Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 406: Điều lệnh



Lúc Lâm Minh còn sống, Âu Dương Bác Duyên không dám đối phó Tần Hạnh Hiên, bây giờ Lâm Minh đã chết, hắn đã không còn cố kị gì, sợ là bây giờ Thần Hoàng đảo chẳng thèm quan tâm tới Lâm Minh nữa.

Tuy nhiên nghĩ đến một người, Âu Dương Bác Duyên lại khẽ nhíu mày:

- Cái tên Cầm Tử Nha kia, dùng quan hệ với Lâm Minh chiếm được một viên Nhập Thiên đan, gặp vận cứt chó đột phá Tiên Thiên, cũng trở thành trưởng lão! Đám Cầm tông này, luôn chú trọng cái gì mà hư tình giả ý, tri ân báo đáp đủ các loại chuyện nhàm chán linh tinh, ta đối phó Tần Hạnh Hiên, hơn phân nửa hắn sẽ nhúng tay vào.

Hy vọng lớn nhất của Âu Dương Bác Duyên lén hạ độc thủ, bắt Tần Hạnh Hiên tới Hợp Hoan tông, dùng nàng để tu luyện Hợp Hoan thần công, hút khô nguyên âm, tiền dâm hậu sát, cũng chỉ có vậy mới hết giận, tuy nhiên dù sao Tần Hạnh Hiên cũng là đệ tử chính thức Thất Huyền cốc, còn có tên Cầm Tử Nha chặn cửa, nên muốn không nói không rằng làm được sự tình này, xác suất cũng không lớn.

- Hừ, có tên đáng ghét này ở đó, cứ để cho ngươi sống thêm hai ngay, bây giờ ta động thủ thì quá lộ liễu, qua một thời gian nữa, tìm một cơ hội cử Tần Hạnh Hiên tới chiến trường cửu tử nhất sinh, mượn đao giết người, kế này không tồi, hắc hắc, nói không chừng rơi vào trong tay mấy tên tu ma của Nam Hải Ma Vực, lúc đó càng thú vị nha!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Âu Dương Bác Duyên hiện lên nụ cười dữ tợn...

...

- Chết!

Lâm Minh chân đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, Tử Huyễn thương trong tay hung hăng đâm xuống, trực tiếp phá tan một con rối nham thạch.

Nhưng mà cùng lúc đó, bốn năm con rối nham thạch lại vây tới.

- Kiên trì không được!

Lâm Minh cắn răng, dứt khoát mở ra Tà Thần lực!

Toàn bộ khí thế bột phát ra. Trong nháy mắt thực lực Lâm Minh tăng vọt.

- Lôi Hỏa Sát!

Ầm!

Một tiếng nổ cuồng mãnh, mười mấy con rối xung quanh bị nổ tan, tiếp theo Lâm Minh thôi động sóng xung kích nhảy ra, như tên bắn vọt ra khỏi đoàn con rối, quay trở lại trong sơn động.

- Nguy hiểm thật!

Lâm Minh thở phào một hơi, hệ số tử vong trong thí luyện chiến tướng rất cao. Ở trong đàn con rối nham thạch, một khi không cẩn thận bị trọng thương, lại rơi bị chúng vây lại. Như vậy tử vong là chuyện trong nháy mắt.

Lâm Minh lưu lại hai con bài chưa lật là Tà Thần lực và Lôi Hỏa Sát, một khi không kiên trì được liền kích nổ Lôi Hỏa Sát, như thế mới có thể nhiều lần thoát khỏi hiểm cảnh.

- Tôi Tủy hoàn thành bốn thành, chân nguyên cũng chạm tới cực hạn Ngưng Mạch, chỉ cần ta hơi khai thông một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Hậu Thiên kỳ!

Bây giờ chân nguyên trong kinh mạch Lâm Minh đã tích tụ tới cực hạn, đan điền cũng tích tụ chân nguyên, chỉ cần đem hai cái thông nhau, chính là Hậu Thiên kỳ chân chính, tuy nhiên Lâm Minh lại muốn chân nguyên trong kinh mạch mình tự tràn ra, tự chủ đột phá đan điền, như vậy cơ sở mới càng thêm củng cố.

