Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 330: Động thủ



Thấy một màn như vậy, trong lòng thanh niên áo vàng lập tức giận dữ!

Lam Y bởi vì phát sinh bi kịch diệt môn, mấy ngày nay đều tươi cười rất ít, mặc dù hắn lấy lòng mọi cách, chiếu cố cẩn thận, cô gái áo trắng cũng rất ít có phản ứng, ở trước hai ngày, nàng đều nói rất ít, một bộ dáng thương tâm đến cực điểm.

Nhưng hiện tại, nàng lại đang cười, lại còn cười với một thiếu niên xấp xỉ tuổi nàng.

Điều này làm cho thanh niên áo vàng không thể chịu được?

Hắn làm nhiều như vậy, dọc theo đường đi chịu khổ vất vả, quan tâm cẩn thận, nhưng xú tiểu tử này chỉ hoa ngôn xảo ngữ vài câu, khiến cho cô gái áo trắng cười vui vẻ như vậy!

Thanh niên áo vàng tức bể phổi.

Hắn tự nhiên sẽ không cho rằng đây là Lam Y chủ động tìm Lâm Minh, chỉ cho rằng Lâm Minh hoa ngôn xảo ngữ với Lam Y.

- Con bà nó! Ta ở chiến trường giết địch, kẻ nhát gan này không ra tay thì thôi, lại ở phía sau thông đồng nữ nhân lão tử!

Thanh niên áo vàng giận dữ trong lòng, hắn cảm giác bị người ta khinh như thằng ngốc, hung thú bị hắn giết cứu chính là tiểu tử thành thị kia, nhưng người ta chẳng những không ra tay, còn ở phía sau câu dẫn nữ nhân của hắn, khoảnh khắc này, tâm tư giết Lâm Minh đều có, thái độ Lam Y đối với Lâm Minh cùng hắn chênh lệch giống như một cây gai đâm ở trong lòng, không chơi Lâm Minh tàn phế, khẩu khí này hắn nuốt không trôi.

- Tiểu tử, ngươi chờ!

Thanh niên áo vàng xoay người bay nhanh về trong quân doanh...

Ở trong quân doanh, Lam Y còn đang nói chuyện với Lâm Minh. Lam Y vốn biết được tin tức về Lâm Minh không nhiều. Đơn giản nói bóng nói gió vài câu, nàng vẫn như trước không thể biết rõ thiếu niên trước mắt rốt cuộc có phải Thất Huyền cốc Lâm Minh hay không.

Nhưng loại sự tình này không nên hỏi trực tiếp, nếu không sẽ cho Lâm Minh nghi ngờ chính mình mang theo mục đích nào đó cố ý đến lôi kéo làm quen. Một khi như thế, rất dễ dàng bị người ta khinh thị.

Lam Y rất rõ ràng thân phận chính mình chênh lệch với Lâm Minh, đừng nói Lãm Nguyệt tông đã diệt môn. Cho dù Lãm Nguyệt tông hoàn hảo không tổn hao gì, nàng cũng kém Lâm Minh quá xa.

Căn cứ theo tin đồn miêu tả, Lâm Minh tương lai không có gì bất ngờ xảy ra tất thành Toàn Đan, mà Lam Y ngay cả Tiên Thiên Chí Cực cũng không thể đạt tới, dưới tình hình chung tương lai nàng chỉ là một cái Tiên Thiên trung kỳ, nếu may một chút là Tiên Thiên hậu kỳ.

Nếu Lãm Nguyệt tông không bị diệt môn, Lam Y thật ra cảm thấy như vậy cũng không sao.

Nhưng mấy ngày trước, nàng tận mắt thấy Lãm Nguyệt Tông bị huyết tẩy, nhìn thấy đồng môn từng cái chết đi. Nghe nguyện vọng sư phụ trước khi chết, loại cừu hận này, khắc cốt ghi tâm!

Vào thời điểm đó, nàng vô cùng hận chính mình. Hận nàng nhỏ bé, ở trước mặt cao thủ Toàn Đan. Nàng quả thực giống như con kiến không đủ sức.

Loại cảm giác vô lực này, khiến nàng sinh ra khát vọng mãnh liệt đối với lực lượng, nàng khát vọng xông phá Toàn Đan, khát vọng một ngày kia có thể liên hợp phần đông cao thủ Nam Thiên Vực vây sát Nam Hải Ma Vực, tận diệt ma đầu, tru diệt Tà Linh, báo thù cho Lãm Nguyệt tông, sư phụ cùng phần đông đồng môn chết đi!

Nhưng mà hiện tại, trên thân Lam Y mang theo tài nguyên cùng hy vọng trước khi chết sư phụ giao của nàng trốn ra khỏi Lãm Nguyệt tông, nàng lại mê man, nàng không dám dễ dàng tiếp xúc cùng với tông môn khác, sợ bọn họ mơ ước tài nguyên quý trọng chính mình mang theo trên thân.

Nhưng mà không tiếp xúc cùng tông môn, thực lực của nàng rất khó tiến bộ, càng đừng nói đột phá Toàn Đan.

