Vũ Đấu Tinh Không

Chương 39: Nàng là nữ nhân của ta



Bầu trời trong xanh, từng tia nắng nhẹ rải đều khắp sơn cốc.

Trong sơn cốc, bách hoa nở rộ, hương thơm nhàn nhạt, gió thổi nhè nhẹ, ong bướm chập chờn trên những khóm hoa, bất chợt tạo nên một bức tranh hài hòa.

Bạch Linh đang ngồi trên một khối đá bằng phẳng. Nàng vận một bộ y phục màu trắng, mái tóc dài như mây buông xõa, phiêu dật động lòng người. Toàn thân như một đóa hoa đào diễm lệ, khiến cho người ta mê say. Khí chất trang nhã thoát tục, quả thực là xinh đẹp đến không gì so sánh được.

Dịch Phong ngồi bên cạnh mải mê nhìn nàng, ánh mắt có chút ngốc trệ.

- Ngang!

Chợt nàng ngâm lên một tiếng, như long, như xà.

Mặt đất ầm ầm chấn động, run rẩy kịnh liệt. Một đám bụi đất màu vàng cực lớn dần dần xuất hiện hướng về bên trong sơn cốc mà đi.

Khi bụi đất ngày càng đến gần, hiện ra trong tầm mắt Dịch Phong là một biển ma thú đen kịt. Ước chừng phải hàng vạn con, tựa như thú triều quy mô lớn bộc phát, ngay cả trên không cũng có không ít ma thú có cánh đang phi hành. Nhìn biển ma thú như phô thiên cái địa, Dịch Phong không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Khi biển ma thú cách hai người Dịch Phong, Bạch Linh khoảng mười trượng thì đột nhiên dừng lại, đều phủ phục trên mặt đất, thấp giọng trường khiếu.

Đủ chủng loại, phẩm giai ma thú. Trong đó nổi bật là năm con ma thú đứng đầu, hình thể to lớn. Lần lượt là Kim Trảo Ưng, Hắc Viêm Hổ, Song Đầu Lang, Thanh Lân Cự Tích, Xà Vĩ Ma Báo. Cả năm con đều là ngũ giai ma thú, tương đương với cường giả Đấu Vương của nhân loại. Lộ ra khí thế hơn hẳn lũ ma thú xung quanh.

- Bản vương có lệnh, các ngươi hãy nghe cho rõ. Từ nay không cần phải ra ngoài rừng tấn công thôn trang của nhân loại nữa, các ngươi nghe rõ chưa.

Bạch Linh thanh âm mềm mại cất lên, mắt phượng lóe lên một tia sắc bén. Tràn ngập vẻ lãnh diễm, cao quý giống như một vị nữ vương cao cao tại thượng.

Lũ ma thú nhao nhao rống lên, lộ vẻ đã hiểu. Hàng vạn yêu thú, như một đội quân khổng lồ. Bất quá so với Đấu Hoàng cường giả như Bạch Linh mà nói, thì không khác gì kiến hôi. Cường giả Đấu Hoàng trở lên có thể dời núi lấp biển, một kiếm ngoài ngàn dặm đánh lui trăm vạn đại quân, cao cao tại thượng như thần linh.

- Hừ, lén lén lút lút, lăn ra đây cho ta.

Bỗng nhiên Bạch Linh hừ lạnh một tiếng, vung một chưởng trúng một bụi cây gần đó. Ngay lập tức, một lão giả gầy gò lao ra.

- Thì ra là ngươi!

Bạch Linh ánh mắt phát lạnh nói.

- Kiệt kiệt, Cửu Vĩ Bạch Xà. Đã lâu không gặp!

Lão giả cười quái dị đáp.

- Lão cẩu, là ngươi!

Dịch Phong sắc mặt âm trầm quát.

- Ngươi cũng biết hắn?

Bạch Linh hơi ngạc nhiên hỏi.

- Ân, ta suýt mất mạng trong tay lão.

Dịch Phong lạnh lùng nói. Thanh Mai linh hồn suy yếu, lâm vào ngủ say cũng là do lão ta gây ra. Nghĩ đến đây, ánh mắt Dịch Phong lại tràn đầy sát khí.

