Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 87



Hạ lời nguyết chết chóc cho Bắc Bắc, người bề trên đột nhiên xuất hiện… tình nhân sát hại lẫn nhau.

Mấy ngày nay Tiêu Bắc đột nhiên ngã bệnh, bệnh rất nặng, sốt cao không lùi cộng thêm bất tỉnh nhân sự, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân ngã bệnh. Đến bệnh viện kiểm tra thì vẫn bình thường, Bạch Lâu bắt mạch cho cậu, phát hiện mạch tượng cũng bình thường, chỉ là sốt cao bất tỉnh.

Liên tiếp ba ngày, Tiêu Bắc vốn đã gầy ốm bệnh nặng nằm trên giường, nay đã có dấu hiệu hấp hối.

Cổ Lỗ Y không màng cơm nước, quả cầu tròn vo vốn trắng noãn năng động giờ đây cũng trở nên thẫn thờ, cả ngày vùi vào bên cổ Tiêu Bắc vẻ mặt sầu bi.

“Sao lại như vậy?” Lam Minh vô cùng lo lắng, luôn ngồi bên cạnh Tiêu Bắc làm bạn với cậu.

Bạch Lâu lật xem một đoạn tư liệu, cuối cùng đưa ra một kết luận… Tiêu Bắc có thể đã bị ai đó hạ vu thuật tên thường gọi là, nguyền rủa.

“Nguyền rủa?” Khế Liêu không hiểu nổi, “Tại sao lại nguyền rủa Tiêu Bắc? Cậu ta đâu có đắc tội với ai, hơn nữa luôn ở bên chúng ta.”

“Có thể là vì luôn theo chúng ta nên mới đưa tới tai bay vạ gió.” Bạch Lâu giơ tay sờ lên cái trán luôn nóng rực của Tiêu Bắc, “Là ai đang giở trò quỷ, nếu cứ tiếp tục như vậy Tiêu Bắc sẽ thật sự xảy ra chuyện.”

“Có thể là đối thủ cạnh tranh hay không?” Khế Liêu nhíu mày hỏi, “Đố kị về tài khiêu vũ của Bắc Bắc, hoặc là từng xích mích về mặt công tác?”

“Không đâu.” Phong Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu, “Bắc Bắc rất tốt tính, ai mà không thích anh ấy? Mà chúng em chỉ diễn xuất ở rạp hát nhỏ, cũng không phải đoàn kịch lớn liên quan tới lợi ích lớn lao nào đó.”

“Ta có cách.” Lam Minh đột nhiên trầm trọng nói, “Các người đi ra ngoài chờ một lát đi.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Sphinx lên tiếng, “Thôi, đều đi ra hết đi, chúng ta chờ ở bên ngoài.”

Khi cửa phòng đóng lại, Lam Minh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bắc, nói với Cổ Lỗ Y đang nằm úp trên gối đầu dùng chiếc khăn tay nhỏ xíu lau mồ hôi cho Tiêu Bắc, “Cổ Lỗ Y, giúp ta đi lấy vài viên nước đá.”

Cổ Lỗ Y bay đến chiếc tủ lạnh nhỏ nhỏ, bưng tới một viên nước đá.

Lam Minh đem viên đá nhẹ nhàng đặt bên môi Tiêu Bắc, nước đá chạm vào đôi môi nóng hổi, rất nhanh đã hòa tan một ít, trôi qua môi chảy vào miệng, lộ ra vị ngọt nhàn nhạt.

Ý thức của Tiêu Bắc bị vây trong một mảnh mông lung, dần dần thanh tỉnh, dường như nghe có người đang gọi mình, giọng nói thật thân quen.

“Bắc Bắc?”



“Lam…” Tiêu Bắc hé miệng, lóng ngóng kêu khẽ một tiếng.

Lam Minh thấy Tiêu Bắc đã thanh tỉnh một chút, liền tiến đến, nhẹ nhàng áp trán mình lên trán Tiêu Bắc, nhắm mắt lại…

Trong ý thức của Tiêu Bắc, có một thanh âm rất rõ ràng vang vọng, đó là tiếng nói của Lam Minh.

“Bắc Bắc, có thấy khó chịu lắm không?”

“Ừm…” Tiêu Bắc không thể mở miệng nói, nhưng ý thức đã có thể giao lưu với Lam Minh, cảm thấy khá là kỳ diệu.

“Thấy thế nào?”

“Choáng… mệt… hơi sợ…”

“Sợ?” Lam Minh khẽ nhíu mày, “Sợ cái gì? Sợ người hay sợ chuyện phiền phức?”