Thời điểm này, Lam Y nghĩ tới một cái tông môn có thể đi... Thần Hoàng đảo.

Trong tông môn Thần Hoàng đảo chín thành là nữ tính, phẩm hạnh danh tiếng đệ tử ở đây tương đối không tồi, hơn nữa cao thủ trong đó nhiều như mây, có công pháp đỉnh cấp kế thừa, lại có tài nguyên phong phú, nếu có thể gia nhập Thần Hoàng đảo, tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng, Lam Y ở Lãm Nguyệt tông tam phẩm tông môn còn có thể xem như nhất đẳng thiên tài, đi tông môn Thần Hoàng đảo tứ phẩm đỉnh cấp thì lại rất bình thường, thậm chí có thể còn không thể nào vào được. Cho dù may mắn đi vào, cũng nhiều lắm là một cái đệ tử ngoại môn, không có khả năng tiếp xúc đến công pháp hạch tâm, lãng phí cả đời.

Dưới tình huống như vậy, Lam Y lại mê man.

Cho đến lúc này, nàng gặp một cái Lâm Minh hư hư thực thực.

Lam Y biết, Lâm Minh được Thần Hoàng đảo coi trọng, thậm chí có thể có một chút quan hệ với Thần Hoàng đảo thánh nữ Mục Thiên Vũ.

Mục Thiên Vũ là nhân vật gì?

Người chèo chống tương lai của Thần Hoàng đảo, thiên tài yêu nghiệt hai mươi hai tuổi bước vào Tiên Thiên, cao thủ siêu cấp trong vòng mấy năm có thể đột phá Toàn Đan.

Cái gọi là những thiên tài mười chín tông môn, đặt ở trước mặt Mục Thiên Vũ quả thực là một chuyện cười.

Nếu Mục Thiên Vũ vì nàng nói mấy câu, cho dù chỉ là tùy ý nhắc tới, nàng đều có thể từ đệ tử ngoại môn lên đệ tử nội môn, đãi ngộ khác biệt hẳn, Lam Y không cầu đan dược Thần Hoàng đảo, Chân Nguyên thạch cùng các loại tài nguyên, chỉ cầu công pháp kế thừa Thần Hoàng đảo.

Nếu muốn bằng vào những công pháp thấp kém của Lãm Nguyệt tông đột phá Toàn Đan, cơ bản không thể!

Đương nhiên, Lam Y cũng không phải muốn Lâm Minh hỗ trợ không công, nàng với Lâm Minh chỉ là bình thủy tương phùng, người ta dựa vào cái gì giúp đỡ chính mình?

Ý tưởng của Lam Y là, trước nhận thức cùng Lâm Minh, tạo quan hệ tốt, sau đó ở thời điểm thích hợp xuất ra một ít tài nguyên Lãm Nguyệt tông là điều kiện trao đổi, để Lâm Minh có thể giúp đỡ chính mình một chút.

- Lam cô nương, nếu ngươi không có việc gì, ta đi tiền tuyến trước.

Lâm Minh cũng không muốn chậm trễ thời gian cùng Lam Y, hung thú nhiều lắm, áp lực quân đội rất lớn, mỗi một giây đồng hồ đều có người chết.

- Lâm thiếu hiệp có thể chờ một chút không? Tiền tuyến có sư huynh ta, có thể duy trì thêm một chút.

Lam Y thốt ra một câu, mà thời điểm này, thanh niên áo vàng mới vừa bay trở về, vừa lúc nghe được những lời này của Lam Y, Tiền tuyến có sư huynh ta, có thể duy trì thêm một chút.

Ý tử ẩn ở trong chính là, cứ để sư huynh ta ở phía trước, chúng ta tiếp tục tán gẫu.

Thao!

Thanh niên áo vàng thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu đương trường, cả đời hắn chưa từng giận dữ qua như vậy, hắn cảm giác hôm nay chính mình từ đầu đến đuôi như một thằng ngu, ta chống thú triều, ngươi tán nữ nhân ta?

Ngươi một cái tiểu tử bình dân Ngưng Mạch kỳ, lại đánh chủ ý Lam Y, ngươi cũng không nhìn lại xem chính mình đức hạnh gì, ngươi cũng xứng?

Cho dù thiên phú ngươi không tồi thì sao? Lão tử hiện tại có thể diệt ngươi!

Xịch!

Tiếng không khí rít chói tai vang lên, thanh niên áo vàng nổi giận đùng đùng, bình tĩnh đứng ở trước mặt Lâm Minh, khóe miệng bởi vì phẫn nộ mà không ngừng co rúm.

- Tiểu tử, ngươi có khí phách!

Lâm Minh nghiêng đầu, khẽ nhíu mày, hắn không hiểu được thanh niên áo vàng này như thế nào giống như chó điên đột nhiên xông lên sủa với mình như vậy.

- Sư huynh, ngươi nói cái gì thế!

Cô gái áo trắng hoảng sợ, vội vàng ngăn ở trước mặt Lâm Minh, nàng không nghĩ tới thanh niên áo vàng vừa lên tiếng, bộ dáng đằng đằng sát khí, gần như muốn đánh nhau cùng Lâm Minh.

