Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 100



Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi

Tiêu Bắc vẫn như mọi khi bị tiếng chim hót thanh thúy đánh thức, trở mình một cái rồi từ từ mở mắt.

Đại khái là do biệt thự là nơi linh lực tụ tập, rất thích hợp cho động vật sinh sống, nên vườn hoa sau EX có xu hướng phát triển thành vườn bách thú. Trên cây chim to chim nhỏ ríu rít không ngừng, trong vườn là một đám miêu miêu cẩu cẩu, vô cùng náo nhiệt.

“Ân…” Tiêu Bắc sau lần trở về từ du thuyền bị đau đầu, ngủ mất một ngày không nằm mơ thấy quái mộng nữa , luôn ngủ rất ngon, chất lượng giấc ngủ cũng cực tốt.

Tỉnh hẳn, Tiêu Bắc theo thói quen nhìn sang gối bên phải thì thấy Cổ Lỗ Y đã tỉnh. Nó đang nằm gác chân trên giường, chăm chú xem một quyển sách. Cổ Lỗ Y phi thường thông minh, theo Long Tước nói thì nó là một tiểu Thiên tài, dù lúc nào cũng cô kỉ cô kỉ nhưng trên thực tế nó đã biết nói từ lâu. Bất quá có lẽ tiểu tử kia cảm thấy dùng ngôn ngữ của Long Tộc nói chuyện với Tiêu Bắc tiện hơn, mấu chốt là chỉ hai người bọn họ mới nghe hiểu được. Gần đây nó biết thêm rất nhiều chữ, bắt đầu thích đọc tiểu thuyết. Bởi vậy chi tiêu mỗi tháng cho Cổ Lỗ Y của Tiêu Bắc lại tăng lên 20%, đều dùng để mua sách cho Cổ Lỗ Y. Dù sao thì chi phí cho trẻ con cái nào cũng có thể tiết kiệm nhưng phí giáo dục thì tuyệt đối không được tiết kiệm nha!

Chân Fanny đã khỏi rồi. Nó nằm trên cửa sổ phơi nắng, thấy Tiêu Bắc tỉnh thì ‘meo~’ một tiếng.

Tiêu Bắc duỗi lưng, sáng nào cũng vậy thật tốt.

“Sớm a Bắc Bắc.”

Tiêu Bắc quay lại, dĩ nhiên ‘sáng nào cũng vậy’, Lam Minh nằm sau lưng hắn chớp đúng thời cơ dâng lên một cái ‘sớm a’, cười tủm tỉm hỏi: “Buổi sáng muốn ăn gì?”

“Cáp…” Sphinx nằm trên thảm lông dê cạnh giường bên cũng tỉnh dậy, ngáp một cái.

Tiêu Bắc đưa tay ‘tặng’ Lam Minh một gối đầu. Người này gần đây đêm nào cũng bò lên giường mình, hết lần này tới lần khác. Mà chính mình lại ngủ say như chết, hoàn toàn không có năng lực phòng ngự!

“Cô!”

Lúc này, Cổ Lỗ Y chạy tới Tiêu Bắc thì thầm và tai Tiêu Bắc, Tiêu Bắc càng hung dữ hơn dùng gối đầu đánh Lam Minh _ bởi vì Cổ Lỗ Y mật báo nói: tối hôm qua Lam Minh thừa lúc Tiêu Bắc ngủ lén hôn hắn, còn sờ hắn!

Vì vậy, ‘đại chiến gối đầu’ thông lệ mỗi sáng lại bắt đầu … đối với Tiêu Bắc thì coi như tập thể dục buổi sáng, mà Lam Minh thì tranh thủ cơ hội chiếm tiện nghi trước khi đi ăn sáng.

“Rời giường!” Tiêu Bắc đánh đã rồi thì nằm nghỉ một lát, sau đó sảng khoái tinh thần xoay người một cái: “Hôm nay tôi muốn luyện tập cả ngày!”

“Cả ngày? Không đi chơi sao? Buổi chiều tôi còn muốn rủ cậu đi xem phim, ăn cơm.” Lam Minh không vui.

“Ngày mai có có một buổi diễn rất quan trọng, tối mới xong. Tối mai đi đi, tôi muốn dẫn Cổ Lỗ Y đi ăn Cua hoàng đế.” Tiêu Bắc chạy vào WC, Lam Minh híp mắt tóm lấy Cổ Lỗ Y: “Tiểu bại hoại, dám mật báo? !”

Nói còn chưa dứt lời Cổ Lỗ Y ” ba ” một tiếng giơ lên, một quyển sách to gần bằng mình chắn trước mặt Lam Minh, chỉ chỉ bìa sách Cô kỉ một tiếng.

Lam Minh nghe không hiểu, nhìn bìa sách thì thấy trên bìa sách là một bóng ma như ẩn như hiện giữa mảnh rừng âm u hắc ám, tựa sách là ‘Vườn trường tàn ảnh’. Nhìn giới thiệu vắn tắt ở bìa sau thì thấy nó là truyện ma trong vườn trường, tiểu thuyết kinh dị, hình như lượng tiêu thụ cũng không tệ lắm, rất chạy.

“Oa…” Lam Minh nhíu mày: “Ngươi không sợ à, mới mà bao nhiêu đã coi loại sách này, coi chừng lớn lên bị ảnh hưởng đấy.”

“Cô!” Cổ Lỗ Y mở trang đầu tiên ra, chỉ vào một hàng chữ trên trang sách cho Lam Minh xem.

“Truyện này được viết lại dựa trên câu chuyện có thật, có lẽ mọi người không tin, nhưng tôi quả thực đã trải qua. Mùa thu hai mươi năm trước, trong trường đã xảy ra một sự kiện rất đáng sợ. Người bạn tốt nhất và người yêu đều bỏ tôi mà đi. Sự kiện kia đã thay đổi cuộc đời của tôi, đến nay nó vẫn tựa như bóng ma. Không ai có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, hết thảy hết thảy, đến bây giờ còn đều là bí ẩn. Tôi dùng tiểu thuyết này, tế cho những người quan trọng mà ta đã đánh mất cùng ác ma đã cướp mất người quan trọng nhất của tôi.”

“Mánh lới để bán sách.” Lam Minh nhún vai.

Cổ Lỗ Y lật sang thứ hai trang, trên giấy là hình photo thẻ học sinh. Tờ thứ nhất viết Nhiêu Anh _ tác giả truyện, thời gian trên thẻ học sinh là hai mươi năm trước ở trường Cao đẳng X _ Học viện nữ sinh Nghệ thuật tự do , Sở sinh viên Trung Quốc .

Bốn tờ phía sau là ba học sinh khác, đều là nữ sinh. Bên cạnh thẻ học sinh là chứng thực tử vong của bọn họ, đều chết hai mươi năm trước, lí do chết đều ghi _ không rõ!

Cuối cùng là hai chứng minh thư, hai người đàn ông, một trong hai người là thầy của bọn họ, bên cạnh cũng có chứng thực tử vong. Cuối cùng là một chứng minh thư của một nam sinh hai mươi tuổi, bên cạnh có chứng thực tử vong, còn có một câu _ yêu anh nhất.

“A? !” Lam Minh nổi lên chút hứng thú: “Thời gian chết đều là cùng một ngày hai mươi năm trước, chết do nghẹt thở, bị đá đập trúng, chết cháy, trúng độc… Ha ha, tất cả nguyên nhân đều là không rõ !

“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y rất nghiêm túc gật đầu.

“Trùng hợp ngẫu nhiên?” Lam Minh nhún vai.

“Cô…” Cổ Lỗ Y hai tay chống nạnh, tựa hồ bị bộ dáng chậm rãi Lam Minh làm cho tức giận, lại lật trang vùn vụt. Lật đến một trang kèm theo, trên giấy là một bức ảnh đen trắng, tiêu đề viết _ ảnh chụp nguyên nhân gây ra một loạt các sự cố.

Lam Minh cầm sách lên, nhìn kỹ tấm hình. Đó là một mảnh rừng cây âm trầm, xa xa mơ hồ có thể thấy trường học, mà chỗ sâu trong rừng cây có hai cái bóng màu trắng, hơi mờ… phía sau bóng trắng còn có một cái động hình tròn đen thui, bất quá mọi thứ đều có chút mờ.

“Cổ Lỗ Y.” Lam Minh ho khan một tiếng: “Nhân loại đã từng có chuyện dùng núm vú cao su giả thành ảnh UFO.”

“Cô!” Cổ Lỗ Y tựa hồ rất chấp nhất đối với quyển sách này, lắc lắc đầu, vung đuôi quấn lấy góc áo Lam Minh, giật giật kêu ầm lên.

“Đến trường?” Tiêu Bắc rửa mặt xong vừa chải đầu vừa đi ra thì thấy Cổ Lỗ Y cầm tay áo Lam Minh tay áo, trong miệng nói cái gì _ đế trường học tra thử đi! Đi đi!

Lam Minh bất đắc dĩ, đưa quyển sách cho Tiêu Bắc: “Tiểu tử kia đọc sách ngu luôn rồi.”

Cổ Lỗ Y tức giận, bay lên, nhắm thẳng đầu Lam Minh… đạp!

“Ai nha, tiểu quỷ nhà ngươi!” Lam Minh tức giận muốn bắt nó. Cổ Lỗ Y oạch một cái trốn sau lưng Tiêu Bắc, chỉ vào trang sách nói với Tiêu Bắc.

” Uhm?” Tiêu Bắc lật xem một lát, nhíu mày: “Cổ Lỗ Y… Cưng nhỏ như vậy đã xem loại sách này sao? Có sợ không?”

“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y lắc đầu, sau đó lại ríu ra ríu rít.

“Như vậy à.” Tiêu Bắc tựa hồ cũng hơi băn khoăn.

“Nó nói cái gì vậy?” Lam Minh ngồi xuống, khó hiểu hỏi Tiêu Bắc.

“A, Cổ Lỗ Y nói nó cảm thấy nữ sinh kia thật đáng thương, hơn nữa lời bạt còn nói cô ấy mắc bệnh nan y sắp chết, nên nó muốn giúp cô tra ra chân tướng năm đó để an tâm mà đi.”

Lam Minh nhướn mi _ lại cái thói thích xen vào việc của người khác, tiểu tử kia còn nhỏ mà đã rất biết quan tâm đến người khác.

“Cổ Lỗ Y thật tốt bụng.” Tiêu Bắc xoa lỗ tai Cổ Lỗ Y, đổi lại Cổ Lỗ Y cọ cọ.

“Cậu thật sự muốn đến trường học tra án?” Lam Minh cảm thấy chuyện này có chút bất khả thi

Tiêu Bắc đem nhét cuốn sách vào lòng hắn: “Không phải tôi đi, tôi muốn tập luyện, anh đi.” Nói xong, vỗ vỗ hắn: “Ngoan ngoãn cùng Cổ Lỗ Y đến trường đi!”

“Không phải chứ…” Không đợi Lam Minh cự tuyệt, Tiêu Bắc đem Cổ Lỗ Y nhét luôn vào tay hắn, chạy xuống lầu, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Vũ, nhanh lên! Bị muộn rồi!”

Tiêu Bắc chạy vội xuống lầu, túm Phong Tiểu Vũ và Sỉ Mị vào xe, lái xe đến nhà hát tập luyện chuẩn bị cho buổi diễn quan trọng ngày mai.

Lưu lại Lam Minh và Cổ Lỗ Y mắt to trừng mắt nhỏ.

“Meo meo ô.” Tiểu Fanny đi tới cọ chân Lam Minh, cọ từ tai đến đuôi, sau đó ngửa mặt lên meo~ một tiếng _ đói.

Cổ Lỗ Y cũng ngẩng mặt cười tủm tỉm với Lam Minh _ ta cũng đói bụng rồi!

Lam Minh đỡ trán… hắn muốn nhìn Tiêu Bắc người đẫm mồ hôi luyện múa chứ không muốn ở nhà làm bảo mẫu cho đám nhóc này !

Trên người đeo theo một con mèo con và một Tiểu Bạch Long, Lam Minh bất đắc dĩ bước xuống lầu, lúc xuống thì đụng phải Khế Liêu đang ôm năm con sói con.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài.

“U.” Long Tước chải tóc cho Hi Tắc Nhĩ: “Bảo mẫu thời đại mới nha.”

“Mấy ngày nữa Đao Tù cũng sẽ thành bảo mẫu.” Phong Minh Vũ cầm gương trang điểm. Hôm nay cô phải cùng Tiếu Hoa tham gia nghi thức cắt băng khánh thàng cửa hàng mới: “Tiểu Ái dự tính mấy ngày nữa sẽ sinh, hy vọng có thể sinh ra một Long bảo bảo khoẻ mạnh.”

“Cô!” Cổ Lỗ Y vừa nghe đến Long bảo bảo, lập tức phấn chấn hẳn lên, ôm sách đi tìm Bạch Lâu.

“Muốn tìm tư liệu trường này?” Bạch Lâu cầm lấy sách, lên máy tìm tư liệu: “A, trường này ban đầu là tu viện dành cho nữ sinh, bây giờ thì đã đổi thành đại học tổng hợp, đương nhiên nam sinh so với nữ sinh vẫn ít hơn rất nhiều. Khuôn viên trường hầu như đều được giữ nguyên, nhất là Khoa nghệ thuật .”

“Quỷ quỷ?” Cổ Lỗ Y chỉ vào bóng trắng trên tấm ảnh hỏi Bạch Lâu.

“Hm?” Bạch Lâu ngẩn người, cầm lấy tấm hình nhìn kĩ: “Cái này… có chút giống.”

“Không phải trường nào cũng có vài chuyện ma sao?” Phong Minh Vũ chống cằm hỏi: “Hồi trước lúc tôi học đại học, trong trường cũng có mấy con ma đó.”

“Trường học vốn là một hình thức cộng đồng, tuy ít người nhưng kết cấu hệ thống lại là một xã hội thu nhỏ. Nói cách khác, nếu trong đại xã hội phát sinh vài chuyện không ngờ thì trong trường học nó sẽ được phóng đại, trở nên đặc biệt dễ thấy! Mỗi ngày, số người chết do nguyên nhân ngoài ý muốn trong các thành thị nhiều vô số kể, rất ít người để ý, mà trong trường học chỉ cần có một người chết bí ẩn thì lời đồn sẽ nổi lên bốn phía, hai người chết thì xôn xao, ba người chết thì cả trường học sẽ coi như bình thường, trên ba người chết cũng tương tự.” Bạch Lâu lại tìm một ít tư liệu về phương diện này, nói: “A… Đúng là năm đó đã xảy ra rất nhiều hung án, tới giờ năm nào cũng có vài người chết.”

“Chết nhiều như vậy?” Khế Liêu ngồi trên ghế sa lon đút sữa cho đám sói con: “Chỗ nguy hiểm như vậy lại mà vẫn có người tới? !”

Bạch Lâu giơ một ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc: “Kỳ thật hàng năm nơi nào cũng đều có một hai vụ án ngoài ý muốn. Theo xác suất hiện nay thì số người chết do tai nạn ở một thành phố trong vòng một năm đang giảm xuống, nhưng trong số đó cũng có vài vụ án không phải ngoài ý muốn bị coi là ngoài ý muốn.”

“Ý anh là, loại địa phương như trường học bất kể là chết do tai nạn hay không phải tai nạn thì tất cả mọi người vẫn cho rằng là tai nạn… chỉ cần không nhiều người chết?” Tiếu Hoa nhún vai: “Bi kịch không xảy ra trên người mình thì cũng chỉ là bi kịch mà thôi.”

“Rất chính xác!” Bạch Lâu tiếp tục tìm tư liệu: “Đúng rồi Cổ Lỗ Y, cưng có thể tìm hắn hỏi một chút xem thử có thể xem hồ sơ không. Loại hồ sơ này chỉ cục cảnh sát mới có, trên mạng không có.”

“Cô?” Cổ Lỗ Y khó hiểu nhìn Bạch Lâu, tìm ai hỏi?

Bạch Lâu ho khan một tiếng không nói, cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình.

Mọi người minh bạch_ còn ai là người có thể có được tư liệu trực tiếp vào đây nữa? Cảnh Diệu Phong đó!

Cổ Lỗ Y nghĩ nghĩ, bay đến cạnh Bạch Lâu, cầm điện thoại di động của anh.

“A!” Bạch Lâu vội bắt nó lại, Lam Minh đúng lúc chạy qua chặn lại.

“Cậu…” Bạch Lâu sốt ruột, Cổ Lỗ Y đã bay ra giữa phòng bấm số gọi Cảnh Diệu Phong.

“Tiểu Lâu! Xảy ra chuyện gì!” Cơ hồ một giây sau lập tức nghe thấy tiếng Cảnh Diệu Phong bắt điện thoại. Lúc đầu anh có chút không dám tin Bạch Lâu mà lại gọi điện thoại cho mình, nhưng sau đó phản ứng đầu tiên chính là _ chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn!

Không nghĩ tới đầu kia lại truyền đến tiếng “Cô kỉ cô kỉ” của Cổ Lỗ Y.

“A?” Cảnh Diệu Phong đờ ra một lát, có chút thất vọng: “Cổ Lỗ Y à?”

“Cô ~” Cổ Lỗ Y ho khan một tiếng: “Lâu Lâu nói… Hắn thích ngươi.”

“A…” Mọi người kinh hãi. Bạch Lâu tranh vội hô to: “Anh đừng nghe hắn nói bậy, tôi không có…”

Ngay lập tức Bạch Lâu vội che miệng nhưng đã không còn kịp rồi, mà Cảnh Diệu Phong đầu kia thì kích động thiếu chút nữa khóc toáng lên… Một ngàn năm ! Tiểu Lâu rốt cục đã nói chuyện với anh!

Ngay cả Lam Minh cũng nhịn không được dựng thẳng ngón cái với Cổ Lỗ Y _ làm rất tốt!

Cổ Lỗ Y lại ho khan một tiếng, hít sâu nói vào điện thoại : “Lâu Lâu nói thích ngươi thích ngươi thích ngươi… nhớ ngươi nhớ ngươi nhớ ngươi…”

Còn đang muốn ‘xạo’ nữa thì Bạch Lâu giật lấy điện thoại: “Không có! Nó muốn hỏi anh về án tử…”

“Anh tới ngay!” Cảnh Diệu Phong cúp điện thoại chạy ào đến, không tới mười giây, còn nhanh hơn dịch chuyển tức thời.

Đến EX, vào cửa, Cảnh Diệu Phong vẻ mặt hưng phấn nhìn Bạch Lâu cười tủm tỉm, hoàn toàn mất sạch bộ dáng lãnh khốc vốn có. Bạch Lâu bất đắc dĩ trừng Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y vô tội ngồi trên vai Lam Minh gặm pizza, giơ ngón tay ngoắc ngoắc Cảnh Diệu Phong.

Cảnh Diệu Phong đi qua, anh đột nhiên ý thức được về nhiều phương diện Cổ Lỗ Y so với những người khác giỏi hơn rất nhiều. Hôm nay có thể làm cho Tiểu Lâu phản ứng với mình, nói không chừng ngày mai có thể làm cho cậu tha thứ mình…

“Tra cái gì?”

Cổ Lỗ Y đưa sách cho hắn.

Cảnh Diệu Phong mở ra: “A… Cái này.” Nói đoạn anh đi tới cạnh Bạch Lâu : “Tiểu Lâu, anh mượn máy tính chút.”

Bạch Lâu định đứng lên cho anh ngồi.

“Không cần.” Cảnh Diệu Phong đứng sau lưng Bạch Lâu, hai tay vòng qua, cằm để sát má Bạch Lâu gõ bàn phím, vào trang tư liệu của cục cảnh sát, gõ mật mã tìm các bản án cũ. Rất nhanh, anh dựa theo năm và từ khoá tìm được án tử trong trường.

“Đã xảy ra hơn hai mươi năm.” Cảnh Diệu Phong đọc lướt qua: “Cục cảnh sát phân loại màu đen.”

“Màu đen là sao?” Mọi người hỏi anh.

“Tự tử là màu xanh, chết do tai nạn là màu lam, mưu sát là màu hồng, màu đen là… không rõ nguyên nhân, cũng có thể nói chết một cách bất thường.”

“A…” Mọi người minh bạch, thực sự là có ma? !

“Án tử này rất thú vị.” Long Tước cầm sách, tìm thấy số điện thoại của nhà xuất bản: “Có lẽ chúng ta có thể tìm tác giả, hỏi một chút tình huống năm đó.” Nói xong, cầm điện thoại lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.