Ngồi xuống điều tức một lúc, Lâm Minh lấy Lạc Tinh chi hỏa phong ấn ra.

Giải trừ phong ấn, Lạc Tinh chi hỏa hóa thành một con báo nhỏ, giãy giụa kịch liệt.

- Là ngươi đi!

Lâm Minh trực tiếp ấn Lạc Tinh chi hỏa vào ngực mình.

Hỏa Tinh địa giai trung phẩm, ẩn chứa năng lượng vô cùng cuồng bạo, phần lớn năng lượng tràn vào kinh mạch, bắt đầu xung đột kịch liệt với chân nguyên của Lâm Minh!

Dưới năng lượng kích động, đan điền và kinh mạch cũng kịch liệt chấn động, năng lượng Lạc Tinh chi hỏa không ngừng bị chân nguyên đồng hóa, một lúc sau, Lâm Minh dường như đều nghe được thanh âm vỡ nát, kinh mạch và đan điền dần dần trở nên thông suốt!

- Hả? Hậu Thiên kỳ!

Lâm Minh cười khổ một tiếng. Không nghĩ tới trong lúc mấu chốt này lại đột phá Hậu Thiên kỳ, tuy nhiên như vậy cũng tốt, có đan điền hỗ trợ, hấp thu Lạc Tinh chi hỏa càng thêm thông thuận, nếu không với thực lực Lâm Minh hiện tại, hấp thu Hỏa Tinh địa giai trung phẩm cũng không dễ dàng.

...

Ba tháng sau, đông cung tráng lệ Thiên Vận quốc chào đón một vị chủ nhân mới.

- Ha ha ha ha ha ha! Không thể tưởng được, không thể tưởng được, tình thế xoay chuyển, người cười cuối cùng vẫn là ta a!

Thập hoàng tử Dương Chấn vuốt đông cung vương tọa, ngón tay vì quá hưng phấn mà có chút run lên.

- Nên là của ta, thì vẫn là của ta, tam ca, một năm nay ta chịu quá nhiều sợ hãi rồi, ta sẽ trả lại tất cả cho ngươi! Ta sẽ để cho ngươi biết tư vị tính mạng cả nhà nằm trong tay người khác, bất cứ lúc nào cũng đều bị rơi đầu.

Dương Chấn nói tới đây, trên mặt hiện lên khoái cảm trả thù.

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh vang lên sau lưng hắn:

- Dương Chấn, chớ quên là ai phù trợ ngươi lên làm thái tử Thiên Vận quốc.

Dương Chấn cả người chấn động, bộ dạng vốn kiêu ngạo bệ vệ lập tức biến mất:

- Phủ chủ yên tâm, tiểu vương sẽ không quên, về sau tiểu vương với Âu Dương đại nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó.

- Ừ! Nhớ kỹ là tốt rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, có thể bảo trì giang sơn trăm năm của ngươi!

Người nói chuyện phía sau lưng Dương Chân chính là một nam nhân mặc áo choàng, người này chính là tân phủ chủ Thất Huyền võ phủ của Thiên Vận quốc, sau khi Cầm Tử Nha đột phá Tiên Thiên liền trở lại tông môn đảm nhiệm trưởng lão, vị trí phủ chủ Thất Huyền võ phủ Thiên Vận quốc tự nhiên bỏ trống, Âu Dương Bác Duyên lại từ đó chọn ra một người mới.

Nam nhân áo choàng này chính là đồ đệ Âu Dương Bác Duyên mới thu, tu vi nửa bước Tiên Thiên, một võ giả nửa bước Tiên Thiên cũng đủ để quét ngang Thiên Vận quốc, cao thủ đủ các loại của Thiên Vận quốc như Mộc Dịch, căn bản không phải là đối thủ của nam nhân áo choàng.

- Phủ chủ, lần này thanh toán Tần gia, còn muốn phủ chủ mạnh mẽ hỗ trợ.

Vua nào triều thần nấy, tân hoàng thượng vị, thường thường chuyện đầu tiên là trọng thần triều cũ, thứ nhất là để lập uy, thứ hai là thu lại quyền lực và tài phú, thứ ba là củng cố địa vị thống trị của mình, ngăn chặn mưu phản.

Từ xưa, quyền thân đều không có kết cục tốt, huống chi Tần Tiêu công cao hơn chủ, dân chúng Thiên Vận quốc, thậm chí có người chỉ biết Tần Tiêu mà không biết hoàng đế.

Dưới tình huống như vậy, Tần Tiêu cũng vì do Lâm Minh, ủng hộ thái tử, chuyện như thế, Dương Chấn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn.

- Thanh toán Tần gia ta tự nhiên sẽ hỗ trợ.

Nam nhân áo choàng lạnh lùng nói, thanh toán Tần gia cũng là việc thuận tiện phải làm để đối phó Tần Hạnh Hiên, Tần Tiêu ở Thiên Vận quốc là quân thần, trong mắt hắn ngay cả con tốt cũng không bằng, nếu hắn muốn lấy tính mạng Tần Tiêu, phủ nguyên soái sẽ không có người nào có thể cản được.

Thấy nam nhân áo choàng cam đoan, Dương Chấn rất muốn cười to vài tiếng:

- Lâm Minh à Lâm Minh, không nghĩ tới kết quả ngược lại là ngươi giúp ta, không có ngươi, Âu Dương Bác Duyên cũng không có khả năng ủng hộ tiểu nhân vật như ta, càng không thể giúp ta dọn sạch chướng ngại Tần Tiêu, đáng thương Tần Tiêu ngươi anh minh một đời, trong nhà lại có một hồng nhan gây họa như Tần Hạnh Hiên.

- Còn có Lâm gia Thanh Tang thành, không nóng vội, chờ ta lên ngôi hoàng đế sẽ chậm rãi thu thập các ngươi...

...

- Muốn ta đi chiến trường ngoại hải?

Tần Hạnh Hiên nhìn thấy Thất Huyền lệnh phát tới tay, trong lúc nhất thời có chút thất thần.

Mấy tháng qua, trạng thái của Tần Hạnh Hiên rất không tốt, sau khi biết tin tức Lâm Minh tử vong, lúc đầu nàng cảm thấy không thể tin, nàng vẫn cho rằng chuyện này không phải là thật.

Nàng một mình rời khỏi Thất Huyền võ phủ, dưới sự an bài của Cầm Tử Nha, gặp mặt cha mẹ Lâm Minh, nhưng vẫn không nói tin tức này cho hai người biết.

Cầm Tử Nha cũng không, hai người bọn họ cho tới lúc này vẫn không biết con mình đã ngã xuống ở trong Thần Hoàng bí cảnh.

Tần Hạnh Hiên và mẹ Lâm Minh ở cùng nhau vài ngày, mẹ Lâm Minh rất quan tâm nàng, thậm chí vài lần nói bóng nói gió nhắc tới chuyện thành thân, nếu là thường ngày, Tần Hạnh Hiên có lẽ sẽ có cảm giác vui vẻ, nhưng mà bây giờ chỉ khiến cho nàng cảm thấy khó chịu.

Hai tháng trước, nàng bị phái tới chiến trường Nam Hải, nàng cũng không chống lại, đi ra chiến trường cũng tốt, tâm tình cũng hòa hoãn được một chút.

Tiếp theo, nàng liền thu được lệnh điều tới ngoại hải.

- Chiến trường ngoại hải...

Tần Hạnh Hiên cười cười tự giễu, gần một năm này, liên minh Thần Hoàng đảo và Nam Hải Ma Vực chiến đấu đứt quãng, cũng không luôn chém giết tới sống chết, nếu không hai đại tông môn cũng bị tiêu hao không chịu nổi.

Tuy nhiên, chiến trường ngoại hải xung quanh ba khoáng mạch chân nguyên lớn lại thảm thiết từ đầu tới cuối, thậm chí còn có hai cao thủ Toàn Đan đã ngã xuống.

Ba hòn đảo lớn này, mỗi nơi đều là tử địa!

- Có người muốn ta chết?