“Chỉ là một chút thôi, ta nghĩ hình như đã gặp chuyện không may.”

“Bắc Bắc, bây giờ ngươi tìm ở xung quanh, tập trung tinh lực mà nghĩ… khởi nguồn nằm ở đâu!”

“Khởi nguồn?”

“Không sai!”

Tiêu Bắc cố gắng khống chế tâm thần của mình, để bản thân bảo trì thanh tỉnh, muốn tìm “khởi nguồn” không biết đang ở nơi nào.

Sau khi tập trung thì cậu nhìn thấy… trước mặt cậu xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị, hình như mình đang ở trên một đám mây.

Xung quanh đều là mây trắng phau phau, mà bên trên đỉnh đầu có ánh sáng màu vàng tỏa rạng… mỹ lệ lại đồ sộ.

Tiêu Bắc bị tia sáng mạnh mẽ đâm vào mắt không mở ra được, cậu giơ tay che trán, muốn ngăn lại ánh sáng chói chang kia, nhưng liếc thấy cách đó không xa, hình như có một người.

Người nọ có thân hình cao to, có mái tóc dài màu vàng rực, mái tóc dài này dưới ánh sáng vàng óng soi sáng, có vẻ dị thường lóa mắt.

Trong khoảnh khắc cậu sinh ra một ảo giác, đó không phải Lam Minh sao?!

Cậu chạy đến vài bước, “Lam Minh!”

Người nọ đứng tại chỗ, không hề quay đầu lại, chỉ mải ngắm nhìn một phương trời xa xăm.

Tiêu Bắc chạy tới gần, mới nghĩ người nọ hẳn không phải là Lam Minh.

Vóc dáng của người này cao to hơn Lam Minh, hơn nữa mái tóc vàng óng ả thật dài. Mặc một bộ chiến bào kỳ lạ, còn có một chiếc áo choàng đỏ như máu, trên vai trái, có một cái đầu sư tử há miệng nhe ra những chiếc nanh dài màu vàng kim. Biểu tình đó, khiến Tiêu Bắc nghĩ tới Sphinx…

“Anh là…”

Tiêu Bắc đi tới sau lưng người nọ không xa, đứng lại, gọi một tiếng.

Người nọ ngẩng đầu nhìn phương xa, một lúc lâu sau mới chậm rãi, chậm rãi quay đầu…



“A!”

Lam Minh vốn đang thấy hơi thở của Tiêu Bắc dần trở nên đều đặn, nhiệt độ cũng giảm không ít, tưởng rằng cậu đang ngủ, sợ trong lúc cậu ngủ mơ thì sẽ lạc lõng trong ý thức mơ hồ, cho nên rời khỏi trán cậu, muốn bảo Cổ Lỗ Y lấy thêm một viên đá tới, lại nghe Tiêu Bắc sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó ngồi bật dậy.

Nhìn lại Tiêu Bắc, sắc mặt tái nhợt, trên trán trên hai gò má đều là mồ hôi hột, mái tóc đen ướt sũng, rũ trên trán, đen càng đen, trắng càng thêm trắng… tuy trông rất đáng thương, những cũng cực kỳ diễm lệ.

“Bắc Bắc.” Cổ Lỗ Y bổ nhào tới ôm lấy cánh tay Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn nó.

“Thấy thế nào?” Lam Minh ngồi xuống bên cạnh cậu, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, “Bị dọa thành như vậy, đã thấy cái gì rồi?”

“Ách…” Tiêu Bắc do dự một lúc, cuối cũng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, “Không… không thấy gì cả.”

“Thật không?” Lam Minh đương nhiên không tin, dáng vẻ của Tiêu Bắc nói rõ là không chỉ thấy, mà còn thấy được cái gì đó không thể nói cho mình biết.

Thấy giọng nói của Tiêu Bắc khàn khàn, Cổ Lỗ Y sau khi cọ một hồi liền bay đi lấy một ly nước ấm đến.

Tiêu Bắc nhận lấy sờ sờ đầu nó, nâng ly uống cạn nước ấm, bấy giờ cảm giác mất nước nghiêm trọng mới thoáng giảm đi một chút. Thở ra một hơi thật dài, Tiêu Bắc nhắm mắt lại, sau khi mở ra, cảm giác mệt mỏi bất lực kiệt quệ đã biến mất, cả người đều trở nên hăng hái.

“Ngươi ngủ ba ngày rồi.” Lam Minh giúp cậu lau mồ hôi, hỏi, “Còn khó chịu nữa không?”

“Không sao.” Tiêu Bắc lắc đầu, cười cười, “Thì ra đã ngủ ba ngày, hèn gì đói thế.”

“Cô kỷ cô kỷ.” Cổ Lỗ Y ở bên cạnh lầm bầm.

Tiêu Bắc véo má nó, đau lòng nói, “Cổ Lỗ Y mấy ngày nay cũng không chịu ăn uống à? Thật đáng thương, một hồi chúng ta cùng đi ăn một bữa no.”

“Cô ~” Cổ Lỗ Y ôm cánh tay Tiêu Bắc cọ tới cọ lui, trên mặt cũng khôi phục thần thái như trước.

Lam Minh khẽ nhíu mày, Tiêu Bắc đột nhiên dời chủ đề đến việc ăn uống, dường như không muốn mình tiếp tục truy hỏi.

“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Chần chờ một hồi, Lam Minh lại hỏi một câu.

Tiêu Bắc nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt vô thức nhìn sang một bên khác.

Trong lòng Lam Minh đã hiểu rõ, Tiêu Bắc là một người thành thật, làm sao biết cách gạt người, biết ngay cậu đang che giấu mình chuyện gì đó.

“Ta đi gọi Bạch Lâu đến khám cho ngươi… còn, buổi tối muốn ăn món gì?”

Lam Minh cũng không ép buộc cậu, chỉ nhỏ nhẹ hỏi.

“Muốn ăn…” Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, “Ăn cơm.”

Lam Minh thấy dáng vẻ hoảng loạn không yên của cậu, cũng có chút bất đắc dĩ, vươn tay sờ lên trán cậu, phát hiện cơn sốt đã lui, cũng an tâm hơn, mặc kệ mơ tới cái gì, không sao là tốt rồi… nói không chừng Bắc Bắc gặp một giấc mộng xuân nhộn nhạo, cho nên xấu hổ không dám lên tiếng.

Lam Minh đứng lên đi xuống lầu gọi Bạch Lâu, rồi lại thương lượng với Khế Liêu chuyện chọn món ăn buổi tối.

Tiêu Bắc thấy Lam Minh đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm lấy Cổ Lỗ Y đang cọ vào mình, thì thào, “Làm sao bây giờ hả Cổ Lỗ Y, hình như anh nhìn thấy ba của Lam Minh…”

“Vậy ngươi nhất định không được nói cho hắn…”

Tiêu Bắc giật mình, lúc này mới phát hiện thì ra Sphinx đang nằm dưới chân giường, bởi vì úp sấp không ngẩng đầu nên Tiêu Bắc không chú ý.

“Sao lại ở đây…”

“Nói chung là.” Sphinx liếm liếm móng vuốt, “Nhất định không được nhắc tới ba của Lam Minh trước mặt tên nhóc đó.”

Tiêu Bắc cũng từng nghe đến thù hận giữa hai cha con Lam Minh, thở dài nằm ườn lên giường, suy nghĩ vì sao ba của Lam Minh lại xuất hiện trong giấc mơ của mình? Còn nữa, hình như ông ta muốn nói gì đó, nhưng còn chưa nghe rõ ràng, Tiêu Bắc đã cảm thấy dưới chân hư không, sau đó cấp tốc rơi xuống… cúi đầu nhìn lại, thì thấy mình đã rơi từ trên trời xuống, phía dưới là toàn bộ cảnh trên cao của thành phố S, rơi như vậy không chết mới là lạ! Cho nên cậu mới kêu to một tiếng rồi giật mình tỉnh giấc.

Tiêu Bắc nghĩ một hồi, đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi, mình chỉ thấy gương mặt người nọ thoáng qua, rất anh tuấn, đã hơi lớn tuổi, có ba phần giống như Lam Minh… nhưng những người mang dáng vẻ anh tuấn không phải đều như thế hay sao? Tại sao chỉ vừa nhác thấy người nọ, mình đã biết đó là ba của Lam Minh?

“Cậu tỉnh rồi à.”

Lúc này Bạch Lâu đã đi vào, thấy Tiêu Bắc cau mày nằm trên giường ngơ ngẩn, Cổ Lỗ Y đang lăn qua lăn lại trên bụng cậu thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã khỏi hẳn rồi.

“Đưa tay, tôi bắt mạch cho.” Bạch Lâu bắt mạch cho Tiêu Bắc, nói thật, vốn cậu cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là lúc này sốt cao đã lui.

“Không sao rồi, yên ổn nghỉ ngơi thêm đi.” Bạch Lâu bảo Tiêu Bắc xòe tay ra, muốn xem vân tay.

