Tia lửa Lạc Tinh chi hỏa tràn ngập tính ăn mòn, chui vào bụng Âu Dương Quang, xuyên ngang qua đan điền đi ra từ lưng hắn!
Âu Dương Quang một tay chụp cán thương Tử Huyễn thương, nhìn lỗ thủng cháy đen trên bụng mình, môi run run, tràn ngập không thể tin.
Hắn vung vẩy tay trước người như muốn bắt lấy gì đó, nhưng mắt của hắn nhanh chóng tan rã, mất đi thần thái.
Hai gối chạm đất, Âu Dương Quang phun ra một ngụm máu, mềm nhũn té xuống.
Đến tận đây, bảy tông chủ trưởng lão Hợp Hoan tông, hoặc là chết, hoặc là trọng thương, hoặc là chạy trốn, bây giờ không còn một ai!
Toàn bộ chủ đảo trống rỗng, Âu Dương Minh cũng rút về đảo nhỏ, còn ở chủ đảo chỉ có đoàn người Lâm Minh.
Dùng sức bản thân liên tục đánh bảy đại trưởng lão Hợp Hoan tông, cuối cùng đánh không còn một ai, lực chấn nhiếp hung hãn như thế khiến võ giả xung quanh ngừng thở, không dám ho một tiếng.
Lâm Minh kéo Tử Huyễn thương đi đến trước mặt Âu Dương Bác Duyên, lúc này Âu Dương Bác Duyên cũng chỉ còn một hơi, hắn nhìn Lâm Minh, ánh mắt mất đi thần thái.
Tử Huyễn thương lóe sáng, phập một tiếng nhỏ, chỗ bụng Âu Dương Bác Duyên xuất hiện một lỗ thủng, tuôn theo một chùm mưa máu.
Các võ giả tông môn nhỏ xung quanh đều run mí mắt, trong lòng chột dạ, vừa rồi còn là yến hội long trọng náo nhiệt, Âu Dương Bác Duyên bởi vì đột phá cảnh giới mà tràn đầy đắc ý, bây giờ lại bị người ta giết như mần gà thịt chó!
Trái ngược quá lớn, làm mọi người kinh sợ.
Lâm Minh thu hồi thi thể Âu Dương Bác Duyên, hắn phải nghiệm chứng một chuyện, tinh huyết của võ giả Tiên Thiên có thể mở ra Ma Phương hay không?
- Lâm Minh! Ngươi không sao chứ!
Tần Hạnh Hiên lên trước, đỡ lấy người Lâm Minh, vẻ mặt lo lắng. Bộ dáng của Lâm Minh thật đáng sợ, cả người đầy vết thương, hơn nữa chân nguyên cạn kiệt nghiêm trọng.
- Ta không sao.
Lâm Minh mỉm cười làm Tần Hạnh Hiên yên tâm hơn, lại nói:
- Chúng ta, về nhà...
...
- Sư bá... Âu Dương Bác Duyên đã chết.
Ở hậu sơn Thất Huyền cốc, Sử Tông Thiên chắp tay đứng ngoài một chỗ động phủ, đầy vẻ cung kính.
Là cốc chủ Thất Huyền cốc, người có thể để Sử Tông Thiên cung kính chỉ có một, đó là Thất Huyền cốc thái thượng trưởng lão Khương Huyễn.
Hiện giờ Khương Huyễn đã hơn năm trăm tuổi, ngừng mãi ở Toàn Đan sơ kỳ, đã không còn bao nhiêu ngày, gần đây hắn luôn bế quan tiềm tu.
Khương Huyễn làm như vậy cũng không phải vì đột phá Toàn Đan sơ kỳ, hắn biết rõ sinh mệnh của mình khô cạn, đột phá là loại chuyện xa vời với hắn. Khương Huyễn chỉ là dùng phương thức bế quan tiềm tu này để làm chậm tiêu hao sinh lực, hy vọng có thể kéo dài hơi tàn đến ngày Khương Bạc Vân đột phá Tiên Thiên Chí Cực.
Có một cường giả siêu cấp, mới có thể cam đoan địa vị củng cố của Thất Huyền cốc.
Cho nên những năm gần đây, bất kể xảy ra chuyện gì, Khương Huyễn đều rất ít rời động phủ của mình, cho nên trong các tông môn nhỏ có lời đồn, Khương Huyễn đang bế tử quan.
- Ta biết rồi...
Khương Huyễn chậm rãi nói, giọng có cảm giác như gần đất xa trời.
Thực tế, từ lúc Lâm Minh xông vào Thất Huyền cốc, Khương Huyễn đã nhận được tin, hắn biết rõ toàn bộ quá trình.
Sử Tông Thiên do dự một chút, nói:
- Ta có nên đi can thiệp với Lâm Minh một chút không?