- Xem ra chúng ta cùng có chung kẻ thù. Lão ta chính là kẻ đã nhân lúc ta độ kiếp mà ra tay đánh lén.

Bạch Linh cười lạnh.

- Tiểu tử, ngươi vẫn còn sống sao? Hừ, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường. Cạc cạc

Nghĩ đến sự quái dị khi Dịch Phong đột ngột tăng lên ngang cấp với lão, ánh mắt lão hơi co lại. Lão lộ ra chút kiêng dè, bất quá lão cho rằng, hẳn là Dịch Phong thi triển một loại bí pháp nghịch thiên nào đó tạm thời nâng cao tu vi. Lão nhìn thế nào đi nữa, cũng chỉ thấy Dịch Phong chỉ là một tên Đấu Sư nho nhỏ mà thôi. Nghĩ đến đây, lão lại cười rộ lên.

Dịch Phong thầm thở dài, hắn cũng hiểu nếu lần trước không có Thanh Mai cho mượn lực lượng, thì e là hắn đã lành ít dữ nhiều. Trận chiến giữa cường giả Đấu Hoàng với nhau, một tên Đấu Sư nho nhỏ như hắn không có khả năng nhúng tay vào.

- Cửu Vĩ Bạch Xà, chỉ cần ngươi giao cho lão phu một cây Hóa Hình Thảo, lão phu lập tức đi ngay.

Lão già ánh mắt lóe lên nói. Hiển nhiên lão rất kiêng kỵ Bạch Linh. Nàng là thất tinh Đấu Hoàng, mà lão chỉ là ngũ tinh Đấu Hoàng. Ở cấp độ càng cao thì chênh lệch một tinh cũng là khoảng cách rất lớn, chứ đừng nói tới hai tinh.

- Hừ, nằm mơ!

Bạch Linh cười lạnh, sau lưng nàng lập tức mọc ra một đôi cánh đấu khí màu xanh, ánh mắt tràn đầy sát khí lao vút lên không trung.

Trong tay nàng nhanh chóng ngưng tụ ra một quả cầu bằng gió đang xoay tròn, bên trong tràn ngập năng lượng phong bạo.

Nàng vung tay lên, quả cầu gió gào thét lao về phía lão giả.

Lão ra lộ vẻ ngưng trọng, hai tay liên tục kết ấn. Trước mặt lão ngưng tụ ra một băng thuẫn khổng lồ, vững chắc như một bức tường thành.

- Oanh!

Quả cầu gió dữ dội đánh lên tấm băng thuẫn. Băng thuẫn lập tức vỡ tan thành từng mảnh bay tứ tán trong không trung. Phong cầu thuận thế ầm ầm đánh về phía lão giả.

Lão giả biến sắc, trên người nhanh chóng ngưng tụ ra một bộ khải giáp bằng băng. Lão gầm lên, vung ra một chưởng về phía phong cầu.

- Ầm!

Phong cầu tan nát, chia năm xẻ bảy, bạo phát ra dư kình dữ dội chấn cho lão giả kia liên tục lui lại ra sau mười bước. Sắc mặt trở nên khó coi, lão không ngờ Bạch Linh lại mạnh mẽ đến như vậy, lực công kích vô cùng đáng sợ.

Sắc mặt lão trở nên khó coi, toan xoay người bỏ chạy.

- Muốn chạy sao.

Bạch Linh cười lạnh, nàng sở hữu phong hệ đấu khí nổi tiếng về tốc độ cực nhanh. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã chặn trước người lão giả kia.

Ngọc thủ vung lên, trước người nàng hình thành một cái long quyển phong dài đến gần trăm trượng như nối trời với đất. Không gian chấn động vù vù, dưới mặt đất, vô số cây đại thụ bị xoáy nát, bụi đất bị xới tung lên, dã thú hoảng sợ bỏ chạy.

Long quyển phong dần dần co rút, áp súc lại. Hóa thành một cái đĩa gió đang điên cuồng xoáy mạnh, phát ra tiếng gió rít gào chói tai.