“Vân tay?” Tiêu Bắc không rõ ý định của Bạch Lâu, nhưng vẫn xòe tay cho hắn xem.

Bạch Lâu nhìn vân tay một lúc, nhíu mày trầm ngâm một hồi, sắc mặt hơi khó coi, “Quả nhiên!”

“Quả nhiên cái gì?” Tiêu Bắc thắc mắc.

“Bắc Bắc, có người nguyền rủa cậu!” Bạch Lâu chỉ vào một đường gãy trong những dấu vân tay, “Nhìn nơi này!”

Trước đây Tiêu Bắc cũng từng quan sát dấu vân tay của mình, bởi vì Bạch Lâu biết xem tướng nên từng giảng giải cho cậu, đường nào là đường sinh mệnh, sợi nào là đường tình duyên các loại.

Tiêu Bắc phát hiện đường sinh mệnh của mình bị thay đổi, ở điểm trước kia vẫn thông suốt thì xuất hiện một chỗ gãy, ở bên cạnh có một phân nhánh… cong lại một vòng, rồi mới tiếp tục đi tiếp theo đường cũ, dấu vết hình như sâu hơn một chút.

“Sao lại như vậy?” Tiêu Bắc không rõ, vân tay có thể vì sinh bệnh mà thay đổi sao?

“Đường gãy này.” Bạch Lâu chỉ vào vết hằn thừa ra kia nói với Tiêu Bắc, “Là có người nguyền rủa cậu, mà còn là lời nguyền chết chóc, có người muốn cậu chết.”

“A…” Tiêu Bắc hít một hơi, giật mình mở to hai mắt, “Muốn tôi chết?”

“Ừ!”

“Tại sao?” Tiêu Bắc không rõ, “Tôi đâu có đắc tội với ai…”

“Lần này thực sự rất nguy hiểm, may mà có người dùng pháp lực cường đại giúp cậu ngăn chặn chú ngữ kia, tiếp tục sinh mệnh, đồng thời còn bảo hộ, sau này tất cả những lời nguyền tổn hại đến sự an toàn của sinh mệnh cậu đều không có hiệu quả.”

Tiêu Bắc sửng sốt… trong óc đột nhiên xuất hiện hình tượng ba của Lam Minh, vì sau ông ta đột nhiên xuất hiện, là ông ta hạ nguyền rủa, hay là, người cứu mình là ông ta?

“Kẻ nào thiếu đạo đức muốn hại Bắc Bắc?!” Sesier bưng hai ly sữa tươi vào, một ly cho Cổ Lỗ Y, một ly đưa cho Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, uống sữa trước đi này, vài ngày nay anh không ăn cái gì, bọn Lam Minh nói buổi tối sẽ ăn hải sản mà anh thích nhất, mua thật nhiều hải sản, Long Tước làm cơm cuộn trứng cho anh nữa.”

“Thật à?” Tiêu Bắc vừa nghe thì cái bụng đã rầm rì lên tiếng.

Cổ Lỗ Y cũng đói tới lăn lộn.

“Anh đi tắm, tới liền.” Tiêu Bắc nói rồi rời giường, cùng Cổ Lỗ Y vào trong phòng tắm tắm rửa.

Tiêu Bắc đi tắm, Bạch Lâu ngồi bên giường Tiêu Bắc hỏi Sesier, “Sesier, hạ lời nguyết chết chóc có cần thông qua tử thần không?”

“Nếu như là lời nguyền chết chóc, tử thần nhất định sẽ phát hiện một chút.” Sesier lấy ra lưỡi hái, mở cửa sổ, bò lên giường Tiêu Bắc, dùng phấn trắng vẽ ra một bức vẽ triệu hoán…

Không bao lâu, tử thần ở bốn phương tám hướng đều từ trong triệu hoán phù đó chui ra, số lượng nhiều tới nỗi làm cho Bạch Lâu hoảng sợ.

“Dạo này có ai dùng lời nguyền chết chóc không?” Sesier hỏi, “Các người có nhận ra không?”

Các tử thần ngơ ngác nhìn nhau, đều nói không có, cuối cùng có một tử thần nữ gọi là Seth lên tiếng, “Ba ngày trước, phía tây nam hình như có chút dị động.”

“Dị động?” Sesier biết đã tìm được đầu mối… phía tây nam, nơi đó có cái gì?

Sesier là người nối nghiệp Lucifer trong tương lai, ở địa ngục, địa vị của nó gần với Lucifer, cho nên những tử thần xung quanh hoàn toàn nghe lệnh nó.