Dù nói Kiếm tông và Hợp Hoan tông không ít mâu thuẫn, thậm chí rất nhiều chỗ là đối lập, nhưng dù sao cũng là một môn phái, Lâm Minh liên tiếp giết người ở Hợp Hoan tông, Kiếm tông bọn họ còn không còn mặt mũi. Truyền ra ngoài, mọi người sẽ nói Thất Huyền cốc bị một đứa nhỏ chưa tới hai mươi tuổi giết vào sơn môn, lại không dám kêu một tiếng.
Khương Huyễn nói:
- Ngươi đi cũng vô dụng, nếu Lâm Minh thật đánh vào Thất Huyền cốc, tự nhiên là có chỗ dựa của hắn. Đúng như ngươi nói, Lâm Minh quả thật có lý do báo thù, Âu Dương Bác Duyên không muốn ngồi chờ chết, nghĩ rằng có thể ỷ vào chỗ dựa Hợp Hoan tông, trả giá một ít là sẽ giết được Lâm Minh. Nhưng không ngờ, hắn coi nhẹ thực lực của Lâm Minh một cách nghiêm trọng. Kỳ thật không chỉ riêng hắn, bao gồm cả ta cũng hoàn toàn không ngờ thực lực của Lâm Minh đã mạnh đến mức này!
Sử Tông Thiên yên lặng lắng nghe, không nói gì, hắn có vài phần hiểu tính cách của Lâm Minh, dù mình có đi cũng chỉ là mất mặt mà thôi, còn không bằng khỏi đi. Huống chi Lâm Minh còn ngồi một con Chu Tước, dù nói Chu Tước đại biểu Thần Hoàng đảo, sẽ không tùy tiện công kích Thất Huyền cốc, nhưng dù sao cũng là một loại uy hiếp.
Nghĩ tới nghĩ lui, Sử Tông Thiên thở dài, cũng không tính lo chuyện này nữa, cứ để Lâm Minh và Hợp Hoan tông tự giải quyết đi.
Trên ngọn núi chính Hợp Hoan tông, theo một tiếng phượng hót cao vút, Chu Tước phóng lên cao, không ai ngăn cản Lâm Minh. Theo các võ giả xung quanh thấy, lần này Lâm Minh công khai đánh vào Hợp Hoan tông, liên tục giết mấy trưởng lão, nhưng sáu tông Thất Huyền cốc khác lại không có ai ra, mặc cho Lâm Minh nghênh ngang bước đi.
Yến hội tự nhiên không mở được nữa, những võ giả tông môn nhỏ nháo nhào lấy cớ ra về, bảy đại trưởng lão bị một mình Lâm Minh đánh cho tơi bời, bây giờ người thân phận cao nhất nơi này biến thành Âu Dương Minh.
Võ giả xung quanh liên tiếp cáo từ Âu Dương Minh, Âu Dương Minh đành cười khổ, có mơ cũng không ngờ, yến hội Hợp Hoan tông lần này lại có kết quả thế này.
Đối với Lâm Minh, Âu Dương Minh cũng lười nghĩ, hắn nhất định không phải người cùng thế giới với Lâm Minh, như vậy hắn cũng sẽ không lấy Lâm Minh làm mục tiêu theo đuổi cái gì, coi như Lâm Minh không tồn tại.
Tiếng gió rít lên, Lâm Minh, Tần Hạnh Hiên cùng Cầm Tử Nha đứng trên Chu Tước, đã rời phạm vi Thất Huyền cốc.
Lâm Minh hỏi:
- Cầm phủ chủ, ngày sau có tính toán gì không?
Cầm Tử Nha suy nghĩ, nói:
- Ngày sau Cầm mỗ vẫn ở lại Thất Huyền cốc, Cầm tông cùng Hợp Hoan tông vốn có rất nhiều xung đột, tuy rằng lần này ta đắc tội Hợp Hoan tông, nhưng cũng không tới mức không thể sống yên.
- Cầm phủ chủ không định đổi môn phái khác, ví dụ như gia nhập Thần Hoàng đảo?
- Thần Hoàng đảo... Thôi đi, đời này ta chỉ tu cầm, cũng chỉ có thể ở Cầm tông, Thần Hoàng đảo không thích hợp với ta.
Lâm Minh gật đầu, Cầm Tử Nha nói không sai, hắn nửa đời tu cầm, không có khả năng chuyển tu công pháp khác.
- Như vậy, chỉ có thể tạm biệt Cầm phủ chủ, lần này ta bị nhốt trong Thần Hoàng bí cảnh, Hạnh Hiên toàn dựa vào Cầm phủ chủ chiếu cố, ân đức này, Lâm Minh ghi trong lòng.
Cầm Tử Nha cười ha hả.
- Nếu không phải ngươi, ngay cả đặt chân Tiên Thiên ta cũng không làm được, nói ân đức, ân đức của ngươi với ta còn lớn hơn. Lần này giúp Tần cô nương, kỳ thật ta cũng không có tác dụng gì, có thể dốc hết một phần sức nhỏ bé, coi như thông suốt ý niệm của ta.
