Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 413: Sát na vĩnh hằng!



Bầu trời Huyết Sát đảo, Lâm Minh đứng ở trên lưng Hỏa Lân, một cái tay cầm lấy ngọc giản linh hồn, một cái tay khác rút Tử Huyễn thương ra. Hắn cứ đứng thẳng trên lưng Chu Tước như vậy, tóc dài bay tán loạn, sát khí cả người tùy ý.

Mà Hỏa Lân phía dưới Lâm Minh, tựa hồ cũng cảm nhận được sát khí của Lâm Minh, ngửa mặt lên trời hí dài, nơi qua dọc đường, tất cả hồng vụ bị ngọn lửa đốt thành tro tàn!

Căn cứ theo biểu hiện của ngọc giản linh hồn, đã cách Tần Hạnh Hiên rất gần, chẳng qua là ngọc giản linh hồn chỉ có thể chỉ ra một cái định vị mơ hồ, phạm vi phương viên hơn mười dặm, còn cần Lâm Minh chính mình đi tìm.

Lâm Minh luôn luôn phát ra cảm giác, cẩn thận dò xét tình huống chung quanh.

- Ừm? Thi thể Huyết Ma?

Tại bên trong sơn cốc phía dưới, rõ ràng có mười mấy bãi máu đen, đây là thứ sau khi Huyết Ma chết biến thành, hơn nữa nhìn tình huống thi thể, là vừa bị người giết chết không lâu.

Nơi này phát sinh qua chiến đấu!

Lâm Minh để cho Hỏa Lân chậm lại, hắn đứng ở trên lưng Hỏa Lân, đóng cửa giác quan thứ sáu, tiến vào Không Linh võ ý, chỉ để lại cảm giác, từng vòng tứ tán ra giống như gợn sóng.

Huyết vụ nặng nề, toàn bộ bị cảm giác đâm thấu!

Hiện tại trong đầu Lâm Minh cơ hồ là hiện ra một cái thế giới màu đỏ, hắn cảm nhận được Huyết Ma tiềm phục tại bên trong huyết vụ, cũng cảm nhận được xương khô bên trong bùn đất màu đỏ yên lặng.

- Ừm? Đây là... Chiến đấu? Có người đang chiến đấu!

Lâm Minh đột nhiên mở hai mắt ra, lôi đình chớp động bên trong con ngươi, hắn cảm giác được ở bên trong hồng vụ phía xa, một đám võ giả đang liều chết chém giết cùng Huyết Ma.

- Hỏa Lân, đi!

Hỏa Lân gào to một tiếng, giương cánh bay đi, hồng vụ chung quanh bị cuồng phong xoắn thành nước xoáy khổng lồ.

- Một người, hai người, ba người... Tổng cộng năm người!

Thế giới trong cảm giác của Lâm Minh càng ngày càng rõ ràng, tổng cộng năm người đang chiến đấu cùng mười mấy Huyết Ma, mà trạng thái của năm người này trừ một người mạnh nhất trong đó, những người còn lại, cũng rất không xong!

- Không đúng, không phải là năm người, là sáu người, còn có một người nữa mạng đã ở sớm tối! Dao động chân nguyên quá yếu, thế cho nên ta cơ hồ không có cảm giác được!

Nhận thấy được tồn tại của người thứ sáu, trong lòng Lâm Minh dâng lên một cỗ cảm giác bi thống không hiểu, tâm giống như là đang sống bị đâm một đao vậy!

- Hạnh Hiên... Là ngươi sao?

Lâm Minh cắn đôi môi, lấy tốc độ của Hỏa Lân, bay qua một khoảng cách này chẳng qua là mấy thời gian hô hấp. Nhưng mà chút thời gian như vậy, đối với Lâm Minh mà nói phảng phất giống như một trăm năm vậy, khá dài!

Đúng lúc này, ở bên trong sáu đoàn sinh mệnh chi hỏa, có một đoàn đột nhiên cứ dập tắt như vậy, còn dư lại năm người!

Một chớp mắt thời gian ngắn ngủi, đã chết một người!

Hô hấp của Lâm Minh cũng dừng lại, hắn cúi đầu vừa nhìn, ngọc giản linh hồn còn, không phải là Tần Hạnh Hiên!

Hạnh Hiên... Còn sống!

