Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 497: Gốc Phạm Thiên Long Căn thứ hai



Mười năm qua Huyễn Vô Cực sưu tập nhiều tài liệu như thế, cũng nghiên cứu sơ sài một chút về trận pháp thượng cổ, hơn nữa trong sổ tay Ma Đế ghi chép rõ ràng phương pháp phát động Truyền Tống trận, Huyễn Vô Cực không cho là mình làm sai.

Nhưng trên thực tế, trận pháp vẫn không phát động được, sổ tay Ma Đế hẳn là không sai!

Chẳng lẽ...

Kết hợp một chỗ kỳ quái trước đó, trong lòng Huyễn Vô Cơ bỗng dâng lên cảm giác mãnh liệt, dường như mình bị kẻ nào tính kế!

Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, liền nghe tiếng nổ ầm ầm, kết giới mà hắn thả ra ngăn cản mọi người cuối cùng bị Nam Duẫn Vương cùng Bạch Mi phương trượng xé nát!

“Hỏng rồi!”.

Huyễn Vô Cực kinh hãi.

- Đừng đánh, lão phu có chuyện muốn nói!

- Con mẹ ngươi xuống địa ngục mà nói!

Trong lòng Nam Duẫn Vương đã sớm bị lửa giận tràn đầy, vừa đi lên, hắn liền vận chuyển chân nguyên đến cực hạn, toàn thân sôi trào sát khí, một đao chém xuống, ánh đao xé nát hư không quét thẳng về phía Huyễn Vô Cực!

“Chết tiệt!”.

Huyễn Vô Cực khổ không nói được, đành phải ra tay chống cự, hắn còn phải bảo vệ ba người Huyễn Vũ Thiếp, không thể né tránh, hơn nữa ở trong hành lang chật hẹp này cũng không có đường nào mà tránh!

Huyễn Vô Cực rút ra trường mâu bảo khí thiên giai, một mâu đâm vào đao khí của Nam Duẫn Vương.

- Mau lui lại!

Huyễn Vũ Thiếp mặt hoa biến sắc kéo hai trưởng lão Mệnh Vẫn khác lùi ra đằng sau. Nam Duẫn Vương phối hợp Bạch Mi phương trượng, hai cường giả đỉnh cấp Mệnh Vẫn tầng ba dốc hết sức quyết đấu với Huyễn Vô Cực, dư sóng bùng nổ cực kỳ khủng bố!

- Nam Duẫn Vương, dừng tay! Lão phu cũng bị người tính kế!

Chuyện phức tạp, lại đang đánh nhau, dù Huyễn Vô Cực hắn lòng dạ kỹ càng, lúc này cũng không rảnh suy nghĩ, cũng không hiểu được rốt cuộc là ai mánh khóe thông thiên như thế, lại còn tính kế trên đầu hắn, thậm chí tính hết cả mọi người vào!

- Huyễn lão tặc, bây giờ dù ngươi nói rách trời cũng vô dụng! Lão phu còn tin ngươi nửa chữ, vậy sống uổng tám trăm năm qua!

Nam Duẫn Vương ra tay như bão táp, sóng máu ngập trời, căn bản không cho Huyễn Vô Cực có cơ hội nói chuyện!

Trước đó hắn thiếu chút bị Huyễn Vô Cực nhốt trong Ma Thần đế cung, bị đối phương cuốn theo bảo vật bỏ trốn, àm không xong có khi còn bị nhốt trong này tám mười năm.

Dưới tình huống như vậy, Nam Duẫn Vương làm sao còn có thể đi tin lời Huyễn Vô Cực nói.

Thực lực của Huyễn Vô Cực hơi yếu hơn Nam Duẫn Vương, nhưng hắn có bảo khí thiên giai, chiến lực chân chính lại cao hơn một bậc. Nhưng bên phía Nam Duẫn Vương, còn có một Bạch Mi phương trượng!

Bạch Mi thì kỳ quái vì sao Huyễn Vô Cực không truyền tống đi, nhưng đến lúc này, hắn cũng bất chấp nghĩ nhiều. Mặc kệ Huyễn Vô Cực xảy ra chuyện gì, trước tiên liên thủ phế hắn đã, lấy lại gốc Phạm Thiên Long Căn cùng sổ tay Ma Đế rồi nói tiếp!

Một Huyễn Vô Cực bị phế bỏ, vậy càng dễ nắm giữ hơn, đến lúc đó xem sổ tay Ma Đế, cái gì cũng biết, còn cần nói nhảm vơi hắn hay sao?

- Minh Phật Đại Thủ ấn!

Bạch Mi phương trượng đẩy ra một chưởng, ấn tay màu vàng to lớn ngợp trời đánh xuống.

- Khốn kiếp!

Trong lòng Huyễn Vô Cực cũng bị đánh ra lửa giận, vốn hắn đã bị người ta tính kế, còn chưa kịp nghĩ kỹ là ai làm, bây giờ lại bị Nam Duẫn Vương cùng Bạch Mi phương trượng đè xuống đánh một chầu, trong lòng nổi điên.

