Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 70: Tiến triển bất ngờ, men in black hay ma trận, người thần bí xuất hiện



Lưu Tẩm ngã nhào tới, giống như bị truy sát, tất cả mọi người có chút khó hiểu.

Khế Liêu hỏi, “Ngươi làm gì vậy? Có chó đuổi theo cắn à?”

“Không phải, quỷ… quỷ!” Lưu Tẩm vừa hô vừa chỉ về phía sau, đồng thời, Khế Liêu cảm giác được “vù” một cái, có nguy hiểm tới gần.

Hắn ngạc nhiên vì tốc độ mau lẹ đó, ngoảnh mặt sang bên, liền cảm giác thấy một trận gió mạnh quét qua, cau mày, có thứ nào đó theo gió mà đến. Lúc này, chợt nghe Sphinx ở phía sau gầm lên một tiếng…

Theo tiếng sư tử rống khiến người ta kinh hãi của Sphinx, cơn gió lốc ban nãy biến mất trong nháy mắt.

Khế Liêu nheo mắt đứng ở cửa, vừa nãy hắn thật sự đã thấy một bóng đen xuất hiện trong không khí, sau đó mất tăm… thứ này biết ẩn thân? Hay là động tác quá nhanh!

“Không sao chứ?” Bạch Lâu hỏi Lưu Tẩm đang ngồi bệt trên đất.

“Không…” Lưu Tẩm phất phất tay, vất vả mới đứng lên được, lau mồ hôi, “Trời ạ… suýt nữa mất mạng, cũng may trước đây có học võ.”

“Ai đuổi theo cậu?” Long Tước bảo gã ngồi xuống, rót tách trà cho gã, lúc này, Tiểu Ái đang ngồi bên cạnh Phong Danh Vũ uống một hộp sữa, quả nhiên năng lượng mà ma thai cần vô cùng lớn, Tiểu Ái thường xuyên thèm ăn. Long Tước chuẩn bị một lượng lớn thức ăn để bổ sung dinh dưỡng và năng lượng cho cô, nếu không Tiểu Ái sẽ bị ma thai hấp thu sạch chất dinh dưỡng mà chết.

“Một cái bóng rất đen, tôi cũng không biết đó là gì nữa.” Lưu Tẩm bất đắc dĩ lắc đầu, “Chỉ biết là đám bảo vệ của tôi đều bị giết trong nháy mắt, chém đứt rồi ném xuống đất, ngay cả một giọt máu cũng không thấy.”

“Giết trong nháy mắt?” Bạch Lâu nghi hoặc.

Sắc mặt Lưu Tẩm thật khó coi, dường như lại nhớ tới tình cảnh lúc nãy, thở dài nói, “Dọa chết người… đám bảo vệ của tôi nếu không phải từng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ thì cũng là cao thủ từng nhận được giải cao trong thi đấu, mỗi người đều có tuyệt kỹ… nhưng tôi chỉ thấy một tia chớp đen lóe lên, mỗi người toàn bộ bị chẻ đôi…”

“Cái gì?” Bạch Lâu cũng giật mình.

Lúc này, Tiêu Bắc và Lam Minh đã từ trên lầu đi xuống, thấy dáng vẻ chật vật của Lưu Tẩm, cũng có chút khó hiểu.

Tiêu Bắc vội hỏi Lam Minh, “Thấy lúc nãy là cái gì không?”

Lam Minh nhẹ nhàng gật đầu, “Là thứ hôm qua.”

Tiêu Bắc nhíu mày, “Tại sao lại muốn truy sát Lưu Tẩm? Nói vậy, ngày đó đúng là thứ kia chờ Lưu Tẩm ở khu vui chơi?”

Lam Minh vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ cằm, lại kéo Tiêu Bắc lên lầu, thấp giọng nói, “Tối hôm qua thứ đó tới đây… lấy khả năng của nó, Sesier lại không có chuẩn bị, nó có thể trực tiếp giết chết Tiểu Ái.”

“Nói vậy không phải tới giết Tiểu Ái?” Tiêu Bắc thắc mắc, “Vậy nó tới làm gì?”

“Ngày hôm qua nó căn bản không hề đánh trả, cửa sổ là do Sesier chấn vỡ… Ta nghĩ, vả lại lúc nó tới cũng không có ác ý.”

“Làm sao anh biết?” Tiêu Bắc không rõ.

Lam Minh cười, “Ngươi xem biểu tình của Khế Liêu.”

Tiêu Bắc theo hướng ngón tay hắn chỉ, từ kẽ hở ở cầu thang nhìn ra ngoài, chỉ thấy Khế Liêu khẽ cau mày, dường như có chút hoang mang, đứng ở cửa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lưu Tẩm, hình như có chút hoài nghi.

Lam Minh thấy Tiêu Bắc phát hiện điều bất đồng, bèn nói, “Theo lý mà nói, ngày hôm qua kẻ kia nếu tới tập kích Tiểu Ái, thì dù nó lẻn vào, chúng ta cũng không thể không phát hiện, đặc biệt còn có Long tộc là Cổ Lỗ Y và Long Tước, bọn họ rất nhạy cảm với ác ý.”

“Đúng nga…” Tiêu Bắc đặt Cổ Lỗ Y lên lòng bàn tay xoa xoa, nhóc còn đang hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài.

“Vừa nãy không giống, kẻ nọ tràn ngập ác ý!” Lam Minh cười cười, “Nó thật sự muốn lấy mạng Lưu Tẩm!”

“Nga…” Tiêu Bắc nhẹ nhàng vỗ tay một cái, dường như đã hiểu ra, “Kẻ kia căn bản không phải nhằm vào Tiểu Ái, mà là thật lòng muốn đối phó Lưu Tẩm! Nhưng nó lại tới xem Tiểu Ái, ai, có thể kẻ kia là cha của đứa con trong bụng Tiểu Ái?”

Lam Minh suy xét một chút, thì thầm vài câu với Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc hơi sửng sốt, “Như vậy được không?”

“Không sao.” Lam Minh vỗ vỗ vai cậu, bảo cậu xuống lầu.

Tiêu Bắc định đi, nhưng Cổ Lỗ Y lại víu chặt khung cửa sổ không chịu đi, hình như đang xem thứ thú vị nào đó bên ngoài.

Hai người không quá rõ, theo đường nhìn của Cổ Lỗ Y ngó ra ngoài, chỉ thấy trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại phía trước, đang chiếu tin tức về vụ án giết người liên hoàn liên quan tới đám phú thương kia, bên trong đều nhắc tới, thi thể bị cắt thành khối nhỏ… mặt cắt đều đặn, giống như bị cắt bằng laser…

“A!” Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Đây là…”

Lam Minh gật đầu, “Xem ra rất giống kẻ kia làm.”

“Cô kỷ.”

Lúc này, Cổ Lỗ Y đột nhiên quay mặt lại kêu Tiêu Bắc một tiếng, sau đó giơ tay, chỉ chỉ đường dành cho người đi bộ ở trước cửa tòa nhà đối diện.

Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn sang, đều sửng sốt, chỉ thấy trong sóng người tấp nập, có một người mặc áo đen đứng đó. Ban đầu Tiêu Bắc tưởng mình thấy được Men in Black, nhưng nhìn kỹ —— Phát hiện không phải! Là một chàng trai mặc áo gió đen giống như Keanu Reeves trong phim Ma Trận, đeo kính râm đen, người nọ vóc dáng cao ngất khí độ lạnh lùng nghiêm nghị, một người thật ngầu a.

“Đây là…” Tiêu Bắc vừa hỏi ra tiếng, người nọ liền nhoáng lên, biến mất trong dòng người, tìm cũng không thấy.

“Anh có thấy không?” Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.

Lam Minh gật đầu.

“Vậy, người đó là…”

Lam Minh nhíu mày thật sâu, “Động tác của hắn không phải nhân loại, hầu như còn nhanh hơn Lang tộc.”

“Đúng vậy, thật sự rất nhanh, người đó rất lợi hại đúng không?” Mặt khác, không hiểu sao Tiêu Bắc lại nghĩ, chàng trai nọ hình như không phải người xấu, rất xứng với Tiểu Ái, nếu như bọn họ là thật lòng yêu nhau, cũng có thể sẽ trở thành người một nhà a.

Lam Minh thấy vẻ mặt của Tiêu Bắc, đại khái đoán được cậu đang nghĩ gì, bèn nói, “Bắc Bắc, không đơn giản như vậy.”

Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn hắn.

“Ngươi nghĩ, nếu như ngươi muốn kết hôn với một kẻ ngoại tộc, đồng thời lại là kết hôn với loại động vật thấp hơn nhân loại một bậc, gia đình ngươi đồng ý không?” Lam Minh hỏi ngược.

Tiêu Bắc nhíu mày, “Chuyện này thì… tôi không có người nhà, vậy còn đỡ, nhưng nếu có người nhà, nhất định sẽ bị phản đối thê thảm, thậm chí sẽ bị nhốt lại.”

“Đạo lý giống thế.” Lam Minh gật đầu, “Thần ma càng thêm gắt gao, thần ma phân ra chủng loại, giữa chủng loại với nhau đều có hận cũ, giữa chủng loại còn có sự kỳ thị, đẳng cấp nghiêm ngặt, phân biệt rạch ròi giữa quyền quý giàu nghèo, giống như chuyện sinh nở giữa thần ma và nhân loại, nhân loại căn bản không thể gánh vác năng lượng để nuôi ma thai! Đây là trái với phép tắc tự nhiên, sẽ bị trời phạt.”

“Nói cách khác, bọn họ không thể ở bên nhau sao?” Tiêu Bắc nghĩ mình đã phát hiện bi kịch của Romeo và Juliet hiện đại.

“Bất quá cũng không nhất định.” Lam Minh nói.

Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y đều nheo mắt nhìn hắn —— Nói chuyện đừng có ngập ngừng được không a!

Lam Minh bật cười, “Trừ phi hắn có tình cảnh giống như ta.”

“Là sao a?”

“Cường đại, lại không có gì ràng buộc, là hỗn huyết, hoặc là thuộc về bộ tộc tuyệt chủng.” Lam Minh cười ẩn ý.

“Tuyệt chủng… Chính là toàn bộ chủng tộc chỉ còn một mình anh ta sao?” Tiêu Bắc giật mình.

Lam Minh bật cười, “Bắc Bắc, ngươi dạo này càng ngày càng thông minh.”

Tiêu Bắc ho khan một tiếng, có chút xấu hổ mà nhìn Lam Minh, “Nói đàng hoàng coi! Có phải anh đã biết thân phận của người kia rồi không?”

Lam Minh vuốt cằm trầm ngâm một lát nói, “Cũng không phải quá rõ, chỉ là thấy giống, còn phải xác minh lại a.”

Tiêu Bắc nhướng mi nhìn hắn —— Bày đặt bí hiểm.

Lam Minh kéo cậu xuống lầu, “Đừng vội, chúng ta cứ từ từ, trước tiên xem Lưu Tẩm kia đã.”

Tiêu Bắc bất đắc dĩ, đành phải túm Cổ Lỗ Y đang vịn cửa sổ chơi mang xuống lầu.

Lúc này, Lưu Tẩm đã lấy lại nhịp thở, Tiểu Ái bên cạnh cũng ôn hòa với gã, cô cúi đầu ăn miếng bánh ngọt phô mai thứ ba, Lưu Tẩm khẽ nhíu mày hỏi, “Tiểu Ái, ăn nhiều như vậy không no sao?”

Tiểu Ái lắc đầu, tiếp tục ăn, Tiêu Bắc đi tới lại đưa cho Tiểu Ái một ly sữa, “Một người ăn hai người hưởng, không nhiều.”

Lưu Tẩm sửng sốt, tất cả mọi người thấy được, không phải giả vờ.

“Em… em mang thai?” Lưu Tẩm không giống nhân vật nam trong phim truyền hình, không trợn tròn mắt, mà là lập tức hiểu được Tiểu Ái đã có thai.

Tiểu Ái gật đầu, “Ừm.”

“Của ai?” Lưu Tẩm mở to hai mắt, trong mắt hình như có một tia chờ đợi.

Tiểu Ái thấy được, hỏi gã, “Anh là người à?”

Lưu Tẩm hiểu lầm, vừa nghe thì giật mình, hỏi, “Anh… Của anh? Thật sao?!”

Tiểu Ái nghe đến đó, liền ý thức được mình hẳn là từng có quan hệ với gã, mặt đỏ bừng nhìn nơi khác, những người khác ho khan một tiếng, dời đường nhìn sang nơi khác.

Khế Liêu cười nhạt một tiếng, nói, “Cô ấy hỏi chỉ theo ý trên mặt chữ thôi.”

“A?” Lưu Tẩm hiển nhiên rất sốt ruột, hình như rất muốn có đứa bé này, kéo Tiểu Ái hỏi, “Thật sự của anh sao? Nếu như phải, chúng ta kết hôn a!”

Tiểu Ái sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt, đây chính là hột xoàn vương lão ngũ thượng hạng a!

Tất cả mọi người không nói lời nào, chờ Tiểu Ái quyết định.

Tiểu Ái chỉ lắc đầu nói, “Không phải của anh.”

Lưu Tẩm rõ ràng đã bị đả kích rất lớn, cho rằng Tiểu Ái gạt mình, kéo tay cô, “Tiểu Ái, có phải em giận anh không? Anh đây tuy bình thường rất đào hoa, nhưng một khi lập gia đình, sẽ không như vậy.”

Tiêu Bắc nhìn nhìn Lam Minh —— Thằng cha này là thật hay là diễn kịch a?

Lam Minh nhún nhún vai —— Ai biết đâu.

Tiểu Ái bật cười, vỗ vỗ đầu gã, “Tôi biết rồi, có điều tôi không gả cho anh được.”

“Em không tin anh?!” Lưu Tẩm cật lực níu kéo.

Tiểu Ái chỉ lắc đầu, “Không phải a, nhưng đứa bé thật sự không phải của anh.”

“Anh…” Lưu Tẩm hình như còn muốn nói gì đó, Phong Danh Vũ bên kia sợ nhất là phim sến Quỳnh Dao, một hồi đừng có cẩu huyết nổi gân xanh rồi chết, vội nói, “Cái này, thật sự không phải của anh a, không phải dỗi với anh đâu.”

“Đó là của ai?” Sắc mặt Lưu Tẩm thoạt nhìn rất khó coi, không hổ là người từng trải qua sóng gió chìm nổi, phần sát khí này rất rõ ràng hiển lộ ra, tất cả mọi người có chút khó hiểu, lúc trước Lưu Tẩm hình như đâu có quan tâm gì tới Tiểu Ái, hôm nay bị gì vậy?!

Tiểu Ái nghe được Lưu Tẩm nói thì chỉ lắc đầu không nói lời nào, cô cũng không biết cha đứa bé là ai… Có thể nào là một ác ma rất đáng sợ hay không? Thấy vết thương trên người, cô còn có chút sợ hãi, hẳn là đã bị đối xử rất thô bạo. Có điều, chuyện này bản thân cô rõ ràng hơn cả, lúc cô tỉnh lại cũng không có bất luận mặt nào không khỏe, hẳn là không bị gì, nói cách khác, có thể là bị bắt nạt, cũng có thể là lúc đang bị bắt nạt thì được cứu. Nói chung, hiện giờ cô có thể nhớ tới đều là một cảnh êm dịu rất tốt đẹp, vô luận là ai cho cô ký ức đó, cô cũng vô cùng cảm ơn người kia, người đó hẳn là rất dịu dàng, hẳn là sẽ không hại mình.

Tiêu Bắc thử xong Lưu Tẩm, lại quay đầu nhìn Lam Minh.

Lam Minh nhướng mi với cậu một cái, ý bảo —— Được rồi, cứ như vậy đi.

Tiêu Bắc cũng không hỏi lại nữa.

.

Ba ngày sau, tất cả mọi người trong EX vô cùng bận rộn, Tiểu Ái dù ăn rất nhiều nhưng mọi người cũng phát hiện, ma thai kia thực sự là lợi hại, Tiểu Ái ăn như vậy, dĩ nhiên lại không béo lên tí nào.

Dạo này sữa của Tiểu Ái đều là Tiêu Bắc đưa cho cô, cậu sẽ lặng lẽ tích vào đó một giọt máu của mình, sau ba ngày, sắc mặt của Tiểu Ái vô cùng tốt, Lam Minh bảo Tiêu Bắc, đủ rồi, uống nhiều quá cũng không tốt.

Mà khiến cho mọi người kỳ quái chính là Lưu Tẩm, gã đối với Tiểu Ái là rất cẩn thận nói gì nghe nấy, như vậy, vô luận đứa trẻ có phải của gã hay không, gã cũng đều muốn lấy được trái tim của người đẹp.

“Thật giả dối a.”

Ngày đó, Tiêu Bắc rốt cuộc nhịn không được kéo Lam Minh lại, nhỏ giọng nói một câu. Ngày đầu, Tiêu Bắc còn nghĩ bản chất của Lưu Tẩm không tồi, có lẽ do gã vốn là một công tử đào hoa. Nhưng gần đây, trong sự quan tâm dành cho Tiểu Ái, rõ ràng đã tăng thêm rất nhiều công sức và ý đồ… Đại khái là lộ ra bản chất của con buôn, luôn nghĩ gã không quá chân thành mà là có chuyện khác muốn lợi dụng.

Lưu Tẩm dịu dàng thêm vào đó là tướng mạo anh tuấn, nói ngon nói ngọt với nữ sinh còn có thể dỗ dành người ta vui vẻ, lần nào Tiểu Ái cũng bị chọc cho vui vẻ, nhưng có một điều vô cùng kỳ lạ, vô luận Lưu Tẩm ám chỉ thế nào, Tiểu Ái thủy chung cũng không đồng ý kết hôn với gã.

“Ngươi cũng đã nhìn ra?” Lam Minh hỏi.

“Ừ.” Tiêu Bắc gật đầu, “Thật kỳ lạ a. Lưu Tẩm đang muốn làm gì? Nếu như sợ ác ma kia tới tìm gã làm phiền, vậy hẳn nên cách Tiểu Ái càng xa càng tốt mới phải chứ?!”

Lam Minh cũng gật đầu, “Đúng vậy.”

Lúc này, cửa EX bị đẩy ra, Cảnh Diệu Phong mấy ngày nay bị vụ án giết người liên hoàn kia làm cho sứt đầu mẻ trán đi tới, “Chẳng có chút đầu mối nào cả.”

Mọi người thấy anh tới, biết anh nói về vụ án, Lam Minh hất đầu ra hiệu, ý bảo anh đến phòng mình, bàn riêng, ở đây có Lưu Tẩm.

Cảnh Diệu Phong hơi sửng sốt, vội cầm tài liệu đi lên lầu với Lam Minh, như vậy tức là Lam Minh có đầu mối, có thể giúp anh rồi.

Lên thư phòng trên lầu đóng cửa lại, hai người bắt đầu bí mật bàn bạc.

Mọi người dưới lầu không tiện đi nghe.

Tiểu Ái ngồi trên sofa, đút sữa cho sói con, cái bụng mang theo tai nghe dành cho phụ nữ có thai, là dụng cụ chuyên dành cho em bé nghe nhạc.

Tiêu Bắc vốn muốn đi xem TV, nhưng chợt nhận được điện thoại, là lão Dương gọi tới, bảo cậu tới nói về chuyện vở diễn mới.

Tiêu Bắc thấy Lam Minh không rảnh, bèn quyết định mang theo Phong Tiểu Vũ, Domi đi cùng. Khế Liêu vốn định đi theo, nhưng Tiêu Bắc bảo hắn ở nơi này bảo vệ Tiểu Ái thì quan trọng hơn, Lam Minh một hồi bàn xong, phỏng chừng sẽ đi tìm cậu ngay.

.

Ba người lái xe tới nhà hát, tới hậu đài lại không tìm thấy lão Dương, trên bàn chỉ đặt một tờ giấy, “Chờ tôi một chút, sẽ trở lại ngay, tôi để quên vài thứ.”

“Ai nha, lão Dương lại nữa rồi, lần nào cũng để quên đồ.” Phong Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói, “Chắc là tại lớn tuổi quá rồi.”

Tiêu Bắc trừng mắt liếc nó, “Ít nói bậy a, coi chừng lão Dương nghe được sẽ phạt em hít đất đó!”

Phong Tiểu Vũ vội che miệng lại, đi ra ngoài, Domi hỏi, “Tiểu Vũ, cậu đi đâu vậy?”

“Đi xùy xùy ~” Phong Tiểu Vũ cười ha hả mà đi.

Domi có chút khó xử nhìn Tiêu Bắc, Tiêu Bắc phất phất tay, “Đi với nó đi, tôi có Cổ Lỗ Y ở cùng rồi.”

Domi đi theo Phong Tiểu Vũ.

Tiêu Bắc một mình ra khỏi phòng nghỉ, đứng trong hành lang, chính là hành lang lần trước gặp được Tiểu Ái, ánh nắng tươi sáng thoải mái… Tiêu Bắc đang nhìn thảm cỏ đắm mình trong nắng ngoài cửa sổ, Cổ Lỗ Y đột nhiên túm túm áo cậu, chỉ chỉ về phía bên kia, “Bắc Bắc.”

Tiêu Bắc quay sang, cả kinh.

Bởi vì trên hành lang, ở nơi cách cậu không xa, có một người đang đứng đó, chính là người áo đen xuất hiện trong dòng người gần EX ba ngày trước, vóc người trông cao to gần như Lam Minh, cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị.

Tiêu Bắc không hiểu sao lại nghĩ tới —— Đao, người này khiến người ta cảm thấy giống một thanh đao, chính là cái loại hắc kim cổ đao.

Người nọ chậm rãi quay sang, cũng nhìn Tiêu Bắc.

“Cô cô.” Cổ Lỗ Y quay sang gọi người đó vài tiếng, lắc lắc chân nhỏ mập mạp, cũng không hung hăng xua đuổi và bày ra tư thế bảo hộ Tiêu Bắc như lúc trước.

Từ hành vi của Cổ Lỗ Y, Tiêu Bắc phát hiện nó không có địch ý với người này, trái lại có vẻ khá quen thuộc, trong lòng thắc mắc —— Chẳng lẽ quen biết sao?

Người nọ nhìn chằm chằm Tiêu Bắc một hồi, sau đó, chậm rãi gỡ xuống chiếc kính râm che đi gần nửa gương mặt kia.

Tiêu Bắc quan sát người nọ một lúc lâu, đột nhiên “A!” một tiếng, người nọ cũng đối Tiêu Bắc “Suỵt!”

.

.

______________________




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.