- Sư muội! Ngươi... Ngươi che chở hắn?

Thanh niên áo vàng nắm chặt trường kiếm trong tay, môi cắn trắng bệch.

- Tốt! Thật sự tốt!

Thanh niên áo vàng thần tình sát khí nhìn chăm chú vào Lâm Minh, dùng chân nguyên truyền âm nói:

- Ngươi chính là họ Lâm? Họ Lâm, nói cho ngươi, sư muội ta không phải bình dân như ngươi có thể xứng, cách xa nàng một chút!

Mắt thấy tình thế đột nhiên biến thành như vậy, Lam Y khẩn trương trong lòng, nàng vội dùng chân nguyên truyền âm nói:

- Sư huynh, ngươi rốt cuộc đang làm gì, ngươi có biết hắn có thể là ai không?

- Người nào? Ta quản hắn là ai!

Lúc này thanh niên áo vàng đã phẫn nộ đến gần như mất sạch lý trí, lời nói của Lam Y, hắn làm sao cẩn thận suy nghĩ, động tới nữ nhân lão tử, cho dù là thiên hoàng lão tử, khẩu khí này cũng không thể nhịn được.

Hơn nữa chỉ là một phàm nhân thành thị, có thể là nhân vật khó lường gì?

- Ta chỉ cảnh cáo ngươi một lần, lập tức rời khỏi nàng, nếu không, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá!

Thanh niên áo vàng lại lần nữa dùng chân nguyên truyền âm uy hiếp Lâm Minh.

- Bệnh thần kinh.

Lâm Minh lười lãng phí thời gian cùng thanh niên áo vàng giống như chó điên, cũng lười giải thích hiểu lầm, nói chính xác là khinh thường giải thích, với thực lực cùng thân phận của hắn, không cần lãng phí miệng lưỡi với thanh niên áo vàng này.

Hiện tại thú triều càng ngày càng hung mãnh, mấy cao thủ bọn họ đồng thời lui về quân doanh, quân đội rất nhanh sẽ không duy trì được, ngay tại vừa rồi, thú triều xé mở phòng ngự quân trận tạo ra một chỗ hổng.

Ân?

Lâm Minh nhướng mày, rút ra Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, một người một thương, thẳng hướng nhập thú triều.

- Lại muốn trốn?

Thanh niên áo vàng cười lạnh một tiếng, rút kiếm vọt lên, hiện tại hắn căn bản không nghe lời nói của Lam Y.

Quân trận bị xé rách, thú triều như thủy triều đi vào ào ào, quân sĩ chết thảm trọng, thời điểm này Lâm Minh nào có tâm tư để ý tới thanh niên áo vàng.

Hắn bùng nổ chân nguyên toàn thân, trong nháy mắt sát nhập trong chỗ hổng, một thương đâm ra, thương mang lợi hại lóng lánh tinh tú, thương khí quét ngang phạm vi mấy chục trượng, mấy chục đầu hung thú bị Lâm Minh xuyên thủng, đương trường bị mất mạng.

Chỉ trong nháy mắt, hung thú chỗ hổng bị dọn dẹp sạch sẽ! Quân sĩ phụ cận thậm chí còn không kịp phản ứng.

Sau khi giải quyết Bích Lạc uy hiếp, Lâm Minh tự nhiên không cần phải... Che giấu thực lực nữa.

Oai một thương này chỉ là tùy ý triển lộ thực lực, lại khiến đồng tử Lam Y co rụt lại, thương này tuyệt đối vượt qua thực lực cực hạn võ giả Ngưng Mạch kỳ, thậm chí so với thanh niên áo vàng, cũng không kém hơn.

Lam Y chưa tới kịp suy nghĩ, đột nhiên sắc mặt đại biến, nàng mắt thấy thanh niên áo vàng đâm một kiếm ra, mười mấy đạo kiếm khí lợi hại, từng đạo nổi lên gợn sóng mắt thường có thể thấy được đâm thẳng phía sau lưng Lâm Minh.

- Tiểu tử, ngươi cũng dám không nhìn ta? Tiếp ta một kiếm!

Một kiếm này thanh niên áo vàng giận dữ mà phát, không hề lưu thủ, kiếm khí chỉ thẳng vào kinh huyệt yếu hại quanh thân Lâm Minh, nếu bị đâm trúng vài đạo, đều đủ để chặt đứt kinh mạch Lâm Minh, khiến hắn trọng thương thậm chí tàn phế.

- Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ!

Sắc mặt Lâm Minh trầm xuống, lúc này thú triều trước mặt, hắn căn bản không muốn nội đấu, nhưng thanh niên áo vàng cứ lằng nhằng khiến hắn mất đi tính nhẫn nại.

- Ầm!

Trường thương quét ngang, Thanh Thương chân nguyên gào thét mà ra, chỉ nghe thanh âm phốc phốc phốc phốc, mười mấy đạo kiếm khí thanh niên áo vàng toàn lực phát ra, bị Lâm Minh một thương xé nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.