- Đừng cho là Huyễn Vô Cực ta sợ các ngươi... Phá cho ta!

Trong mắt Huyễn Vô Cực lóe lên một tia hung ác, một mâu đâm thẳng Đại Thủ ấn màu vàng!

Ầm!

Minh Phật Đại Thủ ấn màu vàng bị Huyễn Vô Cực một mâu đâm xuyên thấu, còn bản thân hắn cũng bay ngược ra sau. Lúc này, những người khác cũng đang đánh với ba trưởng lão Nam Hải Ma Vực còn lại.

Nhìn thấy liên quân trưởng lão hung hăng xông tới, trong lòng ba vị trưởng lão Nam Hải Ma Vực đau khổ, chân như chuột rút. Huyễn Vũ Thiếp vẫn luôn quyến rũ xinh đẹp giờ sắc mặt cũng trắng bệch, hai trưởng lão khác thì mặt già trực tiếp biến thành màu gan heo.

Lúc các trưởng lão hỗn chiến thành một đống, bên trong dược viên, chỉ còn lại một mình Lâm Minh.

Các tông môn nhỏ lấy Thần Hoàng đảo làm đại biểu đã sớm có ước định hợp tác với Đại Thiện tự, lần này tiếp tục hứa thưởng lớn, tự nhiên là phải đuổi theo. Bọn họ không hy vọng xa vời lấy được thân cây Phạm Thiên Long Căn, nhưng lấy được nửa đoạn rễ cây hay gì đấy cũng cảm thấy quá đủ.

Dù sao trải qua bao nhiêu gian khổ, chỉ còn lại có hai mươi các trưởng lão còn sống, lại trừ đi bốn người Nam Hải Ma Vực, tổng cộng mười bảy, mười tám người, có đến chín cái rễ cây, nếu có thể toàn diệt đám người Nam Hải Ma Vực, có tác dụng nhất định trong chiến đấu, vậy vẫn còn hy vọng được chia cho nửa đoạn rễ cây.

Cho nên chỉ thoáng một cái, dược viên Ma Đế đã trống rỗng.

Lâm Minh đương nhiên ở lại dược viên Ma Đế, Mục Phượng Tiên sẽ không thể mang theo Lâm Minh, không nói đến tốc độ Lâm Minh rất chậm, mấu chốt là chiến đấu sẽ rất thảm thiết, nói không chừng Lâm Minh bị cuốn vào là chết ngay.

Lâm Minh đè nén kích động trong lòng, nhắm mắt tĩnh thần, trong lòng thầm đếm thời gian.

Một hơi thở... Hai hơi... Ba hơi...

Truyền Tống trận cách dược viên Ma Đế khoảng mười dặm, cảm giác của đại năng Mệnh Vẫn bình thường cũng chỉ được mấy trăm trượng ở trong thế giới tàn phá này, Lâm Minh có đủ thời gian mở ra trận pháp thượng cổ của dược viên.

Huống chi, bọn họ đang trong đuổi giết kịch liệt, sẽ không thể chú ý tới chỗ này.

Sau mười hơi thở, Lâm Minh tính ra dược viên Ma Đế đã rời xa phạm vi cảm giác những lão quái Mệnh Vẫn kia, lúc này hắn có làm gì cũng đều an toàn!

Lâm Minh hít sâu một hơi, đột nhiên mở mắt!

Trận pháp thượng cổ dược viên Ma Đế có hai tầng nam bắc, Phạm Thiên Long Căn cũng có hai gốc, mỗi một tầng trận pháp đều có giam một gốc Phạm Thiên Long Căn!

Hai tầng trận pháp này duy trì lẫn nhau, Huyễn Vô Cực không biết nguyên lý trận pháp, chỉ có thể cùng phá hai trận, còn Lâm Minh lại có thể mở ra từng tầng một.

Trước đó Lâm Minh vì để cho Huyễn Vô Cực thuận tiện cướp được Phạm Thiên Long Căn, cố ý mở ra trận pháp phía nam nằm gần Huyễn Vô Cực, còn lưu lại trận pháp phía bắc không mở.

Vì thế, gốc Phạm Thiên Long Căn phía nam bị Huyễn Vô Cực cướp đi, còn phía bắc lại không hề nhúc nhích.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, lúc này rõ ràng là cơ hội tốt nhất.

Phải tận dụng thời cơ, mất đi sẽ không còn!

Lâm Minh nhấc bước, thân thể bắn vụt ra như lò xo nén mạnh, bay vụt tới trận phù đầu tiên, vỗ tay ra, nháy mắt biến đổi kết cấu trận phù, trận phù đầu tiên... Năng lượng thông suốt!

Trong mấy canh giờ này, trong đầu Lâm Minh đã suy diễn quá trình mở trận vô số lần, chính là vì tiết kiệm thời gian.

Chuyện này đối với Lâm Minh, thời gian chính là sinh mệnh! Hắn không xác định lúc nào những lão quái Mệnh Vẫn kia sẽ trở về.

Nếu Huyễn Vô Cực thông qua Truyền Tống trận chạy thoát thành công, như vậy những lão quái kia tự nhiên sẽ quay về rất nhanh, Lâm Minh sẽ không có bao nhiêu thời gian.