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong lòng Lâm Minh, chỉ nghe thanh âm “ca ca ca” vang lên.

Ngọc giản linh hồn rung động lần nữa, giống như ngọc thạch bị đập vỡ, ở phía trên ngọc giản, rõ ràng xuất hiện một đạo vết rạn nhỏ bé mảnh như sợi tóc.

Một sát na kia, Lâm Minh chỉ cảm giác tâm mình tựa hồ bị người ta lấy hết, hai mắt hắn tóe máu, nhìn chằm chằm vào ngọc giản linh hồn, vết rạn thật nhỏ kia, cuối cùng không có lan tràn ra!

Trên mặt Cầm Tử Nha hiện lên sự đau buồn.

- Vỡ tan... Vẫn là vỡ tan, mặc dù không có nứt ra, nhưng là...

Cuối cùng là chậm một bước a! Ngọc giản vừa vỡ, chứng minh tính mạng Tần Hạnh Hiên đã bị tổn thương thật lớn, vô cùng có khả năng chỉ sống được mười ngày!

Lâm Minh một câu nói cũng không nói, hắn trầm mặc, không khí chung quanh bởi vì sự trầm mặc của Lâm Minh mà bị đè nén giống như máu đặc dính.

Loại áp lực vô hình này, khiến cho tâm thần Cầm Tử Nha đứng ở một bên cũng bị kinh hãi, một câu còn chưa dứt lại nói không được nữa.

- Tần sư muội!

Một tiếng khẽ kêu, Cầm Diêu bắn ra một chuỗi âm phù, nổ vang ở sau lưng Tần Hạnh Hiên, trực tiếp mở ra Huyết Ma bám vào phía sau Tần Hạnh Hiên!

Song, trong nháy mắt Huyết Ma kia bị đổ xuống, cũng đã mút vào một luồng máu huyết cuối cùng trong cơ thể Tần Hạnh Hiên, Phần Huyết đan mà nàng ăn, kỳ thật máu huyết trong cơ thể Tần Hạnh Hiên có thể sử dụng để đốt cháy đã không nhiều lắm!

Lúc này Tần Hạnh Hiên, toàn thân không có một tia huyết sắc, áo tổn hại, đôi môi run rẩy, nàng tựu giống như người chết bị đông cứng tới mức hấp hối khi bị ném vào trong hầm băng.

Một kiếm đâm chết một con Huyết Ma trước người, song Tần Hạnh Hiên ngay cả khí lực rút kiếm cũng không có.

- Cầm sư tỷ... Ngươi đi mau...

Trong mắt Tần Hạnh Hiên tràn đầy nước mắt, nàng không muốn liên lụy Cầm Diêu nữa.

Nửa năm trước lúc Tần Hạnh Hiên ở Thất Huyền cốc tựu biết Cầm Diêu, quan hệ hai người rất tốt, Cầm Diêu lớn hơn nàng bốn tuổi, bởi vì thiên phú bình thường, lại muốn đánh sâu vào Tiên Thiên, bí quá hóa liều cho nên mới tới Huyết Sát đảo.

Một tháng này ở Huyết Sát đảo, Cầm Diêu luôn luôn chiếu cố Tần Hạnh Hiên như tỷ tỷ, hoạn nạn thấy chân tình, nếu như không phải là Cầm Diêu, Tần Hạnh Hiên đã sớm chết.

Ở Huyết Sát đảo hơn một tháng, Tần Hạnh Hiên rất mê man, không biết mỗi ngày vĩnh viễn chiến đấu là vì cái gì, Lâm Minh đã chết, già trẻ cả nhà Tần gia bị khống chế, dưới uy hiếp của quái vật lớn Thất Huyền võ phủ này, Mộc Dịch tiên sinh cùng gia gia nàng căn bản cũng không làm ra bất kỳ cử động phản kháng nào, chỉ đợi một đại thần đưa lên một quyển tấu chương vu hãm, bịa đặt thêm một chút chứng cớ nữa, có thể đem cả nhà Tần gia tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội!

Nàng không muốn khuất phục, nàng kiên trì, nàng phản kháng, nàng không cam lòng bị vận mệnh bó buộc, song nàng nghĩ mãi mà không rõ, cho dù luôn luôn kiên trì tiếp tục, thì có thể thế nào?

Âu Dương Bác Duyên, nàng căn bản không phản kháng được!

