Phía trên mặt hồ, từng luồng sóng mạnh không ngừng dâng lên, vô số cột nước khổng lồ bốc lên cao, mang theo những tiếng nổ vang trời.
Một cỗ khí thế bàng bạc mênh mông cuồn cuộn, giống như thần long từ viễn cổ thức tỉnh, mang theo uy áp không thể địch nổi giáng lâm.
Biến cố này khiến mọi người biến sắc, lộ vẻ kinh nghi bất định. Đặc biệt, Song Dực Ma Tích của Vu Thiên càng là mở lớn đôi mắt, nó rõ ràng đã cảm nhận được một loại uy áp vô cùng lớn, uy áp này không chỉ đến từ khí thế cường đại, mà nó còn đến từ sâu trong linh hồn, khiến cơ thể nó theo bản năng mà không ngừng run rẩy.
Trong lúc mọi người đang chưa rõ có chuyện gì xảy ra, thì sâu trong hồ nước, cỗ khí thế mạnh mẽ kia càng ngày càng đậm lại. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào đó. Đến cuối cùng, một bóng trắng khổng lồ từ sâu trong hồ nước hiện ra.
- Ngang...!
Một tiếng ngâm dài tựa như long ngâm quét ngang bát phương. Từ trong hồ nước mênh mông sóng lớn, một con bạch xà khổng lồ đường kính thân gần mười trượng, dài hơn ngàn trượng ầm ầm rẽ sóng bay vút lên bầu trời.
- Đây là...?
Bạch xà xuất hiện bất ngờ làm cho mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, biểu tình khiếp sợ xen lẫn kinh ngạc tột độ. Hiển nhiên, họ không thể ngờ tới nơi đây lại có một tồn tại bậc này.
Bạch xà ở giữa không trung không ngừng tung hoành, thân rắn khổng lồ phủ một lớp lân phiến trắng tinh như tuyết. Cả cơ thể hùng vĩ của nó tựa như một dãy núi đang không ngừng uốn lượn, chuyển động mềm mại lại mơ hồ đem tới cảm giác uyển chuyển như đang bay múa, nhưng bên trong cơ thể đó ẩn chứa một sức mạnh kinh thiên giống như có thể bài sơn đảo hải, quả thật chấn động nhân tâm.
Càng khiến bọn họ chấn động, đó là từ phần eo của bạch xà trở xuống có tới chín cái đuôi, xoay tròn thành điệu múa vô cùng đẹp mắt.
Một đôi xà đồng màu hổ phách tựa như hai chiếc đèn lồng, đẹp long lanh, nhưng cũng lạnh như băng, chậm rãi đảo qua những vị khách trên không trung. Ánh mắt của bạch xà y như hai thanh lợi kiếm, xuyên thấu mà tới, đâm thẳng vào trong lòng bọn họ, làm cho tâm thần bọn họ trực tiếp chấn động, đấu khí trở nên bất ổn, cũng có một luồng hàn khí từ trong lòng sinh ra, làm cho bọn họ lấm tấm mồ hôi lạnh.
Chứng kiến bạch xà chín đuôi mang theo uy áp khủng khiếp kia, lão giả áo thô sau một hồi suy tư như đang lục lọi trí nhớ của mình. Thì sắc mặt lộ ra vẻ rung động không thể che dấu, lão khẽ run người một chút mà lầm bầm:
- Đây... đây là thượng cổ yêu thú Cửu Vĩ Bạch Xà!
Thanh âm của lão tuy rất nhỏ, nhưng mọi người trên bầu trời đều có thể nghe rõ ràng. Tuy bọn họ không hiểu rõ Cửu Vĩ Bạch Xà là loại yêu thú gì, nhưng nhìn cỗ khí thế này bọn có thể rõ ràng rằng đây là cấp bậc Đấu Tông. Cao hơn mấy tên Đấu Hoàng bọn họ chính là một đại cảnh giới.
Tuy rằng Đấu Hoàng cùng với Đấu Tông chỉ chênh lệch nhau một giai nhưng thực lực chênh lệch rất lớn. Đấu Tông cường giả muốn đánh bại bốn gã Đấu Hoàng bọn họ cũng không khó khăn cho lắm.
