, chính là làm ít công to.

Quay đầu nhìn lại sơn môn, liền thấy trên sơn môn mơ hồ có phù triện lấp lánh, hiển nhiên trên sơn môn cũng có khắc trận pháp.

“Thì ra là thế, Thiên Huyền sơn này vốn xây dựng ở trên trung tâm của long mạch địa khí, lại có trận pháp phong tỏa, hội tụ nguyên khí thiên địa như thế, đừng nói ngọn núi chính Thiên Huyền sơn này, cho dù là nguyên khí thiên địa ở Thiên Huyền thành cũng mạnh hơn một bậc so với Thiên Vận quốc. Không đề cập tới các tài nguyên khác của Thất Huyền cốc, chỉ riêng một chỗ linh địa như thế này đã đủ để rất nhiều võ giả đỏ mắt. Không trách được có một số võ giả Luyện Cốt đỉnh phong, tình nguyện làm thủ vệ canh cửa canh giữ ở Thiên Huyền thành, cũng không muốn đi tiểu quốc làm một viên sĩ quan!”.

Không chỉ một người Lâm Minh phát hiện nguyên khí thiên địa nồng đậm trên Thiên Huyền sơn, rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi lần đầu tiên đến Thiên Huyền sơn cũng ngạc nhiên thán phục như thế. Đồng thời cảm khái nghị luận, bọn họ cũng bắt đầu ghen tị với tài nguyên có được của đệ tử tông môn.

Ở cách đường chính không xa có một tảng đá lớn, vài đệ tử của Thất Huyền cốc đứng ở đó nhìn dòng người đông nghịt. Đối với biểu hiện trên mặt của những võ giả nông dân của các tiểu quốc khi vào thành, bọn họ đã nhìn mãi thành quen.

- Chính là người kia à?

Một nam nhân áo trắng đứng ở trước nhất, giơ ngón tay khẽ chỉ vào trong đám người, dùng chân nguyên truyền âm nói với một đệ tử ở bên cạnh.

- Đúng! Chính hắn, hắn gọi là Lâm Minh, chính là hắn đả thương Âu Dương Tử Vân!

- Ở cửa Quan Sơn môn, hắn xếp hạng bao nhiêu?

Tuy rằng xếp hạng ở cửa Quan Sơn môn cũng không thể nói rõ thực lực, nhưng cũng có giá trị tham khảo rất lớn.

- Hạng tám mươi chín thì phải! Ta cũng không đếm kỹ lắm!

- Xếp hạng không tệ! Có thứ hạng như vậy cũng không cần lo lắng hắn không thể vào vòng đấu sau. Như vậy là tốt nhất, ta sẽ khiến hắn hối hận!

Người trẻ tuổi áo trắng nói xong, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười.

Đúng lúc này, Lâm Minh ở trong đám người đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn hắncái.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Minh mỉm cười rồi quay đầu đi.

Người áo trắng chợt ngưng trọng trong lòng: “Không hổ là thiên tài linh hồn lực, cảm giác mẫn tuệ sâu sắc đến khiến ta giật mình. Ngay cả người khác chú ý quan sát hắn đều có thể phát hiện. Tốt lắm! Ta càng ngày càng có hứng thú!”.

Ở một năm trước, Lâm Minh chưa từng nghĩ tới, sinh nhật mình mười sáu tuổi lại sẽ vượt qua ở trong Thất Huyền cốc. Ở thời điểm đó, Thất Huyền cốc với hắn mà nói chính là tồn tại như nước trời, thật sự quá xa xôi, đừng nói Thất Huyền cốc, dù là Thất Huyền võ phủ của Thiên Vận quốc cũng làm hắn khó có thể với tới.

Ở cùng ngày sinh nhật Lâm Minh mười sáu tuổi, hội võ tổng tông chính thức bắt đầu.

Trường thi đấu thiết lập trên ngọn núi chính Thiên Huyền sơn, cũng là trụ sở tổng tông của Thất Huyền cốc.

Ngọn núi chính Thiên Huyền sơn cao sáu ngàn trượng, sơn thể vô cùng khổng lồ. Trên núi nham thạch lởm chởm, tản ra một uy áp vô hình, võ giả thực lực yếu kém chỉ vừa lên liền cảm nhận áp lực trầm trọng, thực lực mười thành không phát huy ra được năm thành.

Ánh sáng mặt trời mới lên, quảng trường trước đại điện trên ngọn núi chính Thiên Huyền sơn đã tụ tập hơn một ngàn người, trong đó có đệ tử của Thất Huyền cốc, cũng có nhân vật cao tầng của đại thế gia cùng tông môn phụ thuộc Thất Huyền cốc, Thất Huyền cốc mời bọn họ đến quảng trường đại điện quan sát hội võ, cũng là có ý biểu hiện thực lực.

Quảng trường đại điện phạm vi mười dặm, thể đất bằng phẳng, là cao thủ võ đạo mạnh mẽ mở ra. Lúc này quảng trường đã bị ngăn ra thành mười khu vực, mỗi khu vực do trận pháp ngăn cách, những trận pháp này bao phủ cả khu vực có thể ngăn cách chân nguyên, tránh phát sinh nguy hiểm lây lan.

Trước đó tuấn kiệt trẻ tuổi thông qua cửa Quan Sơn môn tổng cộng hai trăm lẻ chín người, sẽ chia ra làm mười tổ, mỗi tổ hai mươi đến hai mươi mốt người, sau vòng đấu cuối cùng tiểu tổ còn mười người, mười tiểu tổ cộng hết lại sau vòng đấu tổng cộng còn một trăm người.

Đây là hạng trước một trăm của hội võ tổng tông, có thể giành được thành tích xếp hạng trước một trăm đã đủ để kiêu ngạo rồi.

Tuấn kiệt trẻ tuổi bị loại bỏ còn có cơ hội, có thể thông qua phương thức xông vào Vạn Sát trận tranh thủ xếp hạng kế tiếp. Tóm lại chỉ cần vượt qua cửa Quan Sơn môn, đều sẽ nhận được một thứ hạng xác thực.

Lâm Minh đã biết được vị trí tiểu tổ của hắn là tổ thứ sáu. Cách chia tổ này không phải rút thăm có được, mà là do sắp xếp của Thất Huyền cốc.

Thiên Vận quốc cùng Hoắc La quốc thuộc loại thi đấu cùng khu, mỗi lần hội võ tổng tông, họ đều bị phân cùng một chỗ, cộng thêm ba quốc gia cùng gia tộc tu võ lân cận, tổng cộng có năm phương thế lực.

Hội võ lần này, năm phương thế lực thông qua cửa Quan Sơn môn tổng cộng có chín người, Thiên Vận quốc ba người, Hoắc La quốc ba người, hai đại gia tộc tu võ nhị phẩm cộng hết lại có ba người.

Sáu tổ tổng cộng hai mươi mốt người, trừ chín người này, còn thừa mười hai người, thì sẽ do tổng tông Thất Huyền cốc bố trí.

Tổng tông sẽ căn cứ theo thứ hạng vượt qua cửa Quan Sơn môn để bố trí phân tổ, cố gắng làm sao cho thực lực của võ giả mỗi một tiểu tổ chênh lệch không lớn lắm.

Lâm Minh đang đánh giá sân đấu. Đúng lúc này, hắn nghe trên đỉnh đầu truyền xuống một tràng tiếng chim kêu lanh lảnh, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một con Thần Phong điêu thật lớn dang rộng cánh bay lượn ở trên vùng trời Thiên Huyền sơn, Thần Phong điêu từ trên cao nhìn xuống, tràn ngập khí thế bễ nghễ thế gian.

Con thần Phong điều này lớn hơn gấp bốn năm lần so với Thần Phong điêu bình thường. Hơn nữa cánh là màu vàng, cánh màu vàng thực dễ dàng khiến người ta nghĩ đến Kim Sí đại bằng, có lẽ con chim to này cũng có huyết thống thánh thú gì đó chăng!

- Là người của Khổng Tước sơn, thực kiêu ngạo, đến sơn môn chúng ta rồi cũng không chịu hạ xuống, còn xoay quanh ở trên trời!

- Không có biện pháp, Khổng Tước sơn trăm năm nay càng ngày càng lợi hại, vững vàng áp chúng ta một đầu, kiêu ngạo là chuyện bình thường...

Vài đệ tử Thất Huyền cốc đều là tổ sáu ở bên cạnh Lâm Minh thấp giọng bàn tán.

- Khổng Tước sơn? Đó là địa phương nào?

Đối với địa danh này, Lâm Minh rất xa lạ.

Cầm Tử Nha nói:

- Khổng Tước sơn cách Thất Huyền cốc chừng tám mươi vạn dặm, cũng là một tông môn tam phẩm, thực lực mạnh hơn một ít so với Thất Huyền cốc, nhất là mấy trăm năm nay, Khổng Tước sơn xuất hiện vài thiên tài tuyệt thế, đã trở thành đỉnh cấp cao nhất trong tông môn tam phẩm. Mỗi lần hội võ tổng tông, Khổng Tước sơn đều sẽ có người đến quan sát, tìm hiểu thực lực của thế hệ trẻ tuổi Thất Huyền cốc. Đương nhiên, trong tông bọn họ cử hành hội võ, Thất Huyền cốc chúng ta cũng sẽ phái người đi dự.

- Thì ra là vậy... Thiên Diễn đại lục tổng cộng có bao nhiêu tông môn tam phẩm? Tông môn đẳng cấp cao nhất là mấy phẩm?

Lâm Minh không khỏi sinh ra nghi vấn như vậy, theo hắn càng ngày càng thường xuyên tiếp xúc với thế giới bên ngoài, càng ngày càng nhiều thế lực siêu cấp khiến trong lòng hắn kinh sợ.

Cầm Tử Nha cười khổ nói:

- Điều này ta cũng không rõ ràng lắm, tông môn có lui tới với Thất Huyền cốc hơn phân nửa là tam phẩm, tông môn đẳng cấp cao hơn, chúng ta vốn không có tiếp xúc...

Cầm Tử Nha vừa dứt lời, trên bầu trời lại vang lên một tiếng chim hót, so với tiếng chim kêu trước đó càng thêm cao vút, quả thực chấn nhiếp lòng người.

Bởi vì một tiếng chim hót này, con Kim Sí Thần Phong điêu vốn đang kiêu ngạo vờn quanh trên không trung dường như bị dọa cho hoảng sợ, vốn khí thế ngạo nghễ bễ nghễ nhìn xuống chân núi, lập tức không còn sót lại chút gì, Kim Sí Thần Phong điêu hốt hoảng hạ xuống.

Gần cả ngàn ánh mắt ở dưới chân núi đồng loạt nhìn lên phía chân trời, trong lúc nhất thời, mọi người đều trợn tròn mắt.

- Chu Tước!!!

- Trời ạ! Một con Chu Tước! Ta không nhìn lầm chứ!?

Vừa rồi Kim Sí Thần Phong điêu chỉ là có được huyết mạch thánh thú, nhưng Chu Tước thì lại chân chính là thánh thú. Ở Thiên Diễn đại lục không có Chân Phượng, Chu Tước chính là vua của bách điểu, Kim Sí Thần Phong điêu vừa thấy Chu Tước không tránh khỏi liền cảm thấy sợ hãi phát ra từ chỗ sâu trong huyết mạch, chỉ phải hốt hoảng né tránh, sao dám vờn quanh cùng một bầu trời với Chu Tước?

- Cả đời này ta còn chưa từng nhìn thấy thánh thú! Loại vật này cho dù trưởng lão nội môn cũng không dám nói đã từng nhìn thấy!

- Không hổ là tổng tông Thất Huyền cốc mà! Nếu ở địa phương nho nhỏ chỗ ta, cả đời đều không có khả năng nhìn thấy thánh thú bậc này...

Một thiếu niên chừng mười sáu tuổi đến từ gia tộc tu võ, nắm chặt nắm tay, thần sắc đầy vẻ kích động, có thể nhìn thấy thánh thú trong truyền thuyết, hắn cảm thấy sống trên đời này không uổng.

Hắn không chú ý tới vài đệ tử tổng tông Thất Huyền cốc bên cạnh hắn, nghe lời nói của hắn đều lộ ra một mặt mờ mịt. Một đệ tử Thất Huyền cốc lẩm bẩm:

- Trong tông có Chu Tước hay sao? Ta ở Thất Huyền cốc đã hai mươi năm, cũng chưa từng nghe nói qua...