Nàng không cam lòng chết đi như vậy, nhưng là hết thảy nàng làm được chỉ là để tăng thêm niềm vui thú khi xem cuộc vui của Âu Dương Bác Duyên mà thôi!

Mê man, bất lực, tuyệt vọng, vô tận Huyết Ma trước mắt, phảng phất giống như hóa thành một cái cự thú thượng cổ, cắn nuốt linh hồn của nàng.

- Tần sư muội, bên này!

Cầm Diêu liên tiếp bắn ra mười mấy âm phù, đánh văng năm sáu con Huyết Ma ngăn trở Tần Hạnh Hiên ra, song Tần Hạnh Hiên hao hết chân nguyên, máu huyết hoàn toàn không có, căn bản là vô lực triển khai thân pháp để chạy trốn.

Chính là trong nháy mắt trì hoãn này, ngay cả Cầm Diêu cũng bị Huyết Ma bao vây, hai người các nàng, hoàn toàn ngăn cách cùng đám người Âu Hùng.

Âu Hùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, khóe miệng hiện lên một tia cười ác độc.

- Cầm tông, Kiếm tông, sinh ra loại ngu ngốc này, biết rõ người khác phải chết, lại đi theo chôn cùng, cũng tốt, hai người các nàng ở đây, cũng đủ để những Huyết Ma kia ăn một bữa.

Về phần hai sư đệ Hợp Hoan tông của Âu Hùng, thấy Tần Hạnh Hiên cùng Cầm Diêu bị Huyết Ma vây quanh, lại tràn đầy vẻ tiếc hận, bọn họ cũng không phải tiếc hận Tần Hạnh Hiên cùng Cầm Diêu chết đi, mà là tiếc hận hai người mỹ nhân ngon miệng này, cứ như vậy bị Huyết Ma đạp hư, nếu có thể hưởng dụng trước thì thật là tốt.

Ba người chém giết ra bên ngoài, mà đệ tử Trận tông kia, mới vừa rồi đã bị Huyết Ma hút thành người khô. Đệ tử Trận tông này lực chiến đấu yếu nhất, lúc phá vòng vây bị Huyết Ma vây quanh, kêu cứu thảm thiết, nhưng là lúc này, Âu Hùng cùng hai sư đệ hắn tự nhiên sẽ không làm điều thừa đi cứu đồng bạn, điều này cũng làm cho đệ tử Trận tông kia đã định trước sẽ rơi vào kết cục thê thảm.

- Ừm? Đây là cái gì?

Âu Hùng một kiếm chém nát một con Huyết Ma, đột nhiên phát hiện ra một đoàn ngọn lửa ở phía xa đang bay tới bên này bằng tốc độ kinh người!

- Chu... Chu Tước? Là người của Thần Hoàng đảo.

Âu Hùng sửng sốt một chút, trong lòng chợt mừng như điên.

Được cứu rồi! Cho dù là Âu Hùng, cũng không có mười phần nắm chặt sẽ lao ra khoi lớp lớp vòng vây, dù sao còn có hai đầu Huyết Ma cao cấp thực lực không kém gì hắn.

- Bên này! Bên này!

Âu Hùng liều mạng cuồng hô, chỉ sợ đối phương nghe không được, hắn thề lần này sau khi sống trở về, không bao giờ tới Huyết Sát nữa, hắn muốn ôm bảy tám tiểu thiếp của mình tới chăn lớn cùng ngủ, để cho Tiên Thiên đi gặp quỷ đi.

Âu Hùng vừa huy kiếm vừa dành ra cơ hội dùng sức vẫy tay, Chu Tước kia quả nhiên bay tới nơi này, hơn nữa... Không có chậm lại.

Mắt thấy Chu Tước trong con mắt lấy một cái tốc độ khủng khiếp phóng đại, Âu Hùng ngây ngốc một chút.

Ầm!

Ngọn lửa nổ tung!

Lâm Minh quét ngang một thương, hơn hai mươi con Huyết Ma, hóa thành bụi bay! Ngay cả tiếp theo Huyết Ma cao cấp thực lực tương đương võ giả Hậu Thiên kỳ cũng đều chết ngay lập tức!