Nhưng mà... Truyền Tống trận kia đã sớm bị Lâm Minh động tay chân...

Lâm Minh rất mong chờ biểu tình của Huyễn Vô Cực lúc đó, nếu để hắn biết là mình động tay chân, sợ là muốn ăn sống mình.

Không chạy thoát, vậy bọn họ sẽ phải đại chiến một trận, như vậy liền cho Lâm Minh có thời gian.

Lâm Minh tự tin lần hãm hại này mình làm rất bí mật, dù là sau đại chiến, những lão quái kia cảm thấy không đúng, tỉnh ngộ ra quay trở về cũng không phải chuyện nhất thời, đủ cho Lâm Minh làm xong mọi chuyện.

Mở ra cổ dược viên này vốn không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng Lâm Minh càng nén nhỏ quá trình này tới cực hạn, bởi vì hắn cần thời gian thử một chuyện khác!

Trận pháp thượng cổ bao phủ dược viên giống như một bộ khóa mật mã phức tạp, chỉ có thay đổi chính xác mỗi một kết cấu trận phù mới có thể mở ra trận pháp thượng cổ này.

Lâm Minh ra tay như gió, thân thể chạy vùn vụt giữa ba mươi sáu trận phù thượng cổ.

Mười mấy hơi thở sau, tất cả trận phù đều bị Lâm Minh thay đổi kết cấu năng lượng, tiếp theo... Toàn bộ trận pháp phát ra ánh sáng trắng mờ ảo.

Nháy mắt đó, trái tim của Lâm Minh muốn ngừng đập!

Nhất định đừng xảy ra vấn đề!

Mười mấy hơi thở mở ra trận pháp, bàn tay Lâm Minh đã vã mồ hôi, ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Thiên Long Căn trong màn phòng hộ, ngừng thở.

Vù...

Trận pháp mở ra, hơi thở lạnh băng mênh mông khuếch tán, Lâm Minh cảm thấy cả người lạnh thấu xương, thậm chí hắn phải mạnh mẽ vận chuyển chân nguyên mới miễn cưỡng chống đỡ khí lạnh xâm nhập.

“Khí lạnh thật là lợi hại!”.

Lâm Minh hết sức tập trung, đợi trong nháy mắt trận pháp hoàn toàn mở ra, hắn nhảy ra một bước xa, đi tới trước Phạm Thiên Long Căn, chân nguyên bọc hai tay vươn về phía Phạm Thiên Long Căn.

Trong khoảnh khắc đó, tay của Lâm Minh run lên.

Lấy được rồi!

Thiên tài địa bảo làm vô số đại năng Mệnh Vẫn mơ mộng cầu mong, Phạm Thiên Long Căn!

Thực vật dạng rễ vặn vẹo như nhân sâm, toàn thân màu xám, nhìn không có gì là nổi bật, chỉ là rễ của nó quấn vào một chỗ như Cầu Long.

Đây chính là linh thực tồn tại mấy vạn năm, dù là ở Thần Vực, Phạm Thiên Long Căn cũng chỉ gieo trồng vạn năm là sẽ thu hoạch, sẽ không để nó sinh trưởng mấy vạn năm.

Rất ít có môn phái nào tiêu tốn mấy vạn năm đi gieo trồng một gốc linh dược, bởi vì rất nhiều môn phái tồn tại cũng không tới mấy vạn năm.

Một gốc Phạm Thiên Long Căn sinh trưởng lâu như thế, hoàn toàn là vô tình xảy ra. Tìm khắp Thiên Diễn đại lục, cũng không tìm được bao nhiêu thiên tài địa bảo có giá trị lớn hơn nó!

Ngay khi tiếp xúc Phạm Thiên Long Căn, Lâm Minh hết sức khẩn trương, dù trên tay bao bọc chân nguyên thật dày, hắn vẫn cảm giác lòng bàn tay lạnh thấu xương, như có dòng nước lạnh truyền vào kinh mạch, thậm chí thấm vào cốt tủy, loại cảm giác này rất thoải mái.

“Thật khó tin, chỉ cần cầm nó đã cảm giác được cốt tủy cộng hưởng với Phạm Thiên Long Căn, dường như nó sinh ra là vì Hỗn Độn Cương Đấu kinh!”.

Nhanh chóng mà cẩn thận đẩy ra đất nằm gần Phạm Thiên Long Căn, từng cái rễ bị Lâm Minh phủi sạch, một sợi lông thật nhỏ cũng không nỡ làm đứt.

Cứ thế sau mười mấy hơi thở, một gốc Phạm Thiên Long Căn đầy đủ bị Lâm Minh đào ra, đặt vào hộp ngọc đã sớm chuẩn bị. Lâm Minh lại đào lấy đất, nhồi vào hộp ngọc, bao phủ Phạm Thiên Long Căn.

Sau đó dán lên phong ấn, cẩn thận cất hộp ngọc. Loại linh thực này vẫn có sinh mệnh, không thể thu vào Tu Di giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.