Chu Tước bay đến bên trên ngọn núi chính Thiên Huyền sơn, ngay cả Cầm Tử Nha luôn bình tĩnh cũng mất đi trấn định:

- Bọn họ... Hình như là người của Thần Hoàng đảo! Đây là... Tông môn tứ phẩm đấy!

Tông môn các đẳng cấp có hệ thống của mình, tông môn tứ phẩm bình thường sẽ không lui tới với tông môn tam phẩm, Cầm Tử Nha mới vừa nói Thất Huyền cốc không chạm tới tông môn tứ phẩm, trong nháy mắt lại thật sự có tông môn tứ phẩm đến đây.

Nghe lời nói của Cầm Tử Nha, Lâm Minh không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, lộ vẻ mặt cổ quái.

- Thần Hoàng đảo?

Câu hỏi chính là Tần Hạnh Hiên. Nhìn thấy Chu Tước lượn quanh trên không trung, trong mắt Tần Hạnh Hiên lộ ra vài phần hướng tới... Nếu mình cũng có một con Chu Tước như vậy thì tốt biết bao!

Cầm Tử Nha nói:

- Thần Hoàng đảo ở trong tông môn tứ phẩm cũng là thực lực đỉnh cấp cao nhất, không nghĩ tới bọn họ lại đến xem hội võ tổng tông của Thất Huyền cốc. Đây có lẽ là lần đầu tiên từ mấy trăm năm nay...

Cầm Tử Nha nói còn chưa hết lời, Linh chu của Thất Huyền cốc đã bay lên nghênh đón.

Lâm Minh quay mắt nhìn theo, người đứng ở đằng trước Linh chu là ba đại cốc chủ Thất Huyền cốc, quy cách nghênh đón như vậy rõ ràng là đỉnh cấp.

- Khách mạnh chủ yếu! Hơn nữa kém không chỉ một cấp bậc, không có biện pháp...

Cầm Tử Nha lắc đầu nói. Thế lực cấp bậc hơn kém một cấp đều chênh lệch rất lớn, tỷ như Thiên Vận quốc là thế lực cấp hai, Thất Huyền cốc là thế lực cấp ba, Thất Huyền cốc đến đây một người ngay cả Âu Dương Địch Hoa đều không phải trưởng lão, các đại thần, hoàng đế của Thiên Vận quốc cũng phải lễ kính, e sợ chọc giận người ta. Có thể thấy được rõ ràng chênh lệch giữa hai bên.

Cốc chủ Sử Tông Thiên của Thất Huyền cốc cũng là mấy ngày hôm trước vừa mới nhận được tin tức, biết hôm nay Thần Hoàng đảo sẽ phái người đến quan sát hội võ tổng tông của họ. Sử Tông Thiên không sao nói rõ được, không biết một tông môn tứ phẩm như họ vì cái gì đột nhiên đến xem náo nhiệt nơi này.

- Tại hạ Sử Tông Thiên cốc chủ Thất Huyền cốc, cung nghênh võ đạo đồng tu Thần Hoàng đảo!

Sử Tông Thiên đứng ở đầu thuyền Linh chu, từ rất xa ôm quyền vừa thể hiện cung kính, vừa cũng không khiêm tốn quá phận.

- Sử cốc chủ, ngưỡng mộ đã lâu!

Nói chuyện chính là một nữ nhân che mặt áo xanh, tu vi Tiên Thiên Chí Cực, ở bên cạnh nàng còn có hai cô gái áo tím mặc theo kiểu nha hoàn, tu vi Hậu Thiên đỉnh phong.

Thần Hoàng đảo với chim phượng là thánh thú, công pháp kế thừa cũng là tìm hiểu từ chim phượng mà ra, chỉnh thể nghiêng về âm nhu, càng thích hợp cho nữ tính tu luyện, cho nên đệ tử trong tông hết chín phần đều là nữ tính.

Lâm Minh liếc mắt nhìn nữ nhân che mặt kia, tuy rằng đối phương che mặt, nhưng Lâm Minh cũng có thể nhận ra, nàng cũng không phải Mục Thiên Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.