“Giúp ta đi tìm, thông tri cho các tử thần khác cùng tìm, ta muốn tìm ra kẻ đã hại bạn của ta!” Sesier ra lệnh.

“Dạ!” Các tử thần nhoáng lên, tất cả đều biến mất.

Sau đó, Bạch Lâu đem drap giường chăn gối của Tiêu Bắc ra sân đốt trụi, bên trên đều bị dính khí tức tà ác, mặc kệ thế nào, kẻ nguyền rủa Tiêu Bắc cũng đang mang hận thù nồng đậm.

Tắm rửa xong, Tiêu Bắc tinh thần sảng khoái đi ra, thay cho Cổ Lỗ Y một bộ quần áo Honey bear dễ thương, sấy khô tóc xuống lầu. Lúc vừa bước xuống đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức, là mùi cơm cuộn trứng và sườn nướng.

“Cô kỷ ~”

Cổ Lỗ Y sắp chết đói liền vọt tới, đáp xuống bên dĩa cơm cuộn trứng, há mồm —— Oạp!

Tiêu Bắc đi tới ngồi xuống bên cạnh Lam Minh, cầm thìa lên ăn, Lam Minh đang bóc hải sản cho cậu.

“Ăn sớm vậy?”

Lúc này, cửa ra vào của EX bị đẩy ra, Cảnh Diệu Phong đi vào, Phong Tiểu Vũ nhu thuận nhường ra vị trí bên cạnh Bạch Lâu.

Bạch Lâu trừng mắt liếc nó, nhưng Cảnh Diệu Phong đã ngồi xuống, hỏi Tiêu Bắc, “Tỉnh rồi à? Không sao chứ?”

“Ừ, đã khỏe.” Tiêu Bắc gật đầu, ăn thịt cua mà Lam Minh cạy ra cho mình.

“Dạo này ngươi bận rộn lắm à?” Khế Liêu hỏi Cảnh Diệu Phong, “Đã mấy ngày không đến rồi.”

Cảnh Diệu Phong nhún nhún vai, “Biến thái năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều hơn!”

“Xảy ra chuyện gì?” Tiếu Hoa hỏi.

“Dạo này án mạng không ít.” Cảnh Diệu Phong sờ sờ trán, “Đa phần là giết người vì tình… hiện nay cả trai lẫn gái không biết bị cái gì, chỉ một câu không hợp thì đã động dao động kéo.”

Tiếu Hoa mở TV, “Mấy ngày nay đúng là có đưa tin rất nhiều về chuyện này, hơn nữa đa phần đều là các cặp tình nhân trẻ tuổi. Sáng sớm hôm nay còn có một đôi, hai sinh viên cùng đi căn-tin, nữ sinh nói muốn ăn trứng gà chiên cà chua, nam sinh nói không thích ăn, nữ sinh mắng nam sinh một câu còn đẩy cậu ta xuống lầu, nam sinh ngã chết.”

“A?” Tiêu Bắc cảm thấy không thể tin nổi, “Sao lại vì một món trứng gà chiên cà chua mà giết người?”

“Đây cũng coi như ngoài ý muốn thôi nhỉ?” Lam Minh hỏi.

“So với những vụ án kia thì vụ này đã xem như hợp lý rồi.” Cảnh Diệu Phong thuận tay gắp thức ăn cho Bạch Lâu, “Hôm trước có một cặp tình nhân cấp ba, vốn đang trong quá trình nắm tay mộng mơ lưu luyến. Không ngờ lúc nam sinh chơi bóng rổ, không ném bóng trúng rổ mà còn bị té ngã, nữ liền cười cậu ta, người bạn trai kia liền nắm tóc nữ sinh ném cô bé lên trên giá rổ, đập đầu chết tươi.”

“A…” Tất cả mọi người nhịn không được hít một hơi lạnh, “Quá tàn bạo!”

“Không ổn rồi.” Lam Minh nhíu mày, “Điều này quá khác thường.”

“Có thể là do một thứ nào đó không phải người đang bày trò?” Tiếu Hoa chỉ vào tin tức trên TV, “Xem này, lại có một đôi tình nhân xảy ra chuyện.”

“Tôi cũng thấy có thể là do yêu ma quỷ quái phá rối, cho nên mới đến tìm mọi người, cơm nước xong hãy theo tôi đến hiện trường một chuyến.”

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, chuyện này đúng là quá kỳ quặc!

.

.

_______________

Edit: Tiểu Lạc




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.