Tần Hạnh Hiên ánh mắt sắc bén nhìn về phía tên võ giả đưa Thất Huyền lệnh tới, không có chút che giấu nói. Tần Hạnh Hiên mấy tháng trước từ chỗ Cầm Tử Nha biết được Lâm Minh và Âu Dương Bác Duyên có mối thâm thù, Cầm Tử Nha dặn mình cẩn thận, hai tháng qua, bình an vô sự, bây giờ quả nhiên có người gây bất lợi với mình.

Người đưa Thất Huyền lệnh tới là tên đệ tử nội môn Hợp Hoan tông, tu vi Hậu Thiên trung kỳ, tên là Âu Hùng, hắn nhíu nhíu mày:

- Tần Hạnh Hiên, ngươi nói vậy là có ý gì? Lần này đệ tử phái đi chiến trường ngoại hải có hai mươi người, ngươi chỉ một trong số đó, đây là chiến lược tông môn, hy vọng ngươi lấy đại cục làm trọng!

Đại cục làm trọng?

Tần Hạnh Hiên trào phúng:

- Phát ra Thất Huyền lệnh là vị trưởng lão nào?

Bị Tần Hạnh Hiên hỏi lại, Âu Hùng rất không thích:

- Tần Hạnh Hiên, ngươi nghi ngờ Thất Huyền lệnh là giả?

Tần Hạnh Hiên lạnh lùng nói:

- Ta không nghi ngờ, tất cả trưởng lão đều có quyền lực phát ra Thất Huyền lệnh, nhưng không phải mệnh lệnh mỗi một trưởng lão, ta đều phải chấp hành.

Âu Hùng sắc mặt trầm xuống:

- Người phát ra mệnh lệnh chỉ huy lần chiến tranh là Lưu trưởng lão, không biết hắn có đủ tư cách ra lệnh cho ngươi hay không?

Tần Hạnh Hiên trong lòng trầm xuống, Lưu trưởng lão sao... Bên trong Thất Huyền cốc quan hệ rối rắm phức tạp, nhân mạch Âu Dương Bác Duyên rộng khắp, muốn lấy một cái lệnh điều người không phải rất dễ dàng sao?

Nhìn thấy sắc mặt Tần Hạnh Hiên, Âu Hùng mỉm cười, đột nhiên dùng chân nguyên truyền âm nói:

- Tần Hạnh Hiên, ta lười nhiều lời với ngươi (ý nói không cần vòng vo), đúng vậy, ngươi có chỗ dựa, tuy nhiên Cầm Tử Nha chỉ mới vừa thăng cấp trưởng lão, ngươi trông cậy vào hắn thì làm được gì?

- Đúng rồi, quên nói cho ngươi một sự kiện, qua tháng sau, chính là đại điển tân hoàng Thiên Vận quốc đăng cơ, dường như tân hoàng gọi là cái gì Dương Chấn, có tân phủ chủ Thất Huyền võ phủ phù trợ hắn, ta nghe nói hắn đã đem Tần gia ngươi khống chế rồi, gia gia của ngươi đã bị giam lỏng.

- Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, như vậy nhiều nhất chỉ tước binh quyền Tần gia, gia gia ngươi còn có thể chết già, nếu không một cái tội mưu phản đổ xuống, đến lúc đó... Hắc hắc, ngươi có biết hậu quả thế nào không?

Tần Hạnh Hiên nghe xong như bị sét đánh, thân thể run rẩy, gương mặt xinh đẹp vì quá phẫn nộ tái nhợt không còn chút máu.

- Các ngươi... Đê tiện!

- Đê tiện? Ngươi còn khờ dại như vậy sao?

Âu Hùng cao thấp đánh giá Tần Hạnh Hiên một cái, khinh thường nói:

- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho là còn có người làm chỗ dựa cho ngươi? Nếu ngươi không muốn đi tới ngoại hải chịu chết, ta chỉ cho ngươi một con đường sáng, ăn mặc cho xinh đẹp một chút, đi tới chỗ Âu Dương đại nhân cầu tình, hảo hảo hầu hạ Âu Dương đại nhân, nói không chừng Âu Dương đại nhân vui vẻ, sẽ thả Tần gia các ngươi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.