Bạch Linh tay nâng đĩa gió, hung hăng ném về phía lão giả.

- Vèo vèo vèo!

Đĩa gió xoay tít như một con quay, điên cuồng phá không mà lao đi.

Lão giả sắc mặt kịch biến, quát lớn:

- Băng khôi!

Lão vung tay ra, một hạt băng nhỏ nhanh chóng lớn lên, hóa thành một người khổng lồ băng cao đến trăm trượng. Hai chân người khổng lồ băng ầm ầm dẫm mạnh xuống đất, khiến mặt đất run rẩy kịch liệt.

- Xoẹt!

Đĩa gió xoáy giống như xuyên thấu qua người khổng lồ băng vậy. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của lão giả, người khổng lồ băng dần dần chia thành hai nửa, nửa thân dưới lộ ra một vết cắt bóng loáng như gương.

- Ầm!

Đĩa gió xoáy hung hăng va vào người lão giả. Lão giả kia hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn như diều đứt dây văng xuống mặt đất, trước ngực lộ ra một mảnh huyết nhục mơ hồ. Hướng mà lão giả kia lao tới không ngờ là hướng Dịch Phong đang đứng. Bạch Linh biến sắc, nhanh như điện lao theo.

- Kiệt kiệt, lão phu có chết cũng phải kéo ngươi theo.

Lão ta nhe răng cười dữ tợn, tay hắn vung mạnh lên. Một viên đan dược màu đen vun vút lao đi. Khi đến gần Dịch Phong thì bất ngờ nổ tung, tản ra một luồng khói hồng.

Dịch Phong biến sắc, đang muốn chạy đi thì phát hiện dưới chân đã ngưng kết một lớp băng. Hắn vội chấn nát lớp băng, toan chạy đi nhưng đã muộn, khói hồng đã bao trùm hắn.

Lão già kia cuồng tiếu, bỗng một đạo phong nhận nện mạnh lên thân thể hắn. Ầm một tiếng, huyết vụ bay đầy trời, thân hình lão trực tiếp tan nát.

Bạch Linh sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng mang theo Dịch Phong bay vào trong sơn động.

Dịch Phong chỉ cảm thấy có một luồng năng lượng cực kỳ cuồng bạo chạy khắp cơ thể hắn. Cơ thể dần trở nên căng cứng, kinh mạch trướng đau. E là không lâu nữa hắn sẽ giống như một quả bóng bơm quá căng mà nổ tung.

- Ta sắp không xong rồi.

Dịch Phong nhìn Bạch Linh, lộ ra một nụ cười khó coi nói.

Bạch Linh nhíu mày, sau khi kiểm tra cơ thể Dịch Phong thì sắc mặt liên tục biến đổi. Sau đó, nàng than nhẹ một tiếng, chậm rãi cởi bỏ y phục của mình. Da thịt ôn nhuận trắng tinh như ngọc, nhũ phong đầy đặn có chút phập phồng, hai hạt anh đào hồng nhuận, vòng eo mịn màng, thon thả, hai chân thon dài tuyết trắng, kiều đồn nở nang căng tròn, ở phía dưới tiểu phúc một mảnh mật đào.

- Ách, bạch hổ a!

Dịch Phong khuôn mặt ngây dại ra, hô hấp dồn dập, một cỗ tà hỏa bùng cháy, dưới hạ thân nổi lên một cái lều.

- Hôn ta!

Bạch Linh nhắm mắt lại nói, mặt đỏ như gấc, một đôi tinh mâu cũng trở nên vũ mị lên, da thịt nổi lên một vòng diễm quang, ngực lập tức một hồi phập phồng kịch liệt.

Đã đến nước này, Dịch Phong bất chấp tất cả ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn tràn đầy làn hương thơm ngát như hoa lan của nàng, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau. Bàn tay to của hắn phủ lên thánh nữ phong mềm mại, liên tục nhào nặn. Hắn cũng không dừng lại ở cái này, ngón lần theo hạ thể của nàng chui đi vào, bên trong một nơi tư mật đã tìm được hai môi đóng chặt, thuần thục mà mở ra, thăm dò vào.

Sau một lát, cây đại bổng từ từ tiến vào một nơi vô cùng ấm áp, gặp một chút chướng ngại sau đó tiến sâu. Dịch Phong chỉ cảm thấy một cỗ thư sướng khó tả. Bạch Linh ngâm khẽ như ca, thân hình uyển chuyển, giống như một xà mỹ nữ liên tục vặn vẹo, thời điểm đạt tới sung sướng cực đỉnh, lại một ngụm cắn lấy trên vai của hắn!

Cũng không biết hung ác như vậy giằng co bao lâu, hô hấp của nam nhân trên người vậy đột nhiên trở nên ồ ồ, hơn nữa động tác cũng gia tốc, để cho nàng ngóc lên cái cổ trắng ngọc như là thiên nga, phát ra một tiếng thét lên thật dài.

Mấy canh giờ sau, mây tan mưa tạnh.

Bạch Linh một thân bạch y tinh khôi như tuyết, ngồi quay lưng nhìn ra bên ngoài sơn động, miên man suy nghĩ.

Dịch Phong từ từ thu hồi thủ ấn. Bạch Linh đã giúp hắn hấp thu phần lớn năng lượng cuồng bạo. Phần còn lại đã được hắn luyện hóa thành đấu khí của mình.

Hắn đứng dậy, từ từ đi ra cửa động. Bất ngờ ôm lấy eo nàng từ phía sau, ôn nhu nói:

- Từ nay về sau, nàng là nữ nhân của ta.

Bạch Linh khuôn mặt ửng hồng, mỉm cười ngọt ngào, tựa đầu vào ngực hắn.

Một lúc sau, bên trong sơn động. Hai người đang ngồi trước bàn đá, quan sát một cái giới trạc. Đây là giới trạc của lão giả kia, bên trong có một quyển trục màu lam, hiện lên ba chữ Băng Khôi Thuật.

Dịch Phong cẩn thận cởi bỏ quyển trục, xem qua phần giới thiệu của Băng Khôi Thuật này. Băng Khôi Thuật, thi triển tới tận cùng có thể tạo ra một băng khôi lớn đến trăm trượng. Thực lực băng khôi xấp xỉ bản thể, tu vi người thi triển càng cao, băng khôi càng mạnh. Băng khôi có lực lượng và lực phòng ngự mạnh. Bất quá, nó có điểm yếu về mặt tốc độ và sẽ yếu dần đi sau một khoảng thời gian thi triển.

Tu luyện Băng Khôi Thuật cần người có băng hệ đấu khí, một loại biến dị của thủy hệ. Dịch Phong lắc đầu, hắn là Lôi hệ, còn Bạch Linh là phong hệ.

Tiếp theo là hai viên đan dược màu đen. Giống y như viên mà lão giả kia đã ném về phía hắn.

- Đây là Hoàng Cực Đan, bên trong ẩn chứa năng lượng vô cùng lớn. Ít nhất phải có tu vi Đấu Vương mới có thể hấp thu.

Bạch Linh nhẹ nhành nói.

Dịch Phong gật gù, hắn đã lãnh giáo qua sự lợi hại của viên đan dược này, nhưng nếu có thể hấp thu một phần năng lượng cũng có thể đạt lợi ích rất lớn. Có Bạch Linh ở đây, hắn có thể ăn vào một viên rồi cùng nàng "hóa giải". Nghĩ đến đây, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười vô sỉ.

Như hiểu được ý nghĩ của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại đỏ bừng lên, vô cùng động lòng người. Dịch Phong không nhịn được hôn nàng một cái.

Ngoài ra, bên trong còn có một cái lệnh bài màu đen, bên trên khắc hình mặt quỷ lộ ra sát khí âm lãnh. Khiến hắn có cảm giác như đang đối mặt với núi thây, biển máu, vô cùng đáng sợ.

Dịch Phong nhíu mày, sau khi quan sát một lúc thì cất vào giới trạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.