Khi đôi xà đồng đẹp đẽ đến mức yêu dị kia dừng lại trước mặt Vu Thiên, thì một cỗ sát khí kinh thiên nháy mắt bùng nổ. Cái nhìn này làm cho Vu Thiên da đầu tê dại, ánh mắt cũng hiện lên vẻ chấn kinh không thể che dấu, uy áp từ trên người bạch xà làm cho thân hình lão cứng ngắc.
Hết thảy đều là trực giác của lão khi bị bạch xà nhìn vào. Lão có cảm nguy hiểm giác mãnh liệt, phảng phất như chỉ cần một ý niệm của đối phương đủ để khiến lão tan thành tro bụi.
Một cỗ hàn khí nảy sinh trong cơ thể này làm cho trán lão tràn đầy mồ hôi lạnh, trái tim đập mạnh, thậm chí tu vi như có cảm giác bị áp chế, làm cho lão liên tục biến hóa sắc mặt, một cái cử động cũng không dám.
Khi cả mảnh đất trời đều lâm vào yên tĩnh, Cửu Vĩ Bạch Xà khổng lồ đang trên không trung kia chợt bộc phát ra hào quang bạch sắc mỹ lệ vô ngần. Bỗng nhiên, thân thể to lớn đã nhanh chóng thu nhỏ lại, sau cùng biến thành hình dáng một nữ tử yêu kiều trong đa số ánh mắt chấn kinh của mọi người.
Trên bầu trời, bạch quang từ từ tán đi, để lộ ra một tiên nhan tinh xảo tuyệt mỹ. Khuôn mặt nàng tinh xảo không chút tì vết, đôi mắt tựa như trân châu tinh tường đen láy, lông mi vừa dài vừa cong, mũi ngọc thanh tú mịn màng, môi hồng phớt đỏ, làn da như tuyết ngưng tụ lại, mái tóc dài đen nhánh tựa như gió phất liễu bay phủ xuống tới tận đỉnh kiều đồn cong vút. Váy dài màu trắng bao lấy cơ thể mềm mại làm tôn lên những đường cong uyển chuyển, thướt tha yểu điệu. Cổ tay áo thêu một đóa mẫu đơn màu lam nhạt, chỉ bạc vẽ ra vài đám tường vân đơn giản mộc mạc.
Toàn thân nàng đều tỏa ra hào quang thánh khiết, cả người tràn ngập cảm giác tiên linh, giống như một vị cửu thiên huyền nữ giữa chốn nhân gian khói lửa. Nàng... chính là Bạch Linh.
Dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung Bạch Linh, cũng chỉ có thể miêu tả một phần của nàng mà thôi. Dù đã sinh sống ở hai thế giới khác nhau, nhưng Dịch Phong không thể không thừa nhận, nàng là nữ tử đẹp nhất mà hắn thấy từ trước tới nay.
Đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến khuynh đảo chúng sinh!
Đôi mắt xinh đẹp lạnh như băng hờ hững quét qua Vu Thiên. Nhìn vào ánh mắt của nàng, khiến cho lão không sinh ra chút cảm giác đẹp đẽ nào, ngược lại toàn thân run run, giống như đang đối mặt với một đôi ma nhãn địa ngục.
Cảm giác thấy một cỗ áp lực khổng lồ, lão ôm quyền hướng về phía Bạch Linh, trong giọng điệu cũng mang theo vài phần cung kính:
- Lão phu là Vu Thiên, tông chủ Thiên La Tông. Chẳng hay các hạ là người phương nào?
Đối phương rất cường đại, có thể không chọc giận đối phương thì liền ngàn vạn lần đừng chọc giận.
Nhưng là có những lúc, không phải lão không muốn chọc giận là có thể không chọc giận.
- Hừ!
Nàng khẽ hừ lạnh một tiếng, thanh âm vô cùng êm tai và dễ nghe nhưng lại khiến cho Vu Thiên sắc mặt kịch biến. Lão liên tục lui lại phía sau năm bước, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, lục phủ ngũ tạng như bị đánh lệch vị trí.
Vẻn vẹn chỉ là một tiếng hừ lạnh đã khiến Vu Thiên nội thương không nhẹ, sắc mặt lão trắng bệch xen lẫn vẻ kinh nghi bất định. Rốt cuộc lão không hiểu mình đã đắc tội gì, vì sao đối phương lại ra tay với lão.
"Chẳng lẽ là..." Vu Thiên chợt giật mình nhìn xuống, trông thấy Dịch Phong đang cười gằn nhìn lão. Như hiểu ra điều gì đó, trong lòng lão đột nhiên phát run, vội vàng thúc dục Song Dực Ma Tích dưới chân lão bay đi. Bất quá, con ma thú này càng là cúi đầu thật sâu, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ nồng đậm. Lão có thúc dục thế nào cũng không nhúc nhích một ly.
Vu Thiên cắn răng thầm mắng một tiếng, đứng trước nguy cơ sinh tử, lão cũng không chần chờ gì nữa. Song dực đấu khí sau lưng lão cấp tốc vũ động, lão xoay người điên cuồng lao đi. Trong đầu lão chỉ có một ý nghĩ duy nhất là chạy, chạy càng xa càng tốt. Tốc độ của lão được triển khai đến mức tối ta, ma sát với không khí như có sao băng xẹt qua bầu trời.
Vù!
Đột nhiên, một sợi trường tiên dài đen từ trên bầu trời chém ngược xuống, nối liền trời và đất như là một thanh thiên đao dài đến mấy ngàn trượng, chém Vu Thiên thành hai nửa.
Bạch Linh nhẹ nhàng vươn cánh tay ngọc ra, trường tiên đen nhánh liền nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một sợi tóc bay vào trong bàn tay nàng. Hắc tiên khổng lồ này không ngờ lại là một sợi tóc biến ra.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy cái hô hấp, một cường giả Đấu Hoàng hàng đầu tại Nhạc quốc như Vu Thiên lại tựa như gà đất chó sành không chịu nổi một kích, để người ta tùy ý chém giết. Tông chủ Thiên La Tông vẫn lạc, tin này truyền ra chắc chắn sẽ khiến cho toàn bộ Nhạc quốc chấn động.
Mặc dù là những cường giả như trung niên họ Mục, Lâm lão, mỹ phụ họ La bình thường đều có thể tung hoành bốn phương. Nhưng giờ phút này đều nín thở, cũng không dám thở ra tẹo nào. Đối phương thật sự quá mạnh mẽ, không phải là cấp bọn hắn có khả năng chống lại, khiến cho tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đối với sự khiếp sợ của bọn họ, Bạch Linh trên bầu trời cũng không thèm để ý đến. Ánh mắt xinh đẹp mà lạnh như băng chậm rãi đảo qua phiến thiên địa này như dáng điệu nữ hoàng đang quan sát thần dân. Mang theo một cỗ lạnh lùng, uy nghiêm mà cao quý. Cứ hễ ai bị ánh mắt này quét phải thì trái tim đột nhiên lại đập thình thịch.
Đôi mị nhãn quyến rũ khẽ lướt qua sơn cốc. Liền sau đó, nàng khẽ xoay đầu, ánh mắt lấp lánh mở lớn nhìn về phía sau cách đó không xa. Nơi ấy có một thanh niên khóe miệng dù đang còn vương vết máu, mình đầy vết thương nhưng vẫn đang nở một nụ cười dịu dàng nhìn nàng, trong đôi ngươi đen nhánh tràn đầy nỗi vui mừng khôn xiết.
Khi ánh mắt nàng đọng lại trên người thanh niên ấy, đôi môi hút hồn của nàng cũng chầm chậm vẽ nên một đường cong như hoa anh đào vừa hé nở, quyến rũ say lòng người.
Nhìn thấy Bạch Linh tươi cười rực rỡ, Dịch Phong có cảm giác như đang tắm gió xuân, phảng phất như nụ cười của nàng làm cho thương thế của hắn giảm bớt vài phần. Từ mũi hắn chợt chảy ra một tia máu tươi, đáy lòng thầm cảm thán: "Xinh đẹp như thế này, chỉ có thể là yêu quái".
Sau đó, một cỗ mệt mỏi như thủy triều nhanh chóng ập đến. Đôi mắt đầy tơ máu của hắn rốt cục cũng từ từ nhắm lại.
Trong lúc mơ màng dường như cảm nhận được thân thể mình đụng vào một nơi nào đó rất mềm mại. Vốn dĩ xung quanh hắn có quá nhiều cỗ mềm mại, khiến hắn muốn mở mắt ra xem đó là Mạc Tuyết, Sở Liên, Lệ Lị Ái Na hay là Bạch Linh. Nhưng cuối cùng Dịch Phong không mở mắt được, sự mệt mỏi dâng tràn khiến mắt hắn rơi vào trạng thái nhắm nghiền hôn mê.