Âu Hùng và ba người bị sóng lửa thổi bay ra ngoài, rơi thất điên bát đảo. Hắn nằm trên mặt đất giống như chó chết, mở to mắt, không thể tin nhìn hết thảy trước mắt, một thương! Chẳng qua là một thương, bao gồm hai con Huyết Ma cao cấp ở bên trong hơn hai mươi Huyết Ma, toàn bộ chết ngay lập tức!

Đây... Đây rốt cuộc là người nào?

Sóng xung kích nổ tung khủng bố càn quét ra, Cầm Diêu sợ hết hồn, song chung quanh nàng vây đầy Huyết Ma, căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Nàng khe khẽ ngây ngốc một chút, chính là dại ra trong nháy mắt, có hai con Huyết Ma đã đánh về phía Tần Hạnh Hiên, còn có một con thì đánh về phía Cầm Diêu.

Cầm Diêu cắn răng, âm phù trong tay phát ra, chẳng qua là chân nguyên của nàng tiêu hao quá nhiều, chuỗi âm phù liên tiếp này tuôn ra, cuối cùng không cách nào đồng thời đánh văng ba con Huyết Ma ra!

- Tần sư muội, cẩn thận!

Cầm Diêu hô lớn.

Ánh mắt Lâm Minh như điện, liếc mắt liền thấy được tình cảnh ở ngoài hai mươi trượng xa, một sát na kia, phảng phất giống như đọng lại thành vĩnh hằng!

Khoảng cách hai mươi trượng, cũng chỉ có trong thời gian nháy mắt!

Trong ánh mắt Lâm Minh bắn tán loạn ra quang mang hung tàn, Tôi Tủy chân nguyên bột phát, Tà Thần lực mở ra!

- Chết!

Ầm!

Nham thạch dưới chân Lâm Minh đột nhiên vỡ ra, nham thạch bị đạp vỡ bay tứ tung đi ra ngoài cao vài chục trượng, thân thể Lâm Minh giống như tia chớp bắn tán loạn ra, Tử Huyễn thương trong tay nổi lên lôi quang!

Ngang!

Xương cốt cả người Lâm Minh phát ra tiếng tích tích ba ba nổ vang, một tiếng rồng ngâm cao vút từ trong cơ thể hắn phát ra, xuyên thẳng tận trời cao!

- Tà Thần Lôi Linh!

Tử Giao Thần Lôi, khắc chế tà ma huyết sát nhất!

Mà Diệt Huyết Tà Lôi vừa vặn ngược lại, có thể hấp thu lực tà ma huyết sát!

Vô luận là loại nào, cũng là khắc tinh của Huyết Ma!

Ở trong cơ thể Lâm Minh, hạt giống Tà Thần phát ra tiếng gào thét hưng phấn, thân ảnh Lâm Minh toàn bộ bị hư ảnh Thương Long vây quanh, Tà Thần dung nhập vào bên trong Tử Huyễn thương, lôi đình lực bột phát.

Lôi điện tử hồng song sắc kinh khủng, giống như quang lưới khổng lồ bao phủ xuống.

Ầm!

Tất cả Huyết Ma vây quanh ở bên cạnh Tần Hạnh Hiên cùng Cầm Diêu, trong nháy mắt bị chết ngay lập tức!

Võ giả bình thường giết chết Huyết Ma, sẽ tan chảy thành một bãi máu đen, mà Lâm Minh thì lại chết ngay lập tức, lại làm cho tất cả Huyết Ma hóa thành bụi bay, không lưu một chút vết tích nào!

Cầm Diêu hoàn toàn ngây dại, nàng trơ mắt nhìn một đám Huyết Ma bên cạnh làm cho nàng không cách nào ngăn cản trong nháy mắt mai một biến thành bụi bay, chỉ cảm thấy phảng phất giống như đang nằm mơ, đây... Đây rốt cuộc là tại sao?

Song Tần Hạnh Hiên lại ngây người tại nguyên chỗ, nhìn Lâm Minh suốt, khuôn mặt hiện lên mê võng.

Từ từ, ánh mắt vốn là đã ảm đạm của nàng tựa hồ có thần thái, mừng rỡ, nhu tình, hạnh phúc, ngọt ngào, không hối hận...

Nàng cố gắng cong cong khóe miệng, muốn cười một chút, song cuối cùng lại không thể bật cười, nàng cứ ngã xuống n, tựa như Hồ Điệp gãy cánh trong gió lạnh cuối mùa thu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.