Đối với những võ giả nội tâm chính trực như Cầm tông, Kiếm tông mà nói, thiếu ân tình của người luôn làm trong lòng thoải mái, chỉ có hoàn trả ân tình mới có thể thoải mái được. Cho nên bình thường những người này đều không muốn nợ ân tình của người khác.
Lâm Minh chắp tay với bóng người Cầm Tử Nha biến mất, nói:
- Cầm phủ chủ bảo trọng...
- Lâm Minh... Chúng ta đi nơi nào?
Tần Hạnh Hiên đứng cạnh Lâm Minh, đã chuẩn bị theo Lâm Minh tới chân trời góc biển.
- Về nhà trước, lại đi Thần Hoàng đảo, về sau ngươi tu luyện ở Thần Hoàng đảo.
- Ừ, ta nghe lời ngươi.
Tần Hạnh Hiên cắn môi nói, lúc này nàng có một loại cảm giác rất yên lòng, có Lâm Minh ở đây, tất cả đều không phải lo.
Giữa Thất Huyền cốc và Thiên Vận quốc cách nhau mười mấy vạn dặm, tin tức truyền đi rất chậm, mở Truyền Âm pháp trận một lần cần tiêu hao không ít Chân Nguyên thạch, đồng thời còn phải tiêu hao tuổi thọ sử dụng của pháp trận.
Dưới tình huống bình thường, tân nhiệm phủ chủ Thất Huyền võ phủ là đồ đệ của Âu Dương Bác Duyên, cũng chỉ một tháng mới báo cáo tin tức với Âu Dương Bác Duyên một lần. Bây giờ Âu Dương Bác Duyên vừa chết, quân cờ hắn lưu lại ở Thiên Vận quốc cũng không có ai quản nữa.
Thực tế ngoài Âu Dương Bác Duyên ra, cũng không có nhiều người biết Dương Chấn cùng nam nhân nón che là người của Âu Dương Bác Duyên, nhất là loại người này ở tầng khá thấp, các trưởng lão Hợp Hoan tông sẽ không chú ý.
Tin tức Lâm Minh một mình lật nhào Hợp Hoan tông tự nhiên không thể che giấu được, nhưng trước khi các đệ tử tông môn nhị phẩm mang theo tin tức trở về môn phái, Lâm Minh đã chạy về Thiên Vận quốc. Tốc độ Chu Tước cực hạn, cộng thêm ven đường hai lần sử dụng Truyền Tống trận, Lâm Minh về Thiên Vận quốc chỉ mất một ngày một đêm mà thôi.
Trong một ngày này, Tần Hạnh Hiên lo lắng đều rơi vào mắt Lâm Minh, tính mạng già trẻ cả nhà Tần gia đang nguy hiểm sớm chiều, Tần Hạnh Hiên đương nhiên gấp gáp.
Đây là buổi sáng bình thường ở Thiên Vận thành, mặt trời vừa lên, trong thành còn tỏa đầy sương mờ, nông dân sáng sớm vác cuốc ra bờ ruộng làm việc, thương nhân bán rong thì quẩy đòn gánh ra bán hàng của mình. Đúng lúc này, ở chân trời hiện lên một đoàn sáng đỏ, nhìn xa xa như ngọn lửa thiêu đốt trên không.
Đoàn lửa vốn rất nhỏ, nhưng mở rộng với tốc độ kinh người, mọi người liền nhanh chóng nhìn rõ đó không phải là ngọn lửa, mà là một con chim lửa!
Theo một tiếng phượng hót cao vút truyền đến từ chân trời, Chu Tước to lớn mở rộng cánh dài mười trượng, xẹt qua trời xanh!
Các cư dân Thiên Vận thành ngây ngốc.
- Phượng Hoàng!
- Trời ạ, là Phượng Hoàng!
- Đang nằm mơ hả?
Đối với các người phàm, Phượng Hoàng chính là tồn tại truyền thuyết điển tịch thần thoại, truyền thuyết chỉ có ở thời đại thiên hạ thái bình, hoàng đế có đại đức mới có Phượng Hoàng hiện thế, đây chính là cái gọi là trời giáng điềm lành.
- Phượng Hoàng, bay về phía hoàng cung đi!
Không biết ai nói câu này, mọi người tỉnh ngộ lại, nhất định là quân chủ mới đăng cơ có đại đức!
Nghĩ vậy, mọi người nháo nhào quỳ xuống, quỳ bái Phượng Hoàng trên bầu trời.
Lúc này, hoàng cung Thiên Vận quốc, Dương Chấn đang vào triều sớm, quân chủ đăng cơ trong vòng ba mươi ngày phải triệu kiến đại biểu dân chúng các tỉnh, xét duyệt tấu biểu vạn dân.
Dưới đại điện, cả trăm đại biểu dân chúng các tỉnh trong nước đang quỳ, còn Dương Chấn ngồi nghiêm trên đại điện. Ngay lúc này, một tiếng the thé truyền tới...
Một tên thái giám vội vàng chạy vào đại điện, vẻ mặt